Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1799: Vợ ơi, nhớ em muốn chết đi được!




Đóa Đóa bỗng cất tiếng gọi Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghe gọi liền nhìn qua.

Đã thấy Đóa Đóa tung tăng nhảy nhót, khuôn mặt kích động và vui mừng.

Mà chung quanh cô bé, là gương mặt quen thuộc.

Tần Liên Tâm, Thẩm An Kỳ, Thần Diệp Hy, Hoàng Phủ Tang... A Bảo, A Nhạc, Nữu Nữu, Doanh Ngọc, Tư Thần...

Còn có cháu nội và cháu gái, và cả sư phụ Huyền Cực Tiên Tôn.

Trong hàng vạn ngày đêm dài trên thiên giới, tất cả những gương mặt này đều hiện lên trong tâm trí của anh.

Chỉ cần nhắm mắt lại, họ sẽ xuất hiện trong tâm trí anh, mỉm cười với anh, khóc với anh, làm khuôn mặt quỷ chọc anh...

Rõ ràng là gần trong gang tấc, lại giống như xa tận chân trời.

Chỉ cần anh đưa tay lên đụng vào, những gương mặt ấy, lại giống như trăng trong nước, làm thế nào cũng không chạm đến được.

Chỉ có anh mới biết nỗi nhớ của anh dành cho họ mạnh liệt đến mức nào, đối với họ anh áy náy biết nhường nào và tình yêu dành cho họ sâu đậm đến đâu.

Đây cũng là thứ mà anh thà từ bỏ tất cả vinh hoa, từ bỏ mọi thứ trong trời đất, từ bỏ tất cả những gì mình đang có để quay về đoàn tụ với họ.

Mà bây giờ, anh rốt cuộc đã nhìn thấy bọn họ rồi.

Bọn họ đang trong tầm mắt anh.

Chỉ cần anh đi xuống, là có thể đến bên cạnh họ.

Anh tin chắc, lần này sẽ không giống như lần trước ở trên thiên giới, rõ ràng là gần trong tầm tay, nhưng lại giống như xa tận chân trời.

Anh tìn chắc, lần này nhất định có thể đến bên họ, có thể ôm từng người một!

Anh vui mừng đến nỗi khóe mắt đẫm lệ, đôi môi run rẩy, cảm thấy xúc động như muốn vỡ òa lên khóc.

Mang nỗi nhớ vợ còn, cháu trai cháu gái, cùng với mọi thành viên trong gia đình hóa thành tiếng khóc.

Nhưng mà!

Anh không khóc thành tiếng.

Bởi vì, trong mắt người nhà của anh, anh chính là người vững chãi nhất, là trụ cột của gia đình, anh không được khóc, càng không được để họ thấy mắt yếu đuối nhất của anh.

Cho nên, anh chỉ có thể quay lưng lại nói với họ, nén chặt mọi suy nghĩ trong lòng, nước mắt chảy vào trong lòng, rồi nở nụ cười với họ.

"Cô nhóc thúi, mẹ cũng không dám cho các con khóc lớn tiếng, chính là sợ bố còn nghe thấy trong lòng sẽ khó chịu

"Một lát nữa, khi ba con xuống, nhất định sẽ giận chúng ta, chúng ta không được phép nói là do nội Huyền Cực chở chúng ta đến đây có biết không, kẻo ba con lại nổi giận với ông nội Huyền Cực đó."

Tần Liên Tâm nhéo Đóa Đóa, rồi dặn dò mọi người.

Mọi người đều gật đầu ỏm tỏi.

Mọi người ai cũng lo lắng Diệp Thiên sẽ nổi giận với Huyền Cực Tiền Tôn, đến lúc đó sư đồ hai người lại cãi nhau một trận.

"Hừ!"

Huyền Cực Tiên Tôn ừm hử nói: "Tôi mới không sợ nó, tôi chính là nói do tôi dẫn mọi người đến đó, nếu như nó dám nổi giận với tôi, tôi có liều cái mạng già này cũng phải lý luận với nó, hỏi nó thử xem một gia đình lớn đoàn tựu quan trọng hơn, hay là địa vị quan trọng hơn!"

Khi nghe thấy những lời này, Huân Nhi đã rất sợ hãi, cô bé nắm lấy cánh tay của Huyền Cực Tiên Tôn, lắc đầu có ý mong Huyền Cực Tiên Tôn đừng cãi nhau với bố cô bé, cô bé sợ rằng sư tôn sẽ cãi nhau với bố cô bé, cãi hăng quá sẽ dẫn đến bố mất kiểm soát mà bóp cổ sư tôn, mấy lần rồi, cô bé đã sớm bị dọa cho sợ.

"Hi hi!"

Đóa Đóa cười nói: "Đừng lo lắng, bố nhất định sẽ không trách ông nội Huyền Cực, cũng không trách mắng chúng ta tới đây tiễn đưa, bố sẽ rất vui vẻ!"

Tần Liên Tâm nhìn chằm chằm Đóa Đóa.

Thật rất muốn quánh cho cô nhọc này mấy cái.

Nếu bố của mấy đứa trẻ thật sự vui, sao lại còn quay lưng lại, mà không nhìn thẳng họ chứ?

