Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1779: Hủy Vô Biên, chém!




Nhân Vương Cung.

Nằm trên địa điểm ban đầu của Chân Võ Giáo, chiếm một khu vực rộng lớn, với những cung điện mọc từ mặt đất cao vút chọc trời và toàn bộ thành phồ đều được xây dựng xung quanh Nhân Vương Cung.

Và thành phố này cũng được đổi tên thành Vương Đô.

Trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm của toàn vũ trụ chỉ có một Vương và người đó sống trong Nhân Vương Cung này đây, ông ta nắm quyền quản lý trật tự của toàn bộ thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ.

Vì vậy Vương Đô cũng là thành phố thịnh vượng nhất và lớn nhất trong toàn bộ thế giới Tinh Hà ở trung tâm của vũ trụ, toàn thành phố có dân số là hai nghìn tỷ.

“Xem ra có vẻ như đô thành của Chân Võ Giáo đã được mở rộng hơn trước nhiều rồi.”

Khi đến Vương Đô, đưa mắt liếc nhìn toàn bộ thành phố, Diệp Thiên không khỏi cảm khái.

Rồi sau đó dặn dò Thổ Địa: “Mau đưa đưa cháu rể của Trẫm ra đây.”

“Vâng thưa Thái Thượng Hoàng!”

Thổ Địa hóa thành một tia sáng và chìm xuống đất.

Lúc này trong đại lao của Nhân Vương Cung.

Chát! Chát! Chát!

Lý Mộc Thần bị trói vào khung tra tấn, rồi bị roi da quất vào người từng đợt, Lý Mộc Thần bị đánh đến mức khắp người không còn một chỗ da thịt nào là nguyên vẹn cả, đang thoi thóp chút hơi tàn.

Sau đó, một chậu nước muối đậm đặc đổ thẳng lên người anh ấy.

“A!!!”

Lý Mộc Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Anh ấy cảm thấy linh hồn của mình đau đớn đến mức có thể bay ra khỏi cơ thể.

“Tàn dư của Bắc Minh Giáo đang lẩn trốn ở đâu, anh có nói hay không hả!”

Lính canh ngục hung hăn tra hỏi, nước bọt như những ngôi sao bay vọt ra bên ngoài.

Lý Mộc Thần chịu đựng những cơn đau đớn trên thân thể, phát ra tiếng cười bi thảm, cắn chặt hàm nói: “Cho dù tôi có chết cũng sẽ không nói ra đâu!”

“Tốt! Cực kỳ xuất sắc! Để tôi xem anh còn có thể ngang bướng đến khi nào nữa!”

Lính canh ngục lấy một chậu nước ớt đậm đặc và hắt lên người Lý Mộc Thần.

Vào đúng lúc này, một đám sương mù từ dưới mặt đất hiện lên, bao phủ lấy thân thể của Lý Mộc Thần.

“Chuyện gì đây?”

Lính canh ngục sửng sốt vô cùng.

Sau đó nhìn thấy chậu nước ớt đó, bay ra từ trong màn sương và bắn tung tóe trên tường.

Lý Mộc Thần đã biến mất ngay không còn chút dấu vết nào nữa rồi.

“Người đâu rồi?”

Lính canh ngục ngơ ngác!

Anh ta tưởng mình đã bị hoa mắt, dụi dụi mắt, rồi lại dùng tay sờ mó, sau khi xác nhận người đã biến mất thật rồi, anh ta liền hét lên: “Trưởng giám ngục, Lý Mộc Thần biến mất rồi, vô duyên vô cớ biến mất rồi... “

Ở bên ngoài.

Nhóm người của Diệp Thiên, đang ở trên một chiếc xe ngựa sang trọng, đợi Thổ Địa mang Lý Mộc Thần ra ngoài.

Một lúc lâu sau.

Thổ Địa mang theo một người máu me đầm đìa leo lên xe ngựa và đặt anh ấy vào trong xe.

“Mộc Thần!”

“Ba!”

Diệp Mộ Hàn và Tú Nhi lao đến chỗ Lý Mộc Thần đang đầm đìa máu và ra sức lay người anh ấy.

