Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1757: Vi sư tôn trọng quyết định của ngươi!




Thời không luân chuyển, cần phải là cảnh giới đại đạo viên mãn mới có thể thay đổi.

Với thực lực của Diệp Thiên, cách cảnh giới đại đạo viên mãn mặc dù chỉ có nửa bước.

Nhưng muốn vượt qua cái này nửa bước, không phải chuyện dễ dàng.

Không có trăm vạn năm tu vi, thì đừng nghĩ đến chuyện vượt qua nửa bước này.

Phải biết rằng là thời điểm anh qua đời, Hồng Quân đã là đại đạo cảnh giới bát trọng.

Qua hơn một ngàn năm trăm vạn năm, Hồng Quân cũng mới chỉ là cảnh giới đại đạo nửa cửu trọng.

Có nghĩa là Hồng Quân bỏ ra một ngàn năm trăm vạn năm, cảnh giới mới thăng lên một trọng rưỡi.

Tư chất của anh và Hồng Quân cũng không kém nhau là mấy, tính theo tiến độ của Hồng Quân muốn vượt qua nửa trọng cảnh giới cũng phải mất năm trăm vạn năm.

Năm trăm vạn năm!

Đó là những ngày tháng dài dằng dặc cỡ nào.

Anh làm sao có thể chờ được đây?

Anh sợ chờ nhiều năm như vậy, ngay cả dáng vẻ của vợ con mình anh cũng sẽ quên mất.

Cho nên anh muốn thay đổi thời không quay trở về, nhưng muốn như thế anh nhất định phải có sự giúp đỡ của sư tôn mới được, bằng không sau này anh phải vượt qua một đoạn thời gian buồn chán dài dằng dặc, mới có thể thay đổi thời không quay trở về.

"Trở về, bây giờ tu vi của ngươi đã không còn nữa, ngươi vẫn là cân nhắc thật kĩ trước đã rồi nói với ta."

Hỗn Nguyên Lão Tổ nói.

Diệp Thiên lắc đầu cười một tiếng: "Sư tôn, đệ tử không cần thời gian suy nghĩ nữa, giống như ngài đã nói cuối cùng của đạo chính là trống rỗng chỉ có nhìn không hết tất cả, khiến bản thân trở nên hư vô mới có thể thành đại đạo."

"Đệ tử vẫn chưa có giác ngộ cao thâm như vậy, đệ tử vẫn chưa nhìn thấu hết tất cả, cũng chưa thể khiến bản thân trở nên hư vô được."

"Nhưng đệ tử đã nhìn thấu quyền lực, cũng đã nhìn thấu được thực lực."

"Ở kiếp trước đệ tử vì quyền lực, vì danh dự, vì địa vị, phấn đấu cả đời, mặc dù đã đạt được mục đích, đứng ở đỉnh cao của tam giới, từ trên cao nhìn xuống đông đảo chúng sinh như sâu như kiến."

"Nhưng đệ tử cũng không vì vậy mà vui vẻ, ngược lại cảm thấy cô độc vắng vẻ lạnh lẽo."

"Bởi vì cho dù đệ tử có được tam giới, có được quyền lực chí cao vô thượng không ai sánh bằng, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ như tình nghĩa huynh đệ, tình nghĩa vợ chồng, tình cha con...."

"Đệ tử không muốn lại dẫm lên vết xe đổ xưa kia nữa, không muốn sống một cuộc sống cô độc vắng vẻ lạnh lẽo kia nữa, cho nên đệ tử muốn trở lại địa giới, trở lại quá khứ, trở về với vợ con của đệ tử, cả nhà đoàn tụ quây quần náo nhiệt vui vẻ đó mới là cuộc sống mà đệ tử muốn."

"Đệ tử mệt mỏi cũng chán ghét tranh đoạt quyền lực, mong rằng sư tôn ân chuẩn cho đệ tử sống một cuộc sống mà đệ tử muốn, đưa đệ tử trở về địa giới."

Nói đến đây, Diệp Thiên quỳ gối xuống trước mặt Hỗn Nguyên Lão Tổ.

"Đồ nhi."

