Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1766: Làm Thiên Đế không dễ!




Lúc này, bên trong điện Nhân Thiên.

Diệp Chiến ngồi trên ngai vàng của Thiên Đế, nhìn xuống hơn chục nghìn quan văn võ cả thiên đình, nói: “Trẫm tiếp nhận hồng ân của Thái Thượng Hoàng, tiếp quản quyền lực Thiên Đế, ngồi lên ngôi vị cao nhất trong Tam giới, phụ trách tất cả chúng sinh trong Tam giới.”

“Trẫm biết mình trình độ có hạn, không uy nghiêm như Thái Thượng Hoàng, càng không có khí chất được như Thái Thượng Hoàng, thậm chí cũng không làm được tốt như Thái Thượng Hoàng.”

“Nhưng trẫm nguyện dốc hết sức mình chăm lo cai quản, ngồi vững trên ngai vàng Thiên Đế, quản lý tốt những chuyện trọng đại trong Tam giới, không làm phụ lòng Thái Thượng Hoàng, không phụ lòng thiên hạ chúng sinh. Với lòng quyết tâm này, các khanh có sẵn sàng dốc toàn lực hỗ trợ trẫm, có nguyện nghe theo mọi sắp xếp và điều lệnh của trẫm không?”

Nói đến đây, cậu ấy liếc nhìn các quan văn võ cả thiên đình.

“Thần, nguyện dốc toàn lực trợ giúp Bệ hạ, nguyện nghe theo mọi sự sắp xếp và điều lệnh của Bệ hạ!”

Trấn Nguyên Tử dẫn đầu nói.

“Chúng thần cũng nguyện dốc toàn lực trợ giúp Bệ hạ, nguyện nghe theo mọi sự sắp xếp và điều lệnh của Bệ hạ!”

Các quan văn võ trong thiên đình cùng đồng thanh đáp.

Sự việc Diệp Thiên rời khỏi Thiên giới, ngoài Trấn Nguyên Tử, không một quan văn võ nào biết, vì vậy bọn họ mới trả lời một cách sảng khoái và lớn tiếng như vậy.

Nếu biết được Diệp Thiên đã không còn tu vi, hơn nữa còn xuống Địa giới, đây không phải chuyện bình thường.

“Vậy thì tốt.”

Diệp Chiến nói: “Ngày xưa, các vị Thiên Đế lên ngôi, đại ân xá thiên hạ, trẫm cũng không ngoại lệ, ngày mai làm đại ân xá thiên hạ, thanh không thiên lao, tất cả phạm nhân dù phạm tôị lớn nhỏ đều được ân xá, bao gồm cả Thái Thượng, Nguyên Thủy, Nữ Oa, Phục Hy, Chuẩn Đế, Tiếp Dẫn, Thiên Hà, tất cả đều được trả tự do!”

“Chuyện này......”

Cả thiên đình xôn xao.

Thông Thiên lập tức đứng dậy.

“Bệ hạ, tuyệt đối không thể thả đám người Thái Thượng, Nguyên Thủy, những người này đều là tàn dư của triều đại trước, một khi được thả ra, chắc chắn sẽ làm loạn, xin bệ hạ xem xét kỹ!”

“Xin bệ hạ xem xét kỹ!”

Rất nhiều quan văn võ về phe Thông Thiên nhao nhao đứng dậy ngăn cản.

Diệp Chiến nói: “Đã là Đại ân xá, trả tự do cho tất cả phạm nhân, trẫm đọc cổ thư có viết, các vị Thiên đế thời xưa đều làm như vậy, nếu trẫm không thả họ ra, thì gọi gì là Đại ân xá nữa?”

“Các khanh ngăn cản trẫm thả đám người Thái Thượng, Nguyên Thủy, là muốn sử sách ghi chép lại, nói trẫm lòng dạ hẹp hòi, Đại ân xá thiên hạ chỉ nói cho vui mà không thực sự thực hiện Đại ân xá, để người đời nói xấu sau lưng trẫm sao?”

“Chúng thần không dám!”

Thông Thiên bảy tỏ lập trường của mình, nói: “Thần có thể hiểu được suy nghĩ của bệ hạ, nhưng nếu là ngày mai Đại ân xá, thì tại sao hôm nay không trừ khử đám người Thái Thượng, Nguyên Thủy, nếu không thì phế bỏ tu vi của chúng, để chúng không có khả năng làm càn, rồi tiến hành Đại ân xá cũng chưa muộn.”