Đóa Đóa và Diệp Thiên nhìn thấy bộ dạng của Lý Mộc Thần như thế cũng nhíu chặt lông mày lại.

“Đóa Đóa, cho cậu ấy uống mấy viên đan dược đi.”

Diệp Thiên dặn dò.

Đóa Đóa lập tức lấy ra một bầu đan dược, đổ ra ba viên đưa cho Diệp Mộ Hàn, rồi đút cho Lý Mộc Thần uống.

Sau một lúc.

Khụ khụ...

Lý Mộc Thần ho khan vài tiếng rồi mở mắt ra.

“Mộc Thần, anh có không sao chứ?”

“Hu hu... ba ơi, ba có đau không?”

Diệp Mộ Hàn và Tú Nhi vừa khóc vừa hỏi.

Lý Mộc Thần giơ bàn tay đẫm máu lên, lau nước mắt cho Diệp Mộ Hàn và Tú Nhi, đôi môi run rẩy nói: “Anh vẫn ổn, anh không hề phản bội lại Bắc Minh Giáo, không hề bán đứng anh em, cũng không để cho em thất vọng, càng không hề phụ lòng tin tưởng đã gả em cho anh của ba em.”

Từng giọt nước mắt của Diệp Mộ Hàn cứ rơi xuống.

Diệp Thiên nghe xong liền cảm thấy rất yên tâm mừng vui.

Sau khi trải qua sự tra tấn khắc nghiệt như vậy, mà vẫn có thể giữ miệng kín như bưng, không bán đứng Bắc Minh Giáo, cũng có thể xem là một trang anh hùng hào kiệt.

“Mà này Mộ Hàn, làm sao anh có thể ra ngoài vậy?”

Lý Mộc Thần tò mò hỏi.

Tú Nhi cất lời trước tiên: “Là thái công của Tú Nhi, đã gọi ông Thổ Địa đến cứu ba ra đấy.”

Rồi sau đó cô bé chỉ về hướng phía sau: “Vị này là thái công của Tú Nhi, vị này là bà cô của Tú Nhi, còn vị này là ông Thổ Địa.”

Lý Mộc Thần nhìn ba người một cái, cuối cùng ánh mắt rơi lên người của Đóa Đóa, toàn bộ cơ thể đều kinh ngạc đến ngây ngốc cả ra.

“Mộ Hàn, có phải là cô của em Diệp Tử Nhu và ông của em Diệp Bắc Minh hay không?”

Anh ấy đã nhìn thấy chân dung của Đóa Đóa, vì vậy có thể nhận ra Đóa Đóa.

“Vâng, đúng vậy.”

Diệp Mộ Hàn gật đầu lia lịa như gà con đang ăn thóc.

Lý Mộc Thần liền quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, và hành lễ nói: Cháu rể Lý Mộc Thần, bái kiến ông nội!”

Diệp Thiên mỉm cười đỡ anh ấy lên, rồi nói: “Là cháu rể tốt của ông nội, Mộ Hàn gả cho cháu quả thật là không hề gả cho sai người, có thể cùng Mộ Hàn giết kẻ thù không màng sống chết, lòng dũng cảm thật đáng để khen ngợi, ông cảm thấy an tâm và vui mừng vô cùng.”

“Cảm ơn ông đã quá khen!”

Lý Mộc Thần rất vui mừng khi có thể được ông nội đánh giá như vậy.

“Được rồi.”

Diệp Thiên đứng lên.

“Đã đến lúc tìm Nhân Vương tính sổ rồi.”

Nói xong, anh mở màn của xe ngựa ra và đi ra ngoài.

“Thổ Địa, có thể phá pháp trận của Nhân Vương Cung này không?”

Diệp Thiên hỏi.

Thổ Địa cười khổ: “Thái Thượng Hoàng có điều không biết, sau khi Hồng Quân nắm quyền tam giới, để ngăn cản không cho Thổ Địa tự thành lập thế lực của mình ở địa giới và gây nguy hiểm cho sự cai trị của Thiên Đình, những Thổ Địa phái đến địa giới đều có thực lực rất yếu kém.”

“Cho nên, tiểu thần căn bản là không có khả năng để đột phá pháp trận này.”

