“Hả?”
Trấn Nam Vương đột nhiên nhíu mày.
Mặc dù có hơn một trăm Kim Tiên trên thiên thánh đại lục, nhưng tận mắt nhìn thấy có người nhập Kim Tiên là một chuyện khác, Trấn Nam Vương lấy làm kinh ngạc, mặc dù chính ông cũng là Kim Tiên nhưng ông tránh không khỏi cảm giác ngạc nhiên.
Phải biết rằng, tổng số sinh linh trong thiên thánh đại lục của năm tộc, tổng cộng cũng chỉ có 50 trăm triệu mà thôi.
Nhiều sinh linh như vậy nhưng chỉ có hơn một trăm Kim Tiên.
Có thể nói, bắt gặp Kim Tiên ở thiên thánh đại lục như muối bỏ biển, cực kỳ thiếu thốn.
Nhiều người sống ở đây cả đời còn khó gặp Kim Tiên một lần nữa là.
Cho nên, Kim Tiên ở thiên thánh đại lục là thần thánh cực kỳ tôn quý.
Cho dù là người nhập Kim Tiên rồi nhìn thấy một người khác nhập Kim Tiên, cũng không tránh khỏi khiếp sợ.
Huống chi người này chỉ là một dân bản xứ.
Ông phụng mệnh Nhân hoàng đến ngoại tinh để mở rộng lãnh thổ nhiều năm rồi, đã từng đến rất nhiều tinh cầu có văn minh tu luyện, nhưng chưa bao giờ gặp Kim Tiên ở tinh cầu nào, cho dù là vượt khỏi hư cảnh cũng đã hiếm gặp rồi.
Hiện tại, một người dân bản xứ đến Thiên Khải tinh, nhập Kim Tiên, làm sao ông lại không kinh ngạc được.
“Oa! Ông cố cũng trở thành Kim Tiên rồi!”
Tú nhi vỗ bàn tay nhỏ, vui vẻ nói.
Diệp Mộ Hàn cùng Lý Mộc Thần nhìn thấy ông nội trở thành Kim Tiên vô cùng phấn khích.
Ngay cả Nhân tộc cũng vì chuyện này mà điên cuồng.
Đặc biệt là Tiết Nghĩa Sơn, anh không thể tin được, người này lúc nãy còn nói, Thiên Khải tinh bọn họ không có một Kim Tiên nào cả, chỉ trong nháy mắt đã trở thành Kim Tiên duy nhất của Thiên Khải tinh.
Thậm chí anh còn cảm thấy mình thật may mắn khi quen biết một vị Kim Tiên.
“Hừ!”
Tiểu vương gia hừ nói: “Có cái gì mà vui mừng như vậy? Chỉ là một người dân bản xứ vừa bước vào Kim Tiên, trước mặt phụ vương của tôi còn không đủ nhét kẽ răng, huống chi là tu luyện pháp môn ở Thiên Khải tinh của các người, làm sao so được với tu luyện pháp môn cao cấp ở thiên thánh đại lục của chúng rồi, cho nên dù hắn trở thành Kim Tiên đi nữa cũng không phải là đối thủ của phụ vương tôi, chỉ trong vòng mười chiêu, phụ vương của tôi sẽ chế trụ được hắn ta, giết chết tên dân bản xứ Kim Tiên này!”
Đóa Đóa khịt mũi coi thường: “Ai giết ai còn chưa biết à.”
“Hắc!”
Tiểu vương gia khó chịu: “Cô không phục đúng không? Tôi nói cho cô biết, phụ vương của tôi là Thái Ất cảnh nhị trọng, cha cô cũng chỉ là Thái Ất cảnh nhất trọng, hơn nữa, cha cô còn không có thiên thánh pháp bảo, lấy gì đánh với phụ vương của tôi?”
Diệp Mộ Hàn nói: “Vậy kêu phụ vương của anh đến đây để xem ông nội tôi giết chết ông ta như thế nào!”
