Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1790: Vương gia nhỏ!




Người thanh niên đó cười và nói: “Nếu như anh đến sớm khoảng năm trăm năm trước thì có lẽ tôi sẽ nói cho anh biết có bao nhiêu Thái Ất Kim Tiên ở Thiên Thánh đại lục và nhân tộc.”

“Nhưng bây giờ anh hỏi tôi như vậy tôi cũng thật sự là không biết có bao nhiêu Thái Ất Kim Tiên nữa, nói tóm lại là có rất nhiều phải tầm trên một trăm người trong số đó Thái Ất Kim Tiên của thần tộc là nhiều nhất còn nhân tộc bây giờ chỉ có khoảng mười người.”

“Ồ!”

Đóa Đóa tò mò hỏi: “Chẳng lẽ trong vòng năm trăm năm qua ở Thiên Thánh đại lục của các anh đã có thêm rất nhiều Thái Ất Kim Tiên hay sao?”

“Đúng vậy.”

Người thanh niên gật đầu nói: “Từ năm trăm năm nay Thiên Đạo Lôi Kiếp đột nhiên biến mất, chính vì không có sự cản trở của Thiên Đạo Lôi Kiếp nên việc trở thành kim tiên không có bất kỳ rủi ro nào.”

“Chỉ cần linh hội được kim tiên đại đạo thì tỷ lệ thành công đột phá được cảnh giới và trở thành kim tiên là một trăm phần trăm.”

“Không giống như trước sau khi lĩnh hội được kim tiên đại đạo thì phải vượt qua được Thiên Đạo Lôi Kiếp mà tỷ lệ thành công chỉ dưới mười phần trăm, một trăm người độ kiếp thì chỉ có năm sáu người có thể thành công mà thôi.”

“Còn bây giờ không còn Thiên Đạo Lôi Kiếp nữa nên trong năm trăm năm trở lại đây cứ mười năm lại xuất hiện một kim tiên, điều này được chính cao điều giả công bố sau khi bản thân trở thành kim tiên và cũng có một số đê điều giả sau khi trở thành kim tiên thì giấu không công bố ra bên ngoài.”

“Trước khi luật trời biến mất Thiên Thánh đại lục có sáu mươi tám kim tiên nhưng trong vòng năm trăm năm nay đã có hơn năm trăm kim tiên được biết đến.”

“Bởi vậy số lượng kim tiên ở Thiên Thánh đại lục bây giờ là từ một trăm lẻ hai đến một trăm lẻ năm người hoặc có thể nhiều hơn nữa.”

“Còn về nhân tộc thì số lượng kim tiên được biết đến tổng cộng có mười sáu người.”

Diệp Thiên và Đóa Đóa đều gật đầu khi nghe người thanh niên nói vậy.

So với số liệu ở trên thiên giới thì chỉ là một tảng băng trôi ở thiên giới mà thôi.

Nhưng số liệu này ở địa giới thì hoàn toàn trái ngược.

Phải biết rằng trong thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ đến một kim tiên cũng không có, cho dù xuất hiện kim tiên thì phải mất cả triệu năm mới có.

Vì rất khó để xuất hiện một kim tiên nên đều muốn lên thiên giới xem xem bởi vậy một khi đi thì rất khó để quay lại cho nên Diệp Thiên trước giờ chưa từng gặp một kim tiên nào ở thế giới thiên hà của trung tâm vũ trụ cả.

Nhưng ở Thiên Thánh địa lục lại có hơn trăm kim tiên.

Điều này thật đáng sợ!

Có thể thấy nền văn minh tu luyện trên đại lục này đã phát triển như thế nào.

“Vậy ở Thiên Khải Tinh của mọi người có bao nhiêu kim tiên?”

Người thanh niên hỏi.

Diệp Mộ Hàn lắc đầu: “Một người cũng không có.”

Cô ấy được sinh ra ở Thiên Khải Tinh và cũng lớn lên ở đó nên cô ấy hiểu rõ về Thiên Khải Tinh hơn ai hết.

Thậm chí ở thế giới thiên hà của trung tâm vũ trụ còn không có Thái Hư Cảnh.

Phù!

Người thanh niên mỉm cười.

“Đến một kim tiên cũng không có sao?”

Diệp Mộ Hàn nói: “Trước đây đã từng xuất hiện kim tiên có điều phải mất cả triệu năm mới xuất hiện được hai người nhưng hai người đó đều đã lên trời rồi vậy nên ở Thiên Khải Tinh căn bản là không tồn tại một kim tiên nào.”

Người thanh niên ồ lên rồi nói: “Kim tiên của Thiên Thánh đại lục chúng tôi về cơ bản đều không lên thiên giới bởi vì lão tổ tông của chúng tôi là người đến từ thiên giới nên biết rằng thiên giới rất hiểm ác, Thái Ất Kim Tiên ở trên thiên giới cũng chỉ nhỏ như một con kiến vậy nên thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, sau khi trở thành kim tiên thà chọn ở lại địa giới chứ không lên thiên giới.”

Sau khi nói chuyện với người thanh niên này Diệp Thiên và những người khác đã có những hiểu biết nhất định về Thiên Thánh đại lục.

Đồng thời cũng biết được người thanh niên này tên là Tiết Nghĩa Sơn, tu vi ở Thiên Huyền Cảnh.

“Thôi được rồi, cái gì nên nói tôi cũng đã nói rồi và cái gì mọi người muốn biết cũng đã biết rồi vậy nên hãy mau rời khỏi Thiên Thánh đại lục đi kẻo mất mạng đấy.”

Tiết Nghĩa Sơn nói.

Diệp Thiên cười nói: “Được.”

