Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1796: Bánh xe dịch chuyển thời không!




So với Nhân Hoàng, Diệp Thiên càng hận Thất Đế hơn.

Bởi vì tất cả thành viên trong gia đình của anh đều chết ở trong tay Thất Đế.

Mối hận này giống như mối hận diệt môn vượt xa cả mối thù giết con cái.

Vì thế anh càng muốn để Thất Đế phải chết.

Mà lúc này Thái Huyền tiên đế lại ở ngay hiện trường.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để giết ông ta, làm sao anh có thể bỏ qua được cơ hội này.

Lúc này liền nhằm về hướng Thái Huyền tiên đế đang sợ hãi mà đuổi giết.

“Ôi mẹ ơi!”

Thái Huyền tiên đế quay đầu lại nhìn, liền trông thấy Diệp Thiên lao tới như thú dữ làm cho lá gan nhỏ của ông ta kinh sợ.

Ngay cả Nhân Hoàng vừa bị lão ma Diệp đánh bay ra xa, Tần Thái Huyền há lại là đối thủ của lão ma Diệp?

Chỉ sợ lão ma Diệp vừa đánh ra một chưởng cũng có thể khiến ông ta tan xương nát thịt rồi!

“Lão ma Diệp, oan có đầu nợ có chủ, con trai cậu Hoàng Phủ Tư Thần là do Nhân Hoàng giết chết, không phải tôi giết, nếu cậu muốn báo thù thì tìm Nhân Hoàng mà báo thù, đừng tìm đến tôi!”

Thái Huyền tiên đế sợ đến mức kêu to lên.

“Ông quên mất vợ con tôi chết như thế nào ư?

Diệp Thiên tức giận nói.

Thái Huyền tiên đế vội vàng nói lại: “Đó là do lão cẩu Đạo Quang làm, không phải tôi làm, là lão chó già Đạo Quang một chưởng nổ tung Tuyết Thần Hào, mới khiến cho cả nhà cậu chết oan uổng, tôi đến đụng tay cũng không hề làm qua có được không!”

“Tôi không quan tâm!”

Diệp Thiên nói: “Dù sao ông cũng được tính là tham dự vào, vì vậy ông phải trả giá cho những việc ông đã làm!”

Nói xong câu này, Diệp Thiên đánh mạnh ra một chưởng.

“Bùm!!!”

Một nắm đấm khổng lồ hướng về Thái Huyền đại tế, nghiền nát cả hư hông, uy lực của nó cực kỳ đáng sợ!

Thái Huyền tiên đế, nói thế nào cũng là kim tiên, hơn nữa còn là kim tiên ngang bằng với Diệp Thiên, phản ứng của ông ta rất nhanh, lóe lên liền tránh được công kích của cú đấm đó.

Ông ta thấy mình thật may mắn.

Đột nhiên một bàn tay to chộp lấy bả vai của ông ta.

Ngay lúc này, một cỗ năng lượng cực kỳ kinh khủng cuốn sạch kim thân của Thái Huyền tiên đế.

Thái Huyền tiên đế chỉ cảm thấy toàn thân như đang đeo chì, trở nên vô cùng nặng nề, ông ta đến cử động thôi cũng khó khăn.

Cách thức ông ta tu luyện rất bình thường.

Ít nhất là so với phương thức tu luyện trên Thiên Giới, nó quá mức bình thường.

Còn Diệp Thiên chẳng những phương thức tu luyện đặc biệt mà còn có một thân đạo cốt Thái Nhất.

Mặc dù Diệp Thiên và Thái Huyền tiên đế tu vi thuộc loại ngang nhau, nhưng phương pháp tu luyện và đạo cốt thì Diệp Thiên đè bẹp Thái Huyền tiên đế, vì thế cảnh giới bằng nhau nhưng thực lực của anh ta cũng bỏ xa Thái Huyền tiên đế.

“Cứu tôi, mau cứu tôi!!!”

Thái Huyền tiên đế vội vàng la lên gọi cứu.