Tiểu vương gia nghe vậy, lập tức nhìn về phía Trấn Nam Vương, tức giận nói: “Phụ vương, ngài đừng đứng ngây người ở đó nữa, mau xử lý bọn dân bản xứ Kim Tiên này đi, để bọn họ biết phụ vương của con rất lợi hại!”
Trấn Nam Vương giơ tay ra hiệu cho tiểu vương gia im lặng.
Sau đó nói với Diệp Thiên: “Vị đạo hữu này, tuy không biết lý do các người đến thiên thánh đại lục hành hung rồi giết nhi tử cùng đội hộ vệ của bổn vương, nhưng tộc chúng tôi rất quý trọng người tài, quyết không so đo với những hành động trước đây của các người.”
“Đồng thời, bổn vương cũng có điều kiện, hy vọng các người gia nhập Nhân tộc của chúng tôi, trở thành thành viên của Nhân tộc chúng tôi, chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục đổi máu để máu của các người biến thành thuần khiết giống như người của Nhân tộc, cũng hứa sẽ cho các người những địa vị hiển hách, anh cảm thấy như thế nào?”
“Gì?”
Tiểu vương gia sững sờ.
“Phụ vương muốn chiêu an dân bản xứ?”
“Con câm miệng lại cho cha!”
Trấn Nam Vương quát: “Từ khi nào quyết định của cha phải được sự đồng ý của con?”
Tiểu vương gia ngay lập tức im lặng.
Trấn Nam Vương nhìn về phía Diệp Thiên, tiếp tục nói: “Vị đạo hữu này, hy vọng anh đáp ứng điều kiện mà bổn vương đưa ra, người ta hay nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi, anh cũng không phải là ngoại tu sĩ đầu tiên được Nhân tộc chúng tôi chiêu an, hơn ba trăm năm trước, khi Tiên Đế gặp nạn ở Tử Vi Tinh chạy đến thiên thánh đại lục, ông ta đã tiếp nhận chúng tôi chiêu an, thay máu để trở thành thành viên của Nhân tộc chúng tôi.”
“Nhờ sự trợ giúp của Nhân tộc chúng tôi, cùng với sự nỗ lực của ông ta, ba mươi năm trước, ông ta đã vào Thái Ất cảnh, trở thành Kim Tiên, hơn nữa còn được Nhân hoàng ban thưởng hai kiện thiên thánh phẩm giai pháp bảo.”
“Nếu anh nguyện ý gia nhập Nhân tộc, bổn vương hứa với anh sẽ nói với Nhân hoàng khen thưởng anh ba kiện thiên thánh phẩm giai pháp bảo.”
Dân cư ở Nhân tộc có dân số đông nhất trong năm tộc nhưng thực lực chỉ đứng thứ tư.
Cho nên đừng nói là Kim Tiên mà ngay cả dân bản xứ vượt qua hư cảnh viên mãn cũng được bọn họ hoan nghênh gia nhập Nhân tộc.
Nhưng có một điều kiện, đó là thay máu để trở thành một Nhân tộc hoàn toàn.
Diệp Thiên trực tiếp trở thành Kim Tiên nên Nhân tộc càng muốn chiêu an hơn, thêm một Kim Tiên, thực lực Nhân tộc mới có thể cải thiện thêm một chút, có thể nói thêm thăng một chút, cũng sẽ có lợi..
“Hử!?”
Diệp Thiên tò mò hỏi: “Người gia nhập Nhân tộc của các người từ Tử Vi Tinh tên là gì?”
“Gọi là Tần Thái Huyền.”
Trấn Nam Vương trả lời.
Diệp Thiên nở nụ cười: “Con chó già Tần Thái Huyền quả thật nhục nhã, không tin được ông ta thay máu gia nhập Nhân tộc, ngay cả tổ tông cũng từ bỏ, thật sự làm cho tôi khinh thường.”