“Bằng không, nếu cứ để vậy thả chúng ra, sợ rằng sẽ làm hại Tam giới, xin bệ hạ xem xét lại!”

“Chúng thần đồng ý với đề nghị của Thông Thiên giáo chủ!”

Huyết thống của Thông Thiên cùng không ít quan văn võ đều đồng lòng nói.

Diệp Chiến đột nhiên phát hiện, làm Thiên Đế không dễ.

Cũng không thể không công nhận, phụ hoàng nói rất đúng, triều đình phân làm hai phe, không cắn xé lẫn nhau, đồng lòng đối phó với cậu ấy, vị trí Thiên Đế khó lòng ngồi vững!

Khuất phục, làm sao để lập uy khắp thiên hạ?

Không khuất phục, tất cả đứng về phía Thông Thiên, đối kháng với cậu ấy, làm sao để ngồi vững ở vị trí Thiên đế này?

“Trẫm muốn đại ân xá thiên hạ, khó khăn như thế sao?”

Diệp Chiến liếc nhìn các quan văn võ, giận dữ hỏi, sau đó, ánh mắt dừng lại phía Trấn Nguyên Tử.

Cậu ấy muốn Trấn Nguyên Tử đứng ra, đứng về phía cậu ấy.

Nhưng Trấn Nguyên Tử không đứng ra.

Đến Côn Bằng cũng không đứng ra.

Ngay cả Asura cũng không đứng ra.

Mà lại là Thân Công Báo đứng ra.

“Thái Thượng Hoàng đặt tước hiệu Nhân Thiên cho bệ hạ, lấy nhân đức cai quản Tam giới, bệ hạ không tính hiềm khích ngày trước, nguyện đối xử khoan hồng với tàn dư của triều đại trước. Có thể thấy, tấm lòng rộng lớn bao dung hơn trời của bệ hạ, thật xứng đáng với tước hiệu Nhân Thiên do Thái Thượng Hoàng phong tặng.”

“Cho nên, thần đồng ý với cách làm của bệ hạ, đã là Đại ân xá nên làm toàn diện, không làm bôi xấu nhân đức của bệ hạ, cũng không uổng phí sự tín nhiệm và tình yêu thương của Thái Thượng Hoàng!”

Nói đến Thái Thượng Hoàng, lần này, rất nhiều người đồng ý với cách làm của Diệp Chiến.

“Thừa tướng nói rất đúng, Thái Thượng Hoàng đặt tước hiệu Nhân Thiên cho bệ hạ, cho thấy Thái Thượng Hoàng đã nhìn thấu bệ hạ từ lâu, biết bệ hạ nhân đức khoan hậu, những việc bệ hạ làm đều là biểu hiện của lòng nhân đức, làm theo nguyên tắc tước hiệu Thái Thượng Hoàng đặt cho bệ hạ.

“Vì vậy, thần cũng nguyện ủng hộ cách làm của bệ hạ!”

Thái sư đứng ra nói.

“Thần cũng đồng ý với cách làm của bệ hạ!”

“Thần cũng đồng ý với cách làm của bệ hạ!”

“Thần cũng đồng ý với cách làm của bệ hạ!”

Thái Úy, Asura, Tử Vi Đại Đế, Hậu Thổ Nương Nương, Phượng Hoàng Lão mẫu, Tôn Ngộ Không, tất cả đều đứng ra ủng hộ Diệp Chiến, những người ủng hộ đều là chi trưởng của Thái Nhất, xa hơn nhiều so với đám người huyết thống của Thông Thiên.

“Rất tốt!”

Sắc mặt Diệp Chiến vui mừng, nói: “Vậy thì cứ quyết định như thế này đi, không bức hại đám người Thái Thượng Nguyên Thủy, ngày mai sẽ cùng được thả ra.”

“Không được, thưa bệ hạ!”

Thông Thiên hét lên: “Những người này, có ai không nhuốm máu và sinh mạng của các quân tướng sĩ Hoàng Thiên trên tay, bệ hạ cứ như vậy thả bọn chúng ra, sẽ khiến tất cả binh tướng sĩ rất đau long!”

“Thần vẫn đề nghị, giết chết hoặc phế bỏ tu vi của bọn chúng trước khi đại ân xá!”