Ông ta khó khăn lắm mới có thể tu luyện đến cảnh giới kim tiên, tổn phí mấy trăm vạn năm.

Nếu thực sự bị biết thì ông ta cảm thấy mình không còn gì cả!

Nhưng mà!

Chẳng có một ai đến cứu ông ta.

Ông ta cũng không phải người ngoài, ông ta đã thay máu, cũng tính là người của tộc nhân rồi.

Chỉ là Diệp Thiên quá đáng sợ.

Một chưởng đã đánh Nhân Hoàng bay ra, tất cả kim tiên tộc nhân đều bị kinh sợ.

Thế nên tất cả bọn họ đều trơ mắt nhìn Diệp Thiên quát tháo, cũng không một ai dám đến giúp đỡ, bọn họ sợ rằng sẽ bị Diệp Thiên một chưởng đánh ra ngoài.

Lúc này, tay kia của Diệp Thiên cũng chộp lên vai Thái Huyền tiên đế.

“Đi chết đi lão chó già Thái Huyền!”

Nói xong, hai tay Diệp Thiên mở rộng ra.

Dưới đạo cốt cùng với lửa giận của anh ta, năng lực nhanh chóng tăng lên cường đại.

Xoẹt!

Thái Huyền tiên đế cảnh giới rõ ràng ngang bằng nhau, bị chia thanh ai nửa, máu xanh văng đầy trời.

Cả Hoàng Đô đều chấn động.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng!

Còn Diệp Thiên, sau khi xé đôi Thái Huyền tiên đế, tiên pháp thôi động, trong nháy mắt ngọn lửa cháy bao phủ bên hai nửa người Thái Huyền tiên đế.

“Aaaaaaa!!!”

Thần hồn Thái Huyền tiên đế kêu thảm, từ trong hai nửa người tháo chạy.

“Lão ma Diệp, cậu thật tàn nhẫn đúng là tàn nhẫn!!!”

Thần hồn ông ta vừa chạy vừa mắng, hận ý ngập trời.

Thân thể kim tiên bị phá hủy, muốn luyện lại thân thể kim tiên cũng cực kỳ khó!

“Tôi không chỉ hủy đi thân thể của ông, mà tôi còn phải đem thần hồn của ông nghiền nát!”

Diệp Thiên vừa nói, đuổi chạy theo ông ta.

Ngay lúc này.

Vù một tiếng.

Một tia sáng kim tiên, bay ra từ phía không bắn về phía Diệp Thiên.

Keng!

Kim quang bay tới đánh lên ngực Diệp Thiên.

Diệp Thiên bỗng nhiên dừng lại một chút.

Nhưng rất nhanh, kiếm Nhân Hoàng đã bị đánh văng ra.

Giây sau!

Nhân Hoàng trở lại tiếp được kiếm, chắn ở trước mặt Diệp Thiên.

Ông ta đánh giá Diệp Thiên, nhíu sâu mày.

“Một chưởng kia của cậu, không mang tới bất cứ thương tổn nào cho trẫm, qua quan sát của trẫm đối cậu, công kích của cậu cũng không hề cao, đúng ra mà nói thì thực lực của cậu cũng chẳng cao.”

“Nhưng mà, phòng ngự của cậu lại kinh khủng như vậy, giới hạn vượt qua cả sức tưởng tượng của trẫm.”

“Nếu như trẫm đoán không sai, trên người cậu chắc hắn mang theo địa thư của Trấn Nguyên đại tiên?”

Lời này vừa nói ra, đã gây chấn động cho toàn tộc nhân kim tiên.

“Thật hay giả vậy, trên người cậu ta có địa thư?”

“Nếu như đúng như lời Nhân Hoàng đã nói, công kích của cậu ta không lớn nhưng phòng ngự lại đáng sợ như vậy, đúng thật là có khả năng trên người cậu ta đang cầm địa thư, bởi vì các lão tổ tôn đã nói qua, địa thư của Trấn Nguyên đại tiên, nó là do trời đất hình thành, không chỉ có thể biết được trước năm trăm năm, hay là trăm năm sau mà còn có một phòng ngự siêu đáng sợ!”

