Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1782: Giẫm nát hoàng cung của người ta!




Diệp Thiên thật sự không muốn kêu gọi sự giúp đỡ.

Nhưng không kêu không được.

Tuy Diệp Thiên có phòng ngự vững chắc nhưng lực tấn công không đủ, nếu không kêu Hoàng Phi Hổ hỗ trợ, Nhân Vương đứng yên ở đó cho hắn đánh, hắn cũng đánh không chết, giống như Nhân Vương đánh không chết được hắn.

Cũng chính ông ta nói với hắn báo thù cho Hoàng Phủ Tư Thần, không thể không báo thì làm gì có lý do để dừng lại?

Đó không phải là tính cách của ông ta, ông ta nói được làm được, phải đạt được mục đích mới dừng lại.

“Cậu dám!”

Nhân Vương tức giận.

Trên thực tế, ông ta cũng lo lắng, nếu gọi nhân mã đến vẫn không giết được Diệp Thiên, ngược lại tạo Diệp Thiên cơ hội lẻn vào bên trong đại quân, nhất định sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho đại quân Nhân tộc.

Cho nên, ông ta không muốn đấu với Diệp Thiên.

Ông ta chỉ muốn thương lượng, đàm phán trong hòa bình cùng với Diệp Thiên mà thôi, Diệp Thiên đi đường của Diệp Thiên, ông ta đi theo con đường mà ông ta chọn, không làm hại lẫn nhau, đây mới là kết quả tốt nhất cả ông ta.

Nhưng phòng ngự của Diệp Thiên thực sự rất kinh người.

Nó khủng khiếp đến mức làm ông ta nghi ngờ rằng Nhân Hoàng Đô Oanh không thể giết Diệp Thiên.

“Ông nghĩ tôi không dám sao?”

Vẻ mặt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng: “Nhân tộc của các người ở địa cầu đều đã bị tôi tàn sát sạch sẽ, ông vẫn nghĩ tôi đang nói đùa với ông sao?”

“Tôi cho ông cơ hội để triệu tập nhân mã, ông đi triệu tập đi, nếu ông không đi, vậy được, đợi tôi tiêu diệt toàn bộ thế lực Nhân tộc của ông ở Tử Vi Tinh rồi lần lượt diệt trừ thế lực của ông ở các tinh cầu khác!”

Giọng điệu của Diệp Thiên làm cho người ta tin đó là sự thật.

Lời nói của hắn lại lần nữa làm những người ở đây chấn động.

“Trời ơi, thế lực Nhân tộc ở địa cầu đã bị Diệp Bắc Minh diệt trừ rồi sao?”

“Xem ra lần này hắn trở về là muốn quyết chiến cùng Nhân tộc một trận đến cùng, báo thù cho Hoàng Phủ Tư Thần!”

“Lão ma Diệp từ trước đến nay nói là làm, nếu hắn đã nói như vậy, nhất định sẽ làm như vậy!”

Còn Nhân Vương, lúc biết được tin tức này, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

“Diệp Bắc Minh, tộc nhân của chúng ta ở địa cầu có hơn một trăm triệu nhân mã, vậy mà cậu dám giết chết toàn bộ bọn họ, cậu thật độc ác, cậu không sợ chết không có chỗ chôn sao?”

“Hay là cậu cho rằng số lượng nhân mã của tộc tôi ít như vậy, nên chỉ có thể đứng nhìn cậu muốn làm gì thì làm?”

“Nếu cậu nghĩ như vậy, thì tôi nói cho cậu biết, cậu sai rồi. Tộc nhân của chúng tôi ở trong vũ trụ ương ngân hà thế giới chỉ chiếm một phần tám tổng nhân mã trong Nhân tộc.”

“Tôi ra lệnh cho cậu, tốt nhất hãy thành thật cho tôi, ngoan ngoãn tìm một nơi nào đó an dưỡng tuổi già, đừng làm kẻ thù của Nhân tộc chúng tôi, nếu không, chọc giận Nhân tộc chúng tôi rồi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ, tới chừng đó, ngay cả xác cũng không còn!”

Ông ta vừa nói, bọt nước bay tán loạn, mặt ông ta nổi gân xanh, tức giận tới cực điểm.

Nếu không phải phòng ngự của Diệp Thiên quá cao, khiến ông tuyệt vọng, khiến ông không có tự tin tiêu diệt Diệp Thiên, nếu không ông đã triệu tập nhân mã đến đây diệt trừ Diệp Thiên từ lâu.

“Ông không coi trọng lời nói của tôi phải không?”

Diệp Thiên híp mắt.

“Là cậu không đem lời nói của bổn vương để vào mắt mới đúng!”

Nhân Vương tức giận nói: “Tôi ra lệnh cho cậu thành thật, nếu không...”

“Ông là cái thá gì, ngay cả con chó còn không bằng thì lấy tư cách gì ra lệnh?”

Diệp Thiên tức giận cắt ngang lời nói của Nhân Vương, siết chặt nắm đấm, lao thẳng về phía Nhân Vương một cách thô bạo.

“Cậu, lớn mật!”

Nhân Vương cũng là một người có tính tình bướng bỉnh và không thể chịu đựng được việc bị người bản xứ làm nhục.

Ở trong mắt Nhân tộc bọn họ, người trong vũ trụ trung ương ngân hà thế giới chính là dân bản xứ, không cùng đẳng cấp với bọn họ nên bọn họ khinh thường người trong vũ trụ trung ương ngân hà thế giới.

Bọn họ tự nhận bọn họ là chủng tộc tối cao, người trong vũ trụ trung ương ngân hà thế giới là chủng tộc thấp hơn, không tôn quý bằng bọn họ thì sao bọn họ cúi đầu trước một chủng tộc thấp hơn?