Rất rõ ràng là bố của mấy đứa nhỏ đang rất khó chịu.

Cỡ một lát thôi, nhất định sẽ trách bọn họ, tại sao lại tới đây.

Trong lòng cô rất vững tin vào điều này

Nhất định sẽ như thế!

Lúc này, Diệp Thiên sắp xếp lại cảm xúc, xoay người, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nụ cười sáng như mặt trời, hương về bọn họ.

"Nhìn kìa mẹ, bố đã cười rất hạnh phúc khi nhìn thấy chúng ta!"

Đóa Đóa chỉ vào Diệp Thiên vui mừng nói.

Tần Liên Tâm gãi đầu, vẻ mặt không giải thích được.

Diệp Thiên chẳng phải nên tức giận sao, tại sao anh lại cười với chúng ta nhĩ?

Lúc cô đang bối rối, tiếng hét của Diệp Thiên vang lên.

"Vợ ơi, anh nhớ em muốn chết rồi!"

Sau đó, anh sà xuống bay về phía Tần Liên Tâm.

Tần Liên Tâm sững sờ!

Hôm qua lúc xuất chinh, còn rất bạc tình bạc nghĩa, bỏ mặt bọn họ không lo, một mình bỏ đi mất tiêu.

Mới có một ngày, lại nhớ mình muốn chết rồi?

Cô đặc biệt không hiểu.

Theo như cô thấy, Diệp Thiên mới rời khỏi cô có một ngày thôi mà.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Diệp Thiên, thời gian một ngày như là một trăm năm và đã hơn ba vạn năm trái đất đã trôi qua!

Đây là một khoảng thời gian rất rất dài, không nhơ cô mới lạ.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên đã đi xuống trước mặt Tần Liên Tâm.

"Diệp Thiên, mọi người đến đây là..."

Trước khi Tần Liên Tâm nói xong, Diệp Thiên đã ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

Lần này!

Như mong muốn của anh, đã ôm chầm lấy người vợ cả mà anh đang ngày đêm mong nhớ.

Vẫn như trước, hương thơm nhàn nhạt sảng khoái, ôm cô vào lòng, anh chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhàng, thoải mái, thích thú, hoài niệm không thôi.

Bị Diệp Thiên ôm chặt như vậy, Tần Liên Tâm rất sững sờ, hai tay cẩn thận ôm lấy Diệp Thiên.

Cô không biết liệu đây có phải là một chút ngọt ngào mà Diệp Thiên dành cho cô trước khi anh nổi giận hay không.

Vì vậy, có một sự căng thẳng và sợ hãi không thể giải thích được trong lòng cô.

Thẩm An Kỳ, Thần Diệp Hy và những người khác nhìn nhau, và cảm thấy có chút kỳ quái về sự khác thường của Diệp Thiên.

"Ồ ồ ồ !!"

Đóa Đóa đang cổ vũ và nhảy cẫng lên.

"Cuối cùng thì bố và mẹ cũng về bên nhau rồi, thật tuyệt!"

Cô bé đã rất hạnh phúc.

Hạnh phúc tận đáy lòng!

Sau khi ôm một lúc lâu, Diệp Thiên mới thả Tần Liên Tâm ra, ôm mặt cô, cười ngốc nghếch nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu vô tận dành cho cô.

"Diệp Thiên, anh có chuyện gì ...? Lương tâm trỗi dậy hả, không nỡ xa gia đình lớn này rồi ư?"

Tần Liên Tâm yếu ớt hỏi.

Diệp Thiên gật đầu như gà mổ thóc.

"Anh không nỡ xa em, không nỡ xa mọi người trong gia đình chúng ta, anh không muốn rời xa em, không muốn rời xa mọi người trong gia đình chúng ta, anh muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ cách xa!"

Diệp Thiên nói ra những lời tự tận đáy lòng.

Sau những năm tháng miên man suy nghĩ về gia đình nơi phương trời xa, anh chợt phát hiện ra rằng, quyền lực và thân phận gì xưa nay đều là mây trôi, cũng chỉ là khói bụi, chỉ có nhà mới là bến đỗ ấm áp và xứng đáng lưu luyết nhất.

Chỉ khi trải qua mất mát, người ta mới biết rằng khi đi qua những xáo trộn, chiến đấu, và tất cả mọi thứ, khi quay đầu nhìn lại, sẽ thấy rằng nhà không còn, cha mẹ, vợ con không còn nữa, nỗi cô đơn ấy, sự hụt hẫng ấy, Cảm giác tiếc nuối đó... Nó mạnh mẽ đến mức nào thì chỉ có người đi qua mới cảm nhận hết được.

May mắn thay, ông trời đã cho anh một cơ hội để quay lại lần nữa.

Anh phải nắm bắt cơ hội này và đặt gia đình lên hàng đầu, vì những thứ khác chỉ là thứ yếu.

"Có thật không?"

Tần Liên Tâm sững sờ!

Các bà vợ của Diệp Thiên cũng sốc!

Các con của Diệp Thiên cũng bị sốc!

Nhưng các cháu của Diệp Thiên rất vui.

"Yeah yeah!! Ông nội sẽ không bỏ chúng ta mà đi nữa! Chúng ta có thể được ông nội ôm rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.