“Nếu như cậu ta thực sự trên người đang dấu địa thư, vậy chúng ta chẳng phải là có thể cướp địa thư sao?”

Nhất thời tất cả tộc nhân kim tiên, đều nhìn Diệp Thiên với ánh mắt như hổ rình mồi.

Bọn họ giống như bầy sói, vây quanh lấy Diệp Thiên.

Muốn bắt lấy Diệp Thiên, xem trên người anh có thật là có địa thư, nếu như thật sự có, vậy thì tộc nhân bọn họ phát tài rồi!”

“Diệp Bắc Minh, mau ngoan ngoãn đưa địa thư ra đây, trẫm sẽ giữ lại mạng cho, nếu không trẫm hạ lệnh lục soát người của cậu, đợi đến khi trẫm lấy được địa thư, cậu không còn phòng ngự, trẫm có thể giết cậu như cách trẫm giết con trai cậu vậy, ba chưởng là cũng có thể giết chết!”

Nhân Hoàng lạnh giọng nói.

Diệp Thiên cười chế giễu.

“Một đám kiến con như mấy người, mấy người căn bản không biết Diệp Bắc Minh tôi là dạng người nào.”

Nói đến đây, anh hô lớn: “Hoàng Phi Hổ, ra đây!”

Giây tiếp theo.

Một vệt kim quang, từ bề mặt địa cầu phóng ra, dừng lại giữ không trung.

Sau đó mọi người nhìn vào.

Liền nhìn thấy một Ngũ Sắc Kim Ngưu, vô cùng uy nghiêm, đầu đội vương miện, người đàn ông râu dài mặc long bào xuất hiện giữa không trung.

Không đợi mọi người khôi phục tinh thần lại, Hoàng Phi Hổ đã xoay người xuống khỏi lưng trâu, lạy cung kính: “thần Hoàng Phi Hổ bái kiến Thái Thượng Hoàng!”

“Cái gì!”

Nhân Hoàng và mấy người khác kinh sợ thiếu chút nữa ngã vào khoảng không.

Có người từ cõi chết trở về nói Minh Giới đã thay đổi rất nhiều, người cai quản mười tám tầng địa ngục Hoàng Phi Hổ thăng chức Phong Đô đại đế tiếp quản Minh Giới.

Mà người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, tự dưng Hoàng Phi Hổ, so với Hoàng Phi Hổ mà những người trở về từ cõi chết nói giống hệt nhau.

Nhưng Hoàng Phi Hổ lại quỳ xuống trước Bắc Diệp Minh, còn gọi anh ta là Thái Thượng Hoàng, vậy chẳng phải là Diệp Bắc Minh là lão tổ của Thiên Giới ngày nay sao?

Điều này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.

“Bình thân.”

Diệp Thiên nói.

“Đa tạ Thái Thượng Hoàng.”

Hoàng Phi Hổ đứng lên.

Diệp Thiên chỉ quanh một vòng.

“Đem tất cả bọn cẩu tặc này toàn bộ giết sạch cho trẫm.”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Nói xong, Hoàng Phi Hổ ngang nhiên ra đòn tấn công giáng một quyền vào Nhân Hoàng.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, Nhân Hoàng bị nổ thành từng mảnh.

Tiếp theo.

Ầm ầm ầm!!!

Từng người, từng kim tiên một bị Hoàng Phi Hổ đánh thành mảnh vụn.

Mà lúc này, Thiên Giới.

Hồn Nguyên Lão Tổ đi lên bàn quay thời không, chuyển động bánh xe thời không.

Rắc rắc rắc…

Bánh răng chuyển động liên tục.

Địa Giới.

Hoàng Phi Hồng đang xử lý Nhân Hoàng và tất cả đám tộc nhân kim tiên, chuẩn bị ra tay với quân đội tộc nhân.

Vào ngay lúc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, sau đó trời đất đảo lộn, tất cả đều mất đi ý thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.