Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1775: Chọc nhân tộc ta phải giết!




Cái gì!

Tú Nhi vừa thốt lên xong, ngay lập tức gây chấn động.

“Trời ơi, thiệt hay giả vậy, ông ta là Diệp Bắc Minh?”

“Diệp Bắc Minh bị Thất Đế đánh chết từ lúc hơn ba mươi sáu ngàn năm trước rồi, làm sao có thể còn sống?”

“Trời ạ, mấy người xem, nha đầu bên cạnh lão già này giống như bức họa Diệp Tử Nhu bên trong tư thân từ năm đó, chẳng lẽ thực sự là con gái Diệp Bắc Minh đã trở về?”

“...”

Các tiếng nghị luận nhất thời ùn ùn kéo đến vang lên.

Diệp Mộ Hàn mừng rỡ.

“Là cô cô! Thật sự là cô cô!”

Môi của Diệp Mộ Hàn đang run rẩy, viền mắt đỏ lên.

Tú Nhi còn nhỏ, lúc chưa ra đời thì tư thân từ đã bị hủy, cho nên Tú Nhi chưa từng thấy bức họa bên trong tư thân từ. Vì thế ngay từ đầu thấy Đoá Đoá mới không nhận ra đây là cô nãi nãi của cô bé.

Nhưng Diệp Mộ Hàn không giống vậy.

Năm đó, Diệp Mộ Hàn, hai người mẹ và mười huynh đệ tỷ muội của mình cùng giữ đạo hiếu ở tư thân từ đã nhiều năm, mỗi ngày đều đối mặt với bức họa thân nhân đã qua đời của phụ thân.

Khi đó, đại nương Lam Linh Nhi sẽ kể cho huynh đệ tỷ muội bọn họ nghe chuyện của từng thân nhân đã qua đời.

Khi nói đến cô cô Diệp Tử Nhu, Diệp Mộ Hàn đặc biệt sùng bái cô cô. Cô cô nhanh nhẹn, hoạt bát, không sợ hãi tất cả sự công kích của tiên pháp, ma pháp, giúp rất nhiều rất nhiều công lớn cho gia gia Diệp Bắc Minh.

Cho nên Diệp Mộ Hàn ấn tượng vô cùng khắc sâu đối với cô cô.

Mà lúc này, cô gái xinh đẹp ở bên cạnh Tú Nhi kia không phải là cô cô Diệp Tử Nhu sao?

Gia gia và cô cô bị Thất Đế đánh vào địa cầu mà không có chết, còn đã trở về?

Nước mắt vui sướng như nước sông Hoàng Hà Trường Giang liên tục chảy ra từ đôi mắt của Diệp Mộ Hàn.

Từ sau khi phụ thân bị giết hại, Diệp Mộ Hàn vẫn sống trên bờ vực của sự bất lực.

Mà giờ khắc này, rốt cuộc Diệp Mộ Hàn cũng có cảm giác sự an toàn mạnh mẽ đang bao trùm lấy cơ thể, khiến Diệp Mộ Hàn cảm thấy kiên định gấp bội.

“Diệp Bắc Minh?”

Nhân Hầu cùng với thần tướng dưới trướng đều chấn động mãnh liệt, hoảng sợ không gì sánh được.

Bọn họ ở trung tâm vũ trụ thế giới Tinh Hà đã xấp xỉ năm trăm năm rồi, nên tất nhiên mà vậy có nghe nói đến Diệp Bắc Minh. Đó là một cao thủ thái hư kỳ đại viên mãn, một người chiến đấu với Thất Đế, đánh Thất Đế tới mức Thất Đế khó có thể chống đỡ, cuối cùng nhờ có một đoàn cao thủ tới để hiệp trợ Thất Đế mới đánh chết Diệp Bắc Minh.

Có thể nói, Diệp Bắc Minh vô cùng lợi hại!

Nếu Diệp Bắc Minh không chết, thì chắc chắn sớm thành kim tiên, vô cùng có khả năng nhân tộc không chiếm được trung tâm vũ trụ thế giới Tinh Hà, mà dù có thể chiếm được thì sợ rằng phải trả giá thương vong không nhỏ.

Mà bây giờ Diệp Bắc Minh đã trở về, như vậy là đã vào kim tiên chưa?