Vì thế, ông cầm đao đón cú đánh của Diệp Thiên rồi chém vào nắm đấm của hắn.

Bang!

Một tiếng giòn vang.

Nhân Vương tựa như đang dùng dao làm bếp để chặt một tấm thép, lắc đầu, đôi tay tê dại, cả người lui về phía sau.

Thì ra!

Thiên thánh pháp bảo chỉ chém vào một lỗ hổng.

Còn Diệp Thiên không hề bị tổn hại gì, tiếp tục dùng nắm đấm đánh tới, nện vào ngực Nhân Vương.

Oanh!

Một tiếng vang lớn.

Nhân Vương bị đấm lùi về phía sau, rời khỏi Nhân Vương cung trên không.

Tuy nhiên lại không gây thương tổn cho Nhân Vương.

Diệp Thiên dựa vào phòng ngự khủng bố, đẩy lui Nhân Vương nhưng không thể gây thương tổn đến Nhân Vương vì lực công kích không đủ mạnh.

Sở dĩ đẩy lui được Nhân Vương là vì hắn dùng thân thể phòng ngự khủng bố để va chạm, nếu hắn không dùng thân thể tấn công mà dùng phương thức thi triển tiên pháp để công kích thì cho dù kiệt sức hắn cũng không lay động được Nhân Vương một bước.

Chính như dao phay chém thép tấm, dao phay chém vào thép tấm thượng, sẽ bị thép tấm chấn khai.

Giống như một con dao làm bếp cắt một tấm thép cũng làm cho con dao bị văng ra xa.

Tuy nhiên cả hai bên đều không bị thương mà phòng ngự của Diệp Thiên lại chắc chắn, có lợi thế nên chiếm ưu thế hơn một chút, tuy không gây thương tổn cho Nhân Vương nhưng Nhân Vương cũng không thể lay động lớp phòng ngự của Diệp Thiên.

Sau khi đánh vào Nhân Vương, Diệp Thiên đứng từ trên nhìn xuống phía dưới, nơi Nhân Vương cung rơi xuống.

Oanh!

Sau khi tiếp đất, toàn bộ Nhân Vương cung trở thành một cung thành phế tích.

Trong Nhân Vương cung, tất cả tu sĩ chưa đạt được một cảnh giới nhất định, toàn bộ đều bị đánh chết, máu tươi bắn ra xa.

Cuộc đổ bộ này làm cho Nhân Vương cung thiệt mạng lên đến hơn một ngàn vạn người.

Trong đống đổ nát, chỉ còn lại mười mấy Nhân tộc may mắn còn sống sót.

Chấn động toàn thành!

Mọi người ngây ra như phỗng.

Nhân Vương cung sừng sững trong vũ trụ ương ngân hà thế giới gần 500 năm, thống trị vũ trụ trung ương ngân hà thế giới gần 500 năm đã bị Diệp Bắc Minh đạp thành phế tích?

“Đi chết đi!”

Một ánh sáng xẹt qua, giết sạch toàn bộ mười mấy Nhân tộc bị thương vừa may mắn còn xót lại.

“A!!!”

Nhân Vương bạo nộ cực điểm, gầm lên một tiếng chấn động trời đất.

“Diệp Bắc Minh, cậu dám tàn sát Nhân tộc trước mặt bổn vương, cậu chết chắc rồi, con mẹ nó, tôi giết chết cậu!”

“Bổn vương sẽ làm cho cậu phải hối hận! Nhất định! Cậu đợi đó cho bổn vương! Bổn vương tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu, để cậu phải chết một cách thống khổ!!!”

Sau khi nói xong, Thần Diệp Hynh Nhân Vương nhoáng lên, hóa thành một luồng sáng rồi rời đi.

Thông qua cú đấm mà Diệp Thiên cho ông ta vào ngực vừa rồi, ông ta biết ngay thực lực của Diệp Thiên tới đâu, phòng ngự cao nhưng công kích quá yếu, căn bản là không đủ lực, đánh vào ngực ông ta chẳng hề hấn gì.

Vậy thì còn sợ cái gì mà không lập tức triệu tập Nhân tộc ở trong vũ trụ ương ngân hà thế giới đến đây?

Giết chết hắn là tốt nhất, nhưng không chết cũng không sao, ông ta cũng có thể cho đại quân Nhân tộc cản ở phía sau, để đại quân Nhân tộc rút về thiên thánh đại lục, sau đó bẩm báo nhân hoàng dẫn nhân tộc tinh nhuệ tới diệt trừ Diệp Thiên.

Ông không tin, một mình Diệp Thiên có thể đảo lộn cả một bầu trời!

“Ông ơi, ông thật tuyệt vời!”

“Ông nội thật tuyệt!”

Một nhà ba người Diệp Mộ Hàn, Lý Mộc Thần và Tú Nhi không kiềm được những giọt nước mắt vui mừng rơi trên đôi mắt của họ.

Tổng bộ Nhân tộc ở trong vũ trụ ương ngân hà thế giới bị tiêu diệt, đối với bọn họ mà nói, thật sự hả giận!

“Diệp Bắc Minh uy vũ!”

“Diệp Bắc Minh dũng mãnh phi thường!”

“Diệp Bắc Minh vô địch!”

Bá tánh Vương đô thành sôi nổi khen ngợi, giơ tay tán thưởng.

Bọn họ tình nguyện để Diệp Bắc Minh thống nhất vũ trụ trung ương ngân hà thế giới cũng không muốn Nhân tộc thống trị, bởi vì Nhân tộc quá khinh thường bọn họ, phân biệt đối xử từ trong xương cốt, ít nhất, Diệp Bắc Minh là người bản thổ của Tử Vi Tinh, có lẽ hắn sẽ không kỳ thị người bản thổ đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.