Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1798: Ba, chúng con ở đây!




Bị cô nói như thế, con gái và đám cháu gái cháu trai của Diệp Thiên cũng dần nín khóc.

Chỉ có Đóa Đóa ôm mẹ thật chặt, đầu dựa vào trong ngực mẹ mà không ngừng khóc, tiếng khóc còn lớn hơn, đó là gào khóc.

Điều này khiến cho Tần Liên Tâm lo lắng, cô đánh lên cái mông của Đóa Đóa.

"Con bé chết tiệt này, mẹ bảo con ngừng khóc, sao con càng khóc càng lớn thế hả, con muốn làm mẹ tức chết phải không?"

Cô rất tức giận.

Nhưng mà Đóa Đóa giống như không nghe thấy vậy, còn khóc lớn hơn. Cô bé lấy sự nhớ nhung dài dằng dặc chín mươi chín năm đối với mẹ ở Thiên Giới, giờ phút này đều biến thành tiếng khóc và nước mắt để bày tỏ ra.

Bởi vì ba đã nói với cô bé là sau khi trở về đừng nói những chuyện kia cho mẹ nghe.

Dù sao chuyện không hay, nói ra sẽ thành gánh nặng, cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn không tin.

Cho nên không nói, chỉ có hai ba con bọn họ biết là tốt nhất rồi.

"Con bé chết tiệt kia, sao con không nghe lời như thế, mẹ bảo con đừng khóc con nghe không hiểu sao?"

Tần Liên Tâm tức điên lên, đánh mạnh hơn.

Thần Diệp Hy vội vàng khuyên nhủ: "Chị Liên Tâm, mỗi lần chồng đi đâu thì đều dẫn theo Đóa Đóa đi, con bé đã có thói quen cha đi đâu thì con bé sẽ đi theo đó. Bây giờ chồng ra trận lại không dẫn con bé theo, con bé không phải kẻ ngốc, biết ba sợ nguy hiểm nên không cho nó đi. Con bé lo lắng cho ba, khóc cũng bình thường thôi, chị đừng đánh con bé."

"Haiz!"

Tần Liên Tâm thở dài.

"Không phải chị không cho con bé khóc, thật ra chị còn muốn khóc hơn, nhưng chị sợ khóc sẽ xui xẻo nên không dám khóc. Nhưng mà con bé này lại không tim không phổi, sao nó không nghe lời chị, lại khiến chị lo lắng như thế?"

"Chị thật sợ nó khóc sẽ xui xẻo, ba nó không trở về được."

Nói xong thì Tần Liên Tâm cũng lau nước mắt, cũng che miệng lại không dám khóc ra thành tiếng.

Lúc này, Đóa Đóa đột nhiên ngừng khóc.

Con bé ngẩng đầu đó ra khỏi ngực mẹ, nín khóc mỉm cười, lau nước mắt cho mẹ mà nói: "Mẹ, con không khóc nữa, con có thể nhìn thấy mẹ, có thể ôm mẹ, có thể nói chuyện với mẹ, con rất vui."

Thần Diệp Hy cười cười: "Trong khoảng thời gian này, không phải mỗi ngày con đều ở cạnh mẹ con sao? Nói giống như đã rất lâu con không thấy mẹ con vậy?"

"Đúng thế!"

Tần Liên Tâm trợn mắt nói: "Nói giống như mẹ không tồn tại vậy, thật không biết trong đầu đứa bé xấu xa như con suy nghĩ cái gì!"

Cô chọc đầu Đóa Đóa.

"Hì hì!"

Đóa Đóa nở nụ cười xán lạn.

Sau đó con bé đứng dậy, ôm lấy Thần Diệp Hy, ôm lấy Thẩm An Kỳ, ôm lấy Hoàng Phủ Tang...

Sau khi ôm mẹ xong, con bé lại ôm anh, chị dâu, em trai, em gái một lần. Con bé chỉ không ôm Hoàng Phủ Tư Thần.

Sau đó, con bé lại ôm đám cháu trai cháu gái, hôn mỗi người một cái.

"Đóa Đóa, con không ngoan chút nào. Con ôm tất cả mọi người thân, duy nhất chỉ có em Tư Thần là con không ôm, con có ý gì, con xem em Tư Thần là người ngoài phải không?"

Tần Liên Tâm tức giận nói.

Hoàng Phủ Tư Thần nói: "Con của ba đối với ba đều rất hiếu thảo, chỉ có con đối với ba lạnh lùng, chắc hẳn là chị ấy giận con cho nên không ôm con."

"Nhưng mà không sao, dù sao con ở ngoài cả ngày, một năm về nhà không được mấy lần, thì giống như người ngoài thôi. Cho dù chị ấy xem con là người ngoài cũng không quan trọng."

"Không phải đâu em Tư Thần."

Đóa Đóa nắm chặt hai tay Hoàng Phủ Tư Thần, nở nụ cười nói: "Không phải chị xem em là người ngoài, em là em trai ngoan của chị, chị thương em còn không hết nữa."

"Chính vì chị thương em, cho nên mới muốn giữ lại ôm em cuối cùng, chị muốn ôm chặt em trai ngoan, ôm em trai ngoan của chị lâu một chút."

