Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1768: Câu chuyện về Tư Thần (phần 1)




Đóa Đóa và Diệp Thiên đều muốn biết tình trạng hiện tại và những chuyện liên quan đến Hoàng Phủ Tư Thần.

Liền vểnh tai lên chờ đợi câu trả lời của ông lão.

“Haizzz!”

Ông lão thở dài nói: “Qua đời rồi.”

“Cái gì? Qua đời rồi?”

Diệp Thiên và Đóa Đóa ngẩn người ra.

“Tại sao lại qua đời?”

Đóa Đóa hỏi.

Ông lão cười, nói: “Chuyện này nói ra dài lắm, kể ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện, vả lại kể cũng không hay. Nếu hai người muốn nghe chuyện về Hoàng Phủ Tư Thần, hãy đến quán trà Dật Tiên, ở đó có anh Bình Thư kể chuyện rất hay, chỉ cần hai người bỏ ra chút tiền, muốn anh ta kể gì cũng được, đảm bảo hai người nghe xong sóng lòng trào dâng!”

“Quán trà Dật Tiên đi hướng nào?”

Diệp Thiên đang rẩ nóng lòng muốn nghe Bình Thư kể chuyện.

Ông lão chỉ về một hướng.

Sau đó Diệp Thiên và Đóa Đóa cùng đi về hướng đó.

Bởi vì khi lên Thiên giới, Đóa Đóa đã đem theo nhẫn không gian, khi trở về cô ấy cũng đem nhẫn không gian về, trong nhẫn không gian của cô ấy có rất nhiều tinh thạch và thần binh pháp bảo, vì vậy cô ấy đã đến ngân hàng đổi được rất nhiều tiền, sau đó đến quán trà Dật Tiên.

Khi đến quán trà Dật Tiên, có rất nhiều khách ngồi uống trà bên trong, không khí rất náo nhiệt.

Diệp Thiên và Đóa Đóa tìm một chỗ ngồi, gọi một bình Bích La Xuân.

Mặc dù đã cách đây hơn ba mươi nghìn năm, nhưng vẫn có thể thưởng thức Bích La Xuân đặc sản cảu Giang Châu.

“Vẫn hương vị đó.”

Diệp Thiên nhấp một ngụm, Bích Loa Xuân nói.

“Ừm ừm!”

Đóa Đóa gật đầu.

Lúc này Bình Thư vẫn chưa tới nên mọi người đều vừa uống trà vừa tán gẫu.

“Nhìn kìa cha, những người bên này, những người bên kia, và cả những người đằng kia nữa, họ khác với những người trái đất chúng ta. Da họ rất trắng, mắt hơi xanh và sống mũi rất cao, rõ ràng không phải người trái đất, truy rằng có những đặc điểm của người nước ngoài, nhưng cũng không phải người nước ngoài. Trước đây, con có cùng phụ hoàng đến nhiều ngôi sao khác, cũng chưa từng nhìn thấy chủng tộc giống như họ.”

Đóa Đóa nói.

Sau khi nghe cô ấy nói, Diệp Thiên cũng nhìn kỹ lại.

Dùng thần thần thức nhìn thấu máu trong cơ thể họ, phát hiện máu có màu xanh lam, ông chưa từng thấy loại máu này.

Trong những ngôi sao ông từng đến, ông chưa từng thấy ai mang dòng máu xanh.

“Liệu có phải sau này, người nước ngoài đã sử dụng phương tiện công nghệ cao để đột biến chính mình, cho nên mới hình thành những người có huyết thống như vậy?”

Đóa Đóa hỏi nhỏ.

Diệp Thiên lắc đầu: “Tạm thời không quan tâm đến bọn họ, Bình Thư tới rồi, con đi đặt tiền, để anh ta kể chuyện về Tư Thần từ đầu đến cuối, cha muốn nghe chuyện về Tư Thần.”

“Vâng, thưa cha.”

Đóa Đóa nhảy lên, bay tới chỗ Bình Thư, nói: “Anh Bình Thư, có phải tôi chỉ cần trả tiền xứng đáng, muốn anh kể gì anh sẽ kể đó?”

“Đúng vậy, cô gái.”

Anh Bình Thư cười gật đầu.

Đóa Đóa lấy ra một xấp ngân phiếu, nói: “Đây là một trăm triệu, tôi muốn nghe chuyện về Hoàng Phủ Tư Thần, anh kể cho tôi nghe từ đầu đến cuối, kể hay tôi sẽ thưởng lớn!”

“Cái gì!”

Anh Bình Thư sửng sốt.

Rất nhiều khách đang uống trà dưới bục cũng bàng hoàng phun trà ra.

Nhất thời, trong quán trà, hàng nghìn cặp mắt hướng về phía Đóa Đóa, bọn họ kinh ngạc nhìn cô ấy.

Cả quán trà cũng trở nên yên tĩnh.

Diệp Thiên cau mày.

Bầu không khí này có vẻ hơi kỳ lạ.

Đóa Đóa cũng cau mày nói: “Các người nhìn tôi làm gì? Một trăm triệu vẫn ít sao? Hình như không ít, mà còn rất nhiều đấy.”

Anh Bình Thư cười khổ: “Một trăm triệu quả thực không ít, gần mua được nửa cái quán trà Dật Tiên này rồi.”

“Vậy thì nhiều quá nên các người kinh ngạc sao?”

Đóa Đóa cười hỏi.