“Anh biết Tần Thái Huyền?”
Trấn Nam Vương hỏi.
Diệp Thiên gật gật đầu: “Không chỉ biết mà ông ta còn là địch nhân của tôi, hiện tại ông ta đang ở đâu?”
Trấn Nam Vương cười: “Địch nhân cũng có thể trở thành bằng hữu mà, chỉ cần anh gia nhập Nhân tộc, đến Nhân hoàng cung, bổn vương sẽ giúp các người hòa giải, bắt tay làm hòa, thế nào?”
“Ha ha!”
Diệp Thiên ngửa đầu cười to: “Bắt tay giảng hòa với ông ta? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, tôi nói thật cho anh biết, tôi không phải đến từ Thiên Khải tinh mà là Tử Vi Tinh, con chó già Tần Thái Huyền cùng tôi có thù giết người thân, Nhân tộc của các người cũng có thù giết chết con trai tôi, lần này tôi đến đây là muốn báo thù cho con trai tôi - Hoàng Phủ Tư Thần!”
Diệp Thiên vừa nói xong, một hơi thở điên cuồng dâng lên, càng lúc càng lan rộng.
Khiến cho bầu trời trong tòa thành trì này đều bị gió nổi mây phun, càn khôn biến sắc.
“Cái gì!”
Nghe Diệp Thiên nói như vậy, Trấn Nam Vương nhíu chặt chân mày.
“Anh có phải là cha của Hoàng Phủ Tư Thần? Người đã giết thái tử của chúng tôi?”
“Không sai!”
Diệp Thiên lớn tiếng đáp lại.
“Ha ha!”
Lần này đến lượt Trấn Nam Vương cười giận dữ.
“Con trai của anh nhập Kim Tiên trước anh mấy trăm năm nhưng đã bị Nhân hoàng của chúng tôi dùng ba quyền đánh chết, đến bây giờ anh mới nhập Kim Tiên, chạy đến thiên thánh đại lục, dõng dạc đòi báo thù cho con trai.”
“Anh nghĩ anh có khả năng đó sao? Đừng nói là giết Nhân hoàng của chúng tôi, ngay cả bổn vương, anh còn không giết được!”
“Với chút thực lực cỏn con đó mà dám chạy đến thiên thánh đại lục báo thù, anh nghĩ anh nhập Đại Thừa Kim Tiên sao?”
“Ha ha ha...”
Bá tánh toàn thành cùng với đại quân vương phủ, ai cũng lăn ra cười ngã nghiêng.
“Tôi giết anh được không, phải thử mới biết được!”
Sau khi nói xong, Diệp Thiên nắm chặt nắm tay, kéo một đường cong parabol trong không trung, đánh thẳng về hướng Trấn Nam Vương.
“Toàn bộ đại quân xuống đất!”
Trấn Nam Vương hô.
Ông ta sợ ông ta động thủ sẽ giết sạch đại quân vương phủ.
Đại quân nhanh chóng đi xuống.
Nhìn thấy Diệp Thiên tới gần, Trấn Nam Vương khinh thường hừ lạnh: “Đối phó với một con chó què như anh, bổn vương tôi chả thèm sử dụng thần binh, một quyền cũng đủ làm anh trọng thương hộc máu!”
Vừa nói xong, ông ta nắm chặt nắm tay, thúc giục tiên pháp, chung quanh nắm tay lập loè phù văn, rồng lượn xoay quanh.
Sau đó, ông ta tung một quyền đánh thẳng về phía Diệp Thiên.
Oanh!
Hai nắm đấm va vào nhau, thiên địa chấn động, phòng ốc xập xệ thành từng mảnh bay tứ tung trong hư không.
Trấn Nam Vương cảm thấy ông bị một cái gì đó va chạm với sức mạnh kinh người, cả người như dây diều đứt, bay ngược ra ngoài, không biết rơi xuống nơi nào.
Làm chấn động toàn bộ những người có mặt ở đây!