Thân Công Báo nói: “Thông Thiên giáo chủ vẫn không thấy ổn sao? Bệ hạ nhân đức, làm như vậy, chẳng phải là xúc phạm đến nhân đức của bệ hạ sao?”

“Về chuyện các binh tướng sĩ thất vọng đau khổ, Thông Thiên giáo chủ không cần phải lo lắng, tất cả tướng sĩ trên trời, có ai không phải do Nữ Oa tạo ra chứ? Không có Nữ Oa thì làm sao có được bọn chúng như hôm nay?”

“Cho nên Nữ Oa cũng nằm trong số đó, ngày mai cũng được thả tự do cùng với đám người Nguyên Thủy Thái Thượng, các tướng sĩ sẽ không thất vọng đau khổ, sẽ cho rằng bệ hạ làm như vậy là đúng, dù sao Nữ Oa vẫn rất được loài người tôn thờ.”

“Thừa tướng nói rất đúng!”

Rất nhiều người đồng ý với cách nói của Thân Công Báo.

“Thân Công Báo, ông……”

Thông Thiên giáo chủ giáo như bóp nát tim Thân Công Báo.

Tên nghịch đồ này, dám không đứng về phía ông ấy, dám đối đầu với ông ấy, đúng là mất trí thật mà, dám không coi ông ấy ra gì!

“Thông Thiên giáo chủ, chúng ta đều là quan thần công của bệ hạ, phải biết san sẻ lo âu cùng bệ hạ, đây là lời hứa của tôi với Thái Thượng Hoàng, nếu tôi không đồng ý với cách làm của bệ hạ, chẳng phải là gây thêm rắc rối cho bệ hạ sao?”

“Vả lại tôi đã đồng ý với Thái Thượng Hoàng, nếu không thể san sẻ lo âu cùng bệ hạ, tôi sẽ tự sát để tạ lỗi với thiên hạ, Thái Thượng Hoàng ân trọng như núi, tôi không thể làm trái lại lời hứa với Thái Thượng Hoàng được!”

“Hơn nữa, tất cả các quan văn võ Thiên đình có thể đứng ở đây, có ai không nhận ân huệ của Thái Thượng Hoàng? Nếu như không có Thái Thượng Hoàng, mọi người có thể đứng ở đây, có thể đứng hàng tiên ban, hưởng quyền lợi Thiên Đình ban cho sao?”

Thân Công Báo nói.

“Thừa tướng nói rất có lý!”

Chín mươi phần trăm văn võ Thiên đình đều tán thành với Thân Công Báo.

Thông Thiên giáo chủ như muốn tức điên.

Liền nhìn về phía Trấn Nguyên Tử, nói: “Trấn Nguyên đạo huynh, huynh nói vài lời đi chứ, huynh cảm thấy có nên thả đám người Nguyên Thủy Thái Thượng hay không?”

Trấn Nguyên Tử nói: “Đám người này thực sự không nên thả, nên giết chết.”

“Thế nhưng Thái Thượng Hoàng không giết bọn họ, cũng không phế bỏ tu vi, chỉ giam lỏng không cho ra khỏi phạm vi quy định.”

“Mà bệ hạ muốn đại ân xá thiên hạ, những người này đúng trong phạm vi đại ân xá, bây giờ nếu giết bọn họ, hoặc phế bỏ tu vi, như vậy là làm trái ý Thái Thượng Hoàng, đối với bệ hạ là bất hiếu, còn đối với tôi chờ là bất trung.”

“Cho nên, cứ làm theo ý của bệ hạ đi.”

Nói đến đây, ông ta vỗ vai Thông Thiên, mỉm cười nói: “Bệ hạ còn trẻ, không hiểu ý tốt của ông, tôi lẽ nào lại không hiểu? Nhưng không sao, có ông, có tôi, có Côn Bằng, còn cả bao nhiêu vị đại thần ở đây nữa, còn sợ bọn họ hô mưa gọi gió?”

“Bệ hạ mới đăng cai Thiên đế, có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta khuyên can bệ hạ nhất thời nghe không lọt tai cũng là chuyện bình thường, chúng ta là bậc quần thần, có khả năng thu dọn tàn cuộc cho bệ hạ, còn sợ bệ hạ làm thế nào?”

Lời ngon ý ngọt lọt tai Thông Thiên, liền tiếp tục nói: “Vậy, cứ làm theo ý của bệ hạ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.