Nghe Bình Thư nói xong, hai mắt Diệp Thiên đỏ lên.
Pháp tắc Thiên Đạo do ông chặt phá, khi đó, để ngăn cản Hồng Quân lợi dụng pháp tắc Thiên Đạo chém chết hàng trăm tỉ quân Thiên Hoàng và con dân thiên hạ, vì vậy đã đập tan Thiên Đạo.
Nếu Thiên Đạo không bị phá vỡ, nếu Hồng Quân chạy thoát, có thể lợi dụng pháp tắc Thiên Đạo để xúi giục Thiên Đạo Lôi Kiếp đi đánh phá khắp nơi để trả thù ông.
Cho nên, để tránh bị Hồng Quân trả thù, và để thực hiện mong muốn cuả những người đã giúp ông chống lại Thiên đình, ông mới dùng một nhát kiếm đập nát Thiên Đạo.
Tuy nhiên, ông không bao giờ ngờ rằng, chính vì lý do đập nát Thiên Đạo mà ông đã hại chết cậu con trai duy nhất còn sống của mình là Hoàng Phủ Tư Thần.
Cho dù một năm sau, bánh xe thời gian và không gian có quay, mọi thứ có thể quay về quá khứ, ông vẫn có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Tư Thần.
Tuy nhiên!
Dù gì con trai cũng bị chính ông hại chết, trong lòng ông ít nhiều cũng tự dằn vặt bản thân.
Hơn nữa, cậu con trai này cũng khiến ông vừa cảm động vừa đau lòng.
Trước đây, Tư Thần hận ông.
Nhưng cho dù hiểu lầm được giải quyết, Tư Thẫn vẫn tỏ ra rất hờ hững với ông, không giống với những đứa trẻ khác như A Bảo và A Nhạc, nhìn thấy ông liền ríu rít xúm lại.
Mỗi lần nhìn thấy ông, Tư Thần đều rất thờ ơ, không chủ động đến gần, đều phải do ông tự chủ động đến bắt chuyện, Tư Thần mới nói với ông vài ba câu.
Tóm lại, ông cảm thấy tình cảm cha con giữa ông và Tư Thần như có một ngọn núi ngăn cách, rõ ràng là gần ngay trước mặt, mà giống như cách nhau cả một vòng trái đất.
Tuy là một cậu con trai không mấy thân thiết với mình, nhưng lại dấn thân vào con đường trả thù cho ông, hơn nữa lại trả thù thành công.
Có lẽ mục đích của Tư Thần không phải trả thù cho ông, mà là trả thù cho mẫu thân.
Tuy nhiên, việc khôi phục Bắc Minh giáo, đưa ông lên làm Tiên Đế, cho thấy trong lòng Tư Thần vẫn có ông, hơn nữa còn chiếm một vị trí rất quan trọng, nếu không sẽ không lấy danh nghĩa Bắc Minh giáo thống trị thiên hạ trung tâm vũ trụ, càng không lập ông làm Tiên Đế.
Thông qua sự việc này, ông coi như đã thực sự hiểu được tính cách của Tư Thần.
Đứa nhỏ này tuy không nói chuyện nhiều, thậm chí còn có phần lạnh lùng với ông, nhưng trong lòng luôn có ông, hơn nữa còn chiếm một vị trí rất quan trọng!
Về phần Thiên Thánh đại lục của Nhân tộc, ông cho rằng nó nằm ngoài thế giới thiên hà trung tâm vũ trụ, cách xa thế giới thiên hà trung tâm vũ trụ, xa bằng hoặc còn xa hơn những hành tinh mà ông từng đặt chân đến, thậm chí ông còn chưa từng nghe nói về nơi này.
Dù sao vũ trụ cũng vô cùng rộng lớn, gấp bao nhiêu lần Thiên giới.
Vũ trụ bao la, có vô số các hành tinh lớn bé, thế giới thiên hà trung tâm vũ trụ cũng chỉ là một giọt nước trong toàn bộ vũ trụ.
Thiên Lộ (đường trên trời) ngang dọc giao thoa, có thể do một vài Thiên Lộ nào đó bị pháp tắc Thiên Đạo chặn lại, không liên thông được, sau khi pháp tắc Thiên Đạo bị phá hủy và biến mất, Thiên Lộ bị tắc đã được lưu thông trở lại, những người của Thiên Thánh đại lục mới có thể chạy đến thế giới thiên hà trung tâm vũ trụ.
Sở dĩ Thiên Đạo bị chặt đứt, những người ở Địa giới không thể lên trời, là vì giữa trời và đất bị ngăn cách bởi pháp tắc Thiên Đạo.
Năm đó, sau khi Thiên Đạo được thành lập, ông đã thỉnh sư phụ Hỗn Nguyên lão tổ thiết lập thêm pháp tắc Đại Đạo, pháp tắc Đại Đạo ở trên và pháp tắc Thiên Đạo ở dưới, tu vi Địa giời độ thành Kim Tiên Lôi Kiếp, pháp tắc Thiên Đạo mở ra Thiên Lộ, pháp tắc Đại Đạo cảm nhận được cũng sẽ mở ra Thiên Lộ, những người độ kiếp thành công sẽ tiến vào Thiên giới thông qua Thiên Lộ.
Pháp tắc Thiên đạo mất đi, pháp tắc Đại Đạo còn đó, không có Kim Tiên Lôi Kiếp, dẫn đến tu sĩ Địa giới có độ thành Kim Tiên cũng không thể lên trời.
Đương nhiên, cổng giao thoa trời đất có vài cái, những đều bị chặn, tu vi như Trấn Nguyên Tử có thể dễ dàng mở được cổng giao thoa bị chặn, nhưng những người Địa giới không thể mở được.
Cổng Ngũ Trang Quan dẫn vào trung tâm trái đất cũng là một trong những cổng giao thoa dẫn lên Thiên giới.
Đây cũng là lý do tại sao pháp tắc Thiên Đạo bị phá vỡ, nhưng vẫn không có người Địa giới chạy lên Thiên giới.
“Tổng đốc cái thá gì, lũ Nhân tộc Thiên Thánh đại lục chó chết, dám đến bao nhiêu tôi giết bấy nhiêu!”
Ánh mắt Diệp Thiên hung tợn, tay đặt trên bàn nắm chặt nắm đấm, hơi thở sắc bén tỏa ra khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy chục độ, khiến những người có mặt ở đó không khỏi rùng mình.
Nghe Diệp Thiên nói, Đóa Đóa nói: “Anh Bình Thư, anh không cần sợ bon người Nhân tộc, cha tôi rất thích nghe chuyện về Hoàng Phủ Tư Thần, anh ngồi xuống kể lại từ đầu đến cuối cho cha tôi nghe, kể xong tôi sẽ thưởng hậu hĩnh. Nếu không kẻ,e cha tôi mà nổi giận còn đáng sợ hơn tên Nhân Hoàng chết tiệt kia, sợ anh không qua nổi cơn thịnh nộ của cha tôi mất.”
Vừa dứt lời, một làn sóng náo động đang trào.
“Không biết gì, hai cha con nhà này đúng là không biết gì, họ không biết Nhân độc khủng khiếp như thế nào!”
“Mặc dù những lời cô ta nói rất hả dạ, nhưng cũng quá ngu ngốc, Nhân tộc là thứ cô ta có thể mắng sao?”
“Cho dù có Diệp Bắc Minh ở đây cũng không dám chửi mắng Nhân Hoàng, bởi vì Nhân Hoàng mạnh hơn ông ấy rất nhiều, ngay cả Nhân Vướng dưới trướng của Nhân Hoàng cũng đã mạnh hơn Diệp Bắc Minh rất nhiều, làm sao ông ấy dám mắng Nhân Hoàng?”
Anh Bình Thư càng run hơn.
“Tôi nói này bà cô của tôi, ngữ khí của cô lớn quá, cô có biết Nhân Hoàng mạnh như thế nào không? Hoàng Phổ Tư Thần đã độ thành Kim Tiên mà vẫn bại trận dưới tay Nhân Hoàng.”
“Mặc dù Nhân Hoàng ở Thiên Thánh đại lục, không ở Tử Vi Tinh, nhưng Tử Vi Tinh có Nhân Vương cai quản, sức mạnh của Nhân Vương cũng mạnh như Hoàng Phủ Tư Thần, ngay cả Nhân công cai quản trái đất cũng có sức mạnh ngang hàng Diệp Bắc Minh, Giang Nam chỉ được coi là Nhân Bá, nhưng sức mạnh cũng ngang tầm đỉnh cao của Thái Hư cảnh.”
“Cô nói chuyện hống hách như vậy, lỡ truyền đến tai Tổng Đốc thì phải trả giá rất đắt đấy!”
Đóa Đóa giật mình nhìn Diệp Thiên.
Tu Vi của cô ấy đã bị rút mất, chỉ còn lại tu vi Thiên Huyền cảnh trước khi lên Thiên giới, mặc dù cô ấy đã thử tỉnh, có hơi thở, uy nghiêm của Huyền Điểu, nhưng sức mạnh cũng chỉ là sức mạnh của Thiên Huyền cảnh.
Còn phụ hoàng của cô ấy cũng chỉ là Viên Mãn Thái Hư cảnh, đủ để đối phó với Tổng đốc và Nhân công, nhưng Nhân Vương có sức mạnh Thái Nhất Kim Tiên, cô ấy không biết phụ hoàng có địch lại được không.
“Bảo anh kể thì anh cứ kể, nói nhiều làm gì? Không nghe thấy tôi nói bao nhiêu Nhân tộc đến tôi giết bấy nhiêu sao?”
Diệp Thiên hét lên một cách mất kiên nhẫn.
Làm Thiên Đế lâu sẽ có cái tính này, bảo làm gì thì làm nấy, không nghe lời ông, còn có thể để sắc mặt tốt sao?
Về phần Nhân Hoàng, Nhân Vương, Nhân công các thứ, ông thật sự không thèm quan tâm.
Muốn thành Kim Tiên, với ông cũng chỉ là chuyện nhỏ như móng tay.
Chỉ là ông lười không muốn độ thành Kim Tiên, độ thành rồi quay lại cũng chẳng còn mấy thời gian.
Hơn nữa, Đạo cốt của Đông Hoàng Thái Nhất trong cơ thể, sức mạnh không biết lớn hơn Viên Mãn Thái Hư cảnh của ông năm đó bao nhiêu lần, cho dù là Kim Tiên, ông cũng có khó lòng hối hận.
Hơn nữa, mặc dù tu vi của ông đã bị phế, nhưng hào quang của Thái Nhất vân còn trong người, chỉ một lời cũng có thể khiến Hoàng Phi Hổ mới được phong thánh chui ra khỏi Minh giới, với sức mạnh của Hoàng Phi Hổ, không phải trong nháy mát có thể giết chết mấy tên Nhân Hoàng chó ghẻ sao?
Thái Thượng Hoàng đích thân đi thăm Địa giới, còn phải sợ tu vi Địa giới sao?
Có bao nhiêu cách giết chết bọn họ, chỉ là ông có muốn hay không thôi.
Mặc dù người của Thiên giới không được tùy tiện xuống nhân gian, và người của Minh giới cũng không được tùy ý lên dương gian. Nhưng chỉ cần một lời của Thái Thượng Hoàng lệnh có thể lên Thiên Đình xuống Địa phủ, ai dám không nghe theo?
Lôi Bộ đánh một cú sét xuống, có thể tiêu diệt gọn Nhân Hoàng.
Cho nên, ông không sợ, không sợ bất cứ thứ gì ở Địa giới!