Diệp Thiên xua tay: “Vậy thì ông quay trở lại mặt đất đi.”

“Vâng, Thái Thượng Hoàng.”

Thổ Địa liền lẩn vào trong lòng đất.

“Đóa Đóa, lấy Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm của phụ hoàng ra đây.”

Diệp Thiên vươn tay.

Năm đó khi anh đi lên thiên giới, Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng đi theo, trên thiên giới không cần dùng đến kiếm, cho nên vẫn luôn cất giữ trong Nhẫn không gian của Đóa Đóa, vào lúc này lại vừa hay có thể phát huy tác dụng.

“Vâng thưa Phụ hoàng.”

Đóa Đóa ngay lập tức lấy Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra và đưa đến tận tay Diệp Thiên.

Sau hơn ba vạn năm trôi qua, cầm Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm lại trong tay, Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy thanh kiếm này thật là dư thừa.

Sau đó đột nhiên thúc dục Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm.

Trong nháy mắt, một luồng tà khí mạnh mẽ dày đặc bao phủ bầu trời Vương Đô, Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm dưới sự thúc giục của Diệp Thiên cũng bay vọt lên cao.

Ngay sau đó, Vương Đô nháo nhào.

“Trời ạ, mọi người nhìn xem, thanh kiếm này hình như là Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm của Lão ma Diệp đấy!”

“Trời ơi! Từ sau khi Lão ma Diệp chết, Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng biến mất theo luôn, bây giờ thì Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm lại xuất hiện ở giang hồ, chẳng lẽ là Lão ma Diệp vẫn chưa chết, giờ khi quay trở lại và biết được rằng con trai mình là Hoàng Phủ Tư Thần đã bị tộc nhân giết hại rồi, nên đến tìm nhân tộc để trả thù chăng?”

“Là Lão ma Diệp! Qủa thật là Lão ma Diệp rồi! Người phụ nữ bên cạnh anh ta là Đóa Đóa, con gái của Lão ma Diệp, năm đó khi ở trái đất, Lão ma Diệp đại chiến với Thất Đế, tôi có đến xem và nhìn thấy người phụ nữ đó, ấn tượng rất sâu sắc!”

“Lão ma Diệp chưa chết, đây thực sự là một tin tức có tính bùng nổ, anh ta có thể đánh bại Nhân Vương và giành lấy quyền kiểm soát thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ hay không đây?”

“...”

Nhất thời, toàn bộ Vương Đô đều chìm trong tiếng bàn tán sôi nổi.

Và theo tin tức truyền đến, không chỉ thành Vương Đô càng lúc càng trở nên náo nhiệt, mà rất nhiều thành phố của Tử Vi Tinh cũng dần trở nên sôi nổi, còn có nhiều tu sĩ đều lần lượt đổ xô đến thành Vương Đô để xác định độ chính xác của tin tức.

Có thể nói, một viên đá ném xuống nước đã gây ra ngàn cơn sóng, Tử Vi Tinh đã náo động hết cả lên rồi!

Nhưng vào lúc này, Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm vẫn không ngừng bay vọt lên.

“Mọi người nhìn xem, vậy mà lại có loài giun dế muốn phá vỡ pháp trận của Nhân Vương Cung chúng ta, pháp trận này là do Nhân Vương bố trí, không có bất kỳ ai dưới Kim Tiên có thể phá vỡ nó được, anh ta phá nổi không đấy?”

Bên trong Nhân Vương Cung, có một hộ vệ chỉ vào Diệp Thiên cười to nói.

“Ha ha!!!”

Rất nhiều hộ vệ cũng cười to lên theo.

Có một hộ vệ còn khiêu khích nói: “Loài giun dế kia, anh cứ đến chém đi giun dế à, nếu anh chém không nổi được pháp trận, tôi sẽ gọi Đại Vương ra chưởng cho anh một phát đến chết!”

Khi anh ta vừa thốt ra câu đó xong.

Diệp Thiên đã hoàn thiện xuất ra chiêu cuối cùng, vọt thẳng lên trời, tạo ra một đường parabol trong hư không, lao thẳng vào pháp trận.

“Hủy Vô Biên! Chém!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.