Theo như thời gian mà anh tính thì cho dù rời khỏi Thiên Thánh đại lục thì thời gian vẫn còn một tháng, họ đi đâu cũng không được.

Bởi vậy họ chuẩn bị đi chiến đấu với nhân hoàng.

Mặc dù bây giờ nhân hoàng đã chết nhưng đến khi thời gian và không gian xoay chuyển thì nhân hoàng sẽ sống lại.

Nhưng con trai Hoàng Phủ Tư Thần của anh đã bị nhân hoàng giết chết.

Dám giết con trai của anh, để cho nhân hoàng chết đã là quá hời rồi vì vậy anh phải khiến nhân hoàng chết nhiều lần nữa!

Nhưng đúng lúc này có một giọng nói vang lên.

“Này này các người là người ở đâu đến?”

Diệp Thiên và những người khác đều quay ra nhìn chỉ thấy một thanh niên đang cưỡi một con tì hưu, theo sau là một đám thị vệ đang từ từ bay lên sau đó dừng lại ở nơi cách chiến hạm tinh không không xa, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên và những người khác.

“Là tiểu vương gia.”

Tiết Nghĩa Sơn xoay người nói cho họ biết lai lịch của người thanh niên sau đó quỳ xuống trước mặt người thanh niên.

“Thảo dân Tiết Nghĩa Sơn bái kiến tiểu vương gia!”

Sau đó anh ta kéo Diệp Thiên và nói nhỏ: “Theo nghi lễ của nhân tộc khi nhìn thấy hoàng thân quốc thích phải quỳ xuống hành lễ, tiểu vương gia là con trai của Trấn Nam Vương đích thực là hoàng thân quốc thích vì vậy mau quỳ xuống hành lễ với tiểu vương gia đi.”

Diệp Thiên nói: “Đây là nghi lễ của nhân tộc các anh, tôi không phải là người của nhân tộc nên không cần phải tuân theo nghi lễ của nhân tộc.”

Tiết Nghĩa Sơn nghe vậy liền muốn bóp chết Diệp Thiên và những người khác.

Vốn dĩ họ là người đến từ tinh vực khác nhưng khi đến Thiên Thánh đại lục của những dòng máu cao quý thì chính là tự tìm đường chết.

Đánh giá về thái độ của họ đối với tiểu vương gia khiến anh ta không thích những người ngoài tinh vực này cho lắm.

Nếu như họ hiểu chuyện một chút, ăn nói nhẹ nhàng hơn chút và kính lễ với tiểu vương gia một chút thì có lẽ còn cứu được cái mạng nhỏ này.

Nhưng khi anh lại đột nhiên không quỳ, như vậy chẳng phải là đang chọc giận tiểu vương gia hay sao?

Đúng như dự đoán.

Sắc mặt của tiểu vương gia trở nên lạnh lùng.

“Gặp tiểu vương gia không quỳ thì thôi đã vậy còn tự nhận bản thân không phải nhân tộc nên không cần theo nghi lễ của nhân tộc, lẽ nào anh không hiểu cái gọi là nhập gia tùy tục hay sao?”

“Mau quỳ xuống cho tiểu vương nếu không hôm nay ta sẽ giết hết các người!”

Đóa Đóa liền tức giận hét lên: “Anh mới là người phải quỳ xuống trước mặt phụ hoàng của tôi!”

“Cái gì?”

Tất cả những người xung quanh đều sững sờ.

Thổ dân này lại dám bắt tiểu vương gia quỳ xuống trước phụ hoàng của cô bé sao?

“Anh là hoàng đế của tinh vực nào mà lại vi hành đến Thiên Thánh đại lục của tôi?”

Tiểu vương gia hỏi.

Tiết Nghĩa Sơn nói: “Tiểu vương gia, họ là người của Thiên Khải Tinh nên không hiểu quy tắc của nhân tộc, mong tiểu vương gia bớt giận.”

“Haha!”

Tiểu vương gia bất ngờ cười phá lên.

“Thiên Khải Tinh đã sớm bị đại quân của nhân tộc chúng ta chiếm đóng từ lâu, tiên đế của các người cũng đã bị đại quân nhân tộc giết chết rồi, anh chính là thái tử của Thiên Khải Tinh sau khi tiên đế chết liền tự phong cho mình một chức hoàng đế vô danh sao?”

“Cái gì?”

Diệp Mộ Hàn kinh ngạc.

“Ông ngoại tôi bị nhân tộc các người giết rồi sao?”

Cô ấy được sinh ra bởi con gái của Hoàng Phủ Tư Thần và Thiên Khải Tiên Đế vậy nên Thiên Khải Tiên Đế chính là ông ngoại của cô ấy.

Tiểu vương gia ngạo mạn nói: “Nếu như ông ngoại của cô là tiên đế của Thiên Khải Tinh thì ông ta đã bị đội quân của cha tôi giết rồi.”

Răng rắc!

Diệp Mộ Hàn nắm chặt tay lại, hai mắt đỏ hoe.

Ông ngoại đối với cô ấy tốt như vậy lại đột nhiên bị giết hại bởi đội quân của nhân tộc, điều này khiến lòng căm thù nhân tộc của cô ấy trở nên sâu sắc hơn thêm bội phần.

“Sao vậy, với dáng vẻ tức giận này của cô không lẽ cô định giết tiểu vương để báo thù cho ông ngoại đấy chứ?”

Tiểu vương gia hỏi một cách chế nhạo.

“Không sai!”

Diệp Mộ Hàn tức giận nói: “Hôm nay tôi phải giết anh để báo thù cho ông ngoại!”

Vừa dứt lời cô ấy liền triệu hồi thần binh và lao về phía tiểu vương gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.