Trong lúc nhất thời, nhân tộc không dám tới gần Diệp Thiên.

Tất cả đều ở thần hành phòng bị theo dõi Diệp Bắc Minh, đánh giá Diệp Bắc Minh, dùng thần niệm thăm dò Diệp Bắc Minh.

Thần niệm của Diệp Thiên khẽ động.

Một năng lượng bao phủ toàn thân Diệp Mộ Hàn, mang Diệp Mộ Hàn tới trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên cong ngón tay búng ra.

Một vạch ánh sáng vàng đánh vào vết thương của Diệp Mộ Hàn.

Tổn thương trên ngực khép lại trong nháy mắt.

Sau đó, Diệp Thiên cười mở miệng: “Ngươi là con gái của Tư Thần Mộ Hàn?”

Diệp Mộ Hàn gật đầu, yếu ớt nói: “Cô cô con nhận ra. Con giữ đạo hiếu ba năm ở tư thân từ nên có ấn tượng rất sâu sắc đối với bức họa cô cô, nhưng dáng dấp của gia gia không giống ngai. Mặc dù lúc đó gia gia rất trẻ tuổi, ngài rất già, nhưng ngài không hề giống gia gia ta.”

“Cho nên, Mộ Hàn muốn biết ngài thực sự là gia gia ta sao?”

Đoá Đoá kéo tay Diệp Mộ Hàn, cười nói với Diệp Mộ Hàn: “Hơn ba vạn năm nữa thì gia gia con trải qua tang thương, ăn no trải qua kiếp nạn, thay đổi một thân càng tôn quý túi da đã trở về.”

“Thế nhưng, hồn vẫn là hồn gia gia con, đều có hết thảy ký ức của gia gia con, cho nên đó chính là gia gia con!”

Cô cô nói thì Diệp Mộ Hàn không thể không tin.

Lúc này Diệp Mộ Hàn quỳ lạy với Diệp Thiên.

“Tôn nữ Diệp Mộ Hàn bái kiến gia gia, bái kiến cô cô!”

“Mộ Hàn mau đứng lên.”

Diệp Thiên khom người nâng Diệp Mộ Hàn dậy.

Sau đó Diệp Thiên sờ sờ đầu của Diệp Mộ Hàn, vui mừng cười: “Quả là con gái ngoan của Tư Thần, chỉ còn một hơi thở cũng không quên giết giặc báo thù, có tôn nữ như vậy, gia gia cảm thấy vui mừng!”

Diệp Mộ Hàn khóc và nói giọng mũi: “Đáng tiếc con vô dụng, không thể báo thù thay cha, chỉ có thể giết một ít tôm tép nhỏ để trút giận một chút, thật có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của cha ta.”

Diệp Thiên ôm Diệp Mộ Hàn vào trong ngực.

“Tôn nữ ngoan, con đã làm quá nhiều, chuyện còn lại giao cho gia gia, để gia gia báo thù cho cha con.”

Dứt lời, Diệp Thiên giao Tú Nhi cho Diệp Mộ Hàn.

Sau đó, đặt tay sau lưng bước ra không không hai bước.

“Bắt nạt tôn nữ không chỗ nương tựa của ta phải không?”

Lời của Diệp Thiên như sấm sét truyền đến từ trên chín tầng mây, làm thân thể người ở nhân tộc chấn động mãnh liệt.

“Ngươi ngươi... Có bản lĩnh thì cứ chờ đấy, ta gọi công tước và ba hầu tước khác của chúng ta tới khai chiến với ngươi!”

Nhân Hầu cố nén sợ hãi trong nội tâm mà nói.

Sau khi dùng thần niệm thăm dò, thấy trên người Diệp Bắc Minh cũng không có khí tức kim tiên cho nên Diệp Bắc Minh không phải là kim tiên.

Thế nhưng hơn ba mươi sáu ngàn năm trước, Diệp Bắc Minh đã là thái hư kỳ đại viên mãn. Mặc dù bây giờ còn là thái hư kỳ đại viên mãn, nhưng với thực lực của thần tướng dưới trướng mình, kể cả cùng tiến lên toàn bộ thì cũng không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Cho nên phải gọi giúp đỡ mới được, bằng không sẽ chết rất thê thảm.

“Đi đi.”