Dứt lời, cô bé ôm lấy Hoàng Phủ Tư Thần, không giống những người khác ôm một chút đã buông ra, mà cô bé ôm thật lâu mới buông ra.

Hoàng Phủ Tư Thần rất khiếp sợ.

Mẹ Hoàng Phủ Tang cũng rất khiếp sợ.

Cả nhà đều khiếp sợ.

Từ trước đến nay thái độ của Đóa Đóa với Tư Thần không tốt lắm, gặp mặt chỉ cười một chút cũng không nói nhiều với cậu bé, sao hôm nay còn yêu thương đứa em này?

Tất cả mọi người chẳng hiểu ra sao cả.

Tần Liên Tâm nhíu mày, không yên lòng nói: "Các em, con gái bảo bối Đóa Đóa của chị có phải bị kích động, đầu óc xảy ra vấn đề, sao chị cảm thấy con bé đột nhiên trở nên tốt đến khác thường?"

"Đúng thật khác thường!"

Bọn người Thần Diệp Hy, Thẩm đều gật đầu.

Huyền Cực Tiên Tôn nói với Đóa Đóa: "Con bé Đóa Đóa này mau buông em Tư Thần ra, để ông nội Huyền Cực bắt mạch cho con, xem đầu óc con có vấn đề không?"

"Con không sao!"

Đóa Đóa làm nũng nói: "Con không buông, con muốn ôm em Tư Thần nhiều một chút."

Huyền Cực Tiên Tôn cười nói: "Trước hết con cho ông nội Huyền Cực nhìn xem, nếu không có tâm bệnh thì con ôm em Tư Thần tiếp có được không?"

"Con không muốn, con chỉ muốn ôm em Tư Thần nhiều một chút!"

Đóa Đóa nói xong cũng không buông tay.

Em Tư Thần là một đứa bé hiếu thảo, trước kia cô vẫn hiểu lầm em ấy, bây giờ đảo ngược thời gian cho cô cơ hội bù đắp, đương nhiên phải đối với em Tư Thần tốt một chút, để bù đắp sự thua thiệt của em Tư Thần lúc trước.

"Con bé này, đây là thế nào, thật sự khiến người ta lo lắng chết mất!"

Trong lòng Tần Liên Tâm nóng như lửa đốt, sợ Đóa Đóa điên rồi nên quát: "Còn không mau buông em Tư Thần ra, con để ông nội Huyền Cực nhìn xem có phải con bệnh rồi không."

"Con không bị bệnh, con không buông."

Đóa Đóa nói.

Hoàng Phủ Tư Thần cười khổ: "Chị không buông thì kệ chị đi, hiếm khi chị ấy coi con là em, rất tốt."

Cậu bé nói như thế thì đám người cũng không khuyên Đóa Đóa nữa.

Nhưng mà ai cũng đều lo lắng cho cô bé.

Mà lúc này Diệp Thiên.

Tình cảnh này đã xuất hiện trong giấc mộng của anh rất nhiều lần.

Cho nên vừa về đến nhà thấy tình cảnh này thì anh kêu lên một tiếng, chuyện xảy ra không thể ngăn cản, giống như trong giấc mộng, cũng kêu đại quân rất mạnh, đại quân tất thắng.

Hô hào hô hào, anh cũng không biết hô bao nhiêu lần.

Đột nhiên!

Anh ngẩn người, không hô nữa.

Bởi vì anh phát hiện trong giấc mộng không có hô lâu như thế.

Đây là lần đầu hô lâu như thế, hơn nữa cũng quá chân thật.

"Chẳng lẽ mình trở lại lúc xuất chinh rồi?"

Trong lòng anh rất kinh ngạc.

Bởi vì anh vốn không biết mình quay về lúc nào, anh chỉ giao Trấn Nguyên Tử, thời không đảo ngược, lại trở lại thế giới Tinh Hà trước khi xuất chinh.

Nguyên nhân là sẽ trở lại rời đi từ Địa Cầu đến Thiên Quý tinh kia.

Nhưng không ngờ lại quay về lúc này.

Nhưng mà lúc này cũng tốt, các tướng lĩnh của Huyền Khôi Tà Hoàng vương đều chưa chết, vẫn còn sống.

"Tôn thượng, sắp đến giờ xuất chinh rồi, chúng ta có thể xuất chinh."

Lúc này, bên tai anh là giọng nói của quốc cữu gia.

"Không!"

Đột nhiên thái độ của Diệp Thiên trở nên khác thường, anh thu lại Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, nói: "Hôm nay không phải xuất chinh, đột nhiên bản tọa quyết định muốn đưa người nhà của bản tọa đến, muốn cùng toàn thể tướng sĩ sống chết có nha. Không thể để mọi người xông pha chiến đấu mà người nhà của bản tọa của hậu phương, chuyện này không được."

"Cho nên mọi người chờ đi, bản tọa dẫn người nhà đến cùng mọi người xuất chinh!"

Dứt lời, anh cưỡi Bích Nhãn Kim Lân thú ròi đi.

Bọn người quốc cữu gia, Lâm Bá Thiên lập tức nhìn nhau.

Sao thời khắc quan trọng tôn thượng lại bỏ đi mất rồi?

Mà lúc này vang lên một giọng nói.

"Ba! Ba không cần trở lại trái đất, chúng con ở đây! Cả nhà chúng ta đều ở đây!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.