Hỗn Nguyên Lão Tổ giơ lên tay, nói: "Ngươi có thể cầm lên được thả xuống được, điểm này đã cách đạo gần thêm một bước."

"Nhưng ngươi không chém đứt được thất tình lục dục, điểm này khiến con càng ngày càng xa đạo."

"Đạo không phải một con đường, trăm vạn con đường đều có thể nhập đạo, chỉ là những con đường khác ấy, cần phải trải qua càng nhiều trông gai hơn mà thôi."

"Nếu như ngươi đã quyết định như vậy, vi sư cũng không khuyên can nữa, ta tôn trọng quyết định của ngươi, sẽ giúp ngươi thay đổi thời không luân chuyển, trước tiên thu thập xong tàn cuộc này trước đã, sắp xếp xong hậu sự, rồi mới tới tìm vi sư giúp ngươi thay đổi thời không."

"Cảm ơn sư tôn!"

Diệp Thiên dập đầu bái lạy.

Hỗn Nguyên Lão Tổ bóp lên một ngón tay đọc khẩu quyết.

Một giây sau!

Các hạt tròn giống như đốm sáng dày đặc, tụ lại trước mặt ông ta, cuối cùng ngưng tụ thành mười cái vòng sáng, sau đó mười vòng sáng bị Hỗn Nguyên Lão Tổ thu vào tay áo.

"Vi sư cũng muốn để Hồng Quân giống như ngươi vậy, cũng trải qua chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín kiếp, cho hắn cơ hội sống lại lần nữa, đồ nhi có ý kiến gì không?"

Hỗn Nguyên Lão Tổ hỏi.

"Đệ tử không có ý kiến."

Diệp Thiên lắc đầu.

Hỗn Nguyên Lão Tổ hài lòng gật đầu.

"Vốn là đồng căn sinh tương tiên Hà Thái cấp, Nguyên Thủy thái thượng, cũng coi như là sư đệ của ngươi, ngươi có thể trở thành Thiên Đế đầu tiên của thiên giới, Bàn Cổ có công lao khai thiên lập địa."

"Có thể khoan dung liền khoan dung, lòng khoan dung này ngươi vẫn là có, vi sư cũng không nói nhiều nữa."

Lời nói vừa rơi xuống, Hỗn Nguyên Lão Tổ vung tay áo lên.

Trên dưới hai tầng đại đạo pháp tắc, như pháo hoa nổ tung, lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau đó, Hỗn Nguyên Lão Tổ biến mất ở trong hư không, giống như ông chưa từng xuất hiện qua, cũng không lưu lại bất cứ dấu chân nào.

"Đệ tử cung tiễn sư tôn!"

Diệp Thiên khom người nói.

"Đệ tử cung tiễn sư tôn!"

Trấn Nguyên Tử cùng Lục Áp từ đằng sau chạy đến, cũng quỳ xuống đất nói.

"Cung tiễn Hỗn Nguyên Lão Tổ!"

Tất cả mọi người quỳ xuống đất cung tiễn.

Diệp Thiên trở lại chỗ đám người.

"Chúc mừng đại sư huynh báo thù thành công, chính thức thu phục tam giới!"

Trấn Nguyên Tử chúc mừng.

"Chúc mừng bệ hạ báo thù thành công, chính thức thu phục tam giới!"

Tất cả mọi người cùng nhau chúc mừng.

Chỉ có Diệp Chiến và Văn Tuyết Tâm vui vẻ không nổi.

Bởi vì hai người bọn họ biết Hồng Quân qua đời thống nhất tam giới, ngày mà bọn họ và Diệp Thiên phải xa cách cũng sắp đến rồi.

Vì thế nên buồn vui đan xen, khó mà dứt bỏ.

Nhưng lại không dám nói ra nỗi buồn trong lòng mình.

Cho nên đau khổ nhất, không ai bằng mẹ con hai người bọn họ.

"Trẫm có ngày hôm nay, không thể không kể đến công của Trấn Nguyên sư đệ!"

Diệp Thiên cầm vai Trấn Nguyên Tử cảm khái.

Trấn Nguyên Tử cười ngây ngô.

"Ta cũng chỉ là góp một chút sức lực mà thôi, là nỗ lực của đại sư