Diệp Thiên nói: “Gọi hết mấy người chó má ở nhân tộc người tới đây, tôi sẽ cho mấy người một muôi quái rồi, đỡ phải đi khắp nơi đuổi giết mấy người.”

“Khẩu khí thật là lớn!”

Người nhân tộc không nhịn được phàn nàn.

Mạnh miệng như vậy là khiêu khích lớn với nhân tộc bọn họ!

“Ngươi chờ, người chúng ta Tộc, sẽ làm ngươi hối hận nói cái loại này mạnh miệng!”

Dứt lời, anh hô: “Cho ta quốc công phát truyền âm, làm cho quốc công mau mau triệu tập chúng ta ở địa cầu hết thảy tinh nhuệ, tới tiêu diệt Hoàng Phủ Tư Thần phụ thân Diệp Bắc Minh, nói cho quốc công đừng bị hù dọa, Hoàng Phủ Tư Thần phụ thân không có Hoàng Phủ Tư Thần lợi hại, cũng không phải kim tiên, chỉ là thái hư đại viên mãn mà thôi.”

“Vâng, Hầu gia!”

Có một thần tướng lập tức gửi truyền âm đi.

Phủ Quốc công nằm ở thành Trường An.

Cái phủ Quốc công này, là cung điện cả địa cầu, hoành vĩ nhất nguy nga đàn rồi.

Diện tích quy mô đạt được ba mươi ki-lô-mét vuông, chủ điện cao tới mười ngàn thước, cao vút trong mây, kim quang vạn trượng!

Lúc này, trong chủ điện.

“Quốc công gia, bên trấn mỹ Hầu truyền âm tới, nói Hoàng Phủ Tư Thần phụ thân Diệp Bắc Minh đã trở về, đang ở Khẳng Đặc trên thành không khiêu chiến, tuyên bố muốn đem chúng ta nhân tộc một muôi quái, trấn mỹ Hầu làm cho quốc công gia mau mau triệu tập ở địa cầu hết thảy tinh nhuệ, đi diệt Diệp Bắc Minh!”

Hữu thần đem bẩm báo.

“Cái gì!”

Quốc công gia sợ đến nhảy.

“Hoàng Phủ Tư Thần, thực lực cùng người Vương một cái cấp bậc, cha anh thực lực, há lại không được cùng Nhân hoàng một cái cấp bậc, bản công đánh như thế nào qua a!”

Thần tướng nói: “Trấn mỹ Hầu nói, Diệp Bắc Minh không có Hoàng Phủ Tư Thần lợi hại, chỉ là thái hư kỳ viên mãn mà thôi, vẫn chưa vào kim tiên cảnh!”

Phù!

Quốc công gia thở phào một hơi.

Sau đó hừ nói: “Chính là thái hư kỳ đại viên mãn, cũng dám thả như vậy lang nói, muốn đem chúng ta Tộc một muôi quái, khi ta nhân tộc không có thái hư kỳ đại viên mãn, đã cho ta nhân tộc tinh nhuệ là bùn niết sao?”

“Mau mau hạ lệnh, triệu tập hết thảy tinh nhuệ, tập kết thành Khẳng Đặc. Bản công muốn cho Diệp Bắc Minh không biết điều biết, tộc chúng ta không phải là tộc anh ta có thể chọc nổi, dám trêu tộc chúng ta thì phải giết!”

“Vâng, quốc công gia!”

Tay.

Đang chờ quốc công gia đến.

Bởi vì, quốc công gia mới là chỗ dựa của bọn họ, bằng không lấy thực lực thái hư kỳ đại viên mãn của Diệp Bắc Minh thì bọn họ chưa chắc đã là đối thủ.

Rất nhanh sau đó, lại có hơn mười chiếc chiến hạm tinh không đi đến.

Rõ ràng là trấn không phải Hầu tới.

Người đến càng ngày càng nhiều, sức mạnh của nhân tộc càng ngày càng sung túc.

Mà bách tính thành Khẳng Đặc cũng lo lắng.

Trong lòng mỗi người đều có nghi vấn.

“Diệp Bắc Minh, có thể đưa bọn họ một muôi quái sao?”

Chỉ chốc lát sau, hơn ba mươi chiếc chiến hạm tinh không đi đến.

Rõ ràng là quốc công gia và Trấn Á Hầu thống lĩnh đại quân tới.

“Tham kiến quốc công gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.