Anh Bình Thư lắc đầu: “Một trăm triệu không ít nhưng cũng không đến mức kinh ngạc. Mọi người ai cũng nhìn cô là vì cô đã nhắc đến tên một người không nên nhắc đến.”

Đóa Đóa ngạc nhiên hỏi: “Không được nhắc đến tên Hoàng Phủ Tư Thần?”

Anh Bình Thư ngạc nhiên.

“Bà cô của tôi ơi, sao cô vẫn còn nhắc!”

“Tại sao không được nhắc tới!”

Đóa Đóa không hiểu: “Hoàng Phủ Tư Thần làm sao, tên cũng không cho nhắc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Anh Bình Thư suýt ngất lịm.

“Muốn chết sao!”

Lúc này, những người da trắng, mắt xanh, đang ngồi uống trà lần lượt đập bàn đứng dậy, bay lên bục, khiến Bình Thư sợ hãi phải nấp xuống dưới sân khấu.

“Các anh làm gì vậy?”

Đoá Đoá cho hai tay về phía sau, hỏi: “Tôi chọc các anh à? Tôi ghẹo các anh sao? Làm gì mà trừng mắt nhìn tôi vậy?”

“Bởi vì cô nhắc đến cái tên không nên nhắc đến, theo luật Nhân Hoàng, cô phải chết!”

Một người đàn ông mắt xanh nói, đưa nắm đấm về phía Đoá Đoá.

“Là các anh tự tìm đến cái chết!”

Đoá Đoá tức giận, cả người bốc hoả.

Sau đó liền nghe thấy tiếng vo ve.

Ngọn lửa hoá thành những chú Huyền Điểu nhỏ, đánh trúng mười mấy tên mắt xanh, ngọn lửa lớn lập tức thiêu đốt cả người chúng.

“A!!!”

Cùng với tiếng hét thảm thiết, mười mấy tên mắt xanh bị thiêu đốt thành không khí, không để lại một chút tro tàn.

Gây chấn động toàn bộ!

Đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.

“Trời ơi!”

Bình Thư từ trong gầm bàn bò ra, kinh hãi nói: “Bà cô này, sao cô dám ra tay với người của Nhân Hoàng, cô có biết cô làm vậy là như thế nào không?”

“Là chết đó cô có biết không?”

Đoá Đoá cau mày nói: “Nhân Hoàng gì? Tôi vừa trở về trái đất từ hành tinh khác, không biết Nhân Hoàng nào, càng không hiểu tại sao không được nhắc đến Hoàng Phủ Tư Thần?”

“Bởi vì anh ta đã giết chết Thái tử của nhân tộc, sau đó bị Nhân Hoàng giết, Nhân Hoàng hạ lệnh cái tên của anh ta từ nay về sau sẽ biến mất, nếu ai dám nhắc đến sẽ bị giết chết, cô không những nhắc đến cái tên đó, còn giết chết người của Nhân tộc, cô đã mắc tội chu di cửu tộc cô có biết không?”

Lúc này, ngay cả Diệp Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhân Hoàng là gì?

Nhân tộc là gì?

Tại sao trước giờ ông chưa từng nghe đến có Nhân Hoàng và Nhân tộc?

Người trong thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ đều không phải là con người sao, từ trước đến nay chưa từng phân chủng tộc, từ khi nào lại xuất hiện Nhân Hoàng và Nhân tộc?

Đoá Đoá hỏi đúng nghi vấn của Diệp Thiên.

Bình Thư nói: “Năm trăm năm trước, Thiên Đạo pháp tắc biến mất, sau đó có một đội quân kéo tới, tự xưng là Nhân tộc của Thiên Thánh đại lục, phụng mệnh Nhân Hoàng đến mở rộng lãnh thổ, bắt những người của thế giới thiên hà trong vũ trụ trung tâm trở thành nô lệ của Nhân tộc.”

“Khi đó, Hoàng Phủ Tư Thần vừa càn quét Tử Vi Tinh, đánh bảy vị hoàng đế, giết chết ba người, còn bốn người trốn thoát, sau đó sáng lập ra Bắc Minh giáo, thống nhất thế giới thiên hà trong vũ trụ trung tâm, tự lập là Tiên Đế, tôn cha của mình là Diệp Bắc Minh làm Tiên Đế.”

“Ngôi vị hoàng đế này mới làm được mấy năm liền có một đám người tới nô dịch toàn bộ thế giới ngân hà trong vũ trụ trung tâm.”

“Anh ta cũng là người có thể lực cường tráng, liền trực tiếp dẫn quân tấn công đám người Nhân tộc của Thiên Thánh đại lục, chém đầu Thái tử Nhân tộc, rất nhiều tướng sĩ Nhân tộc bỏ chạy.”

“Vài năm sau, Nhân Hoàng đích thân dẫn trăm tỷ quân đến phá tan lãnh địa, Tư Thần Tiên Đế dẫn quân đi chống cự, nhưng thực lực của Nhân tộc quá mạnh, Tư Thần Tiên Đế tử trận, Bắc Minh Giáo mới thành lập chưa bao lâu đã bị tiêu diệt, thế giới thiên hà trong vũ trụ trung tâm trở thành nô lệ của Nhân Hoàng, còn người của Nhân tộc ở thế giới ngân hà trong vũ trụ trung tâm chính là các ông lớn, cô giết chết mấy người họ, vậy coi như tiêu rồi!”

“Mau chạy thoát thân đi, nếu không tổng đốc Giang Nam đem cao thủ Nhân tộc đến, không biết sẽ xử cô chết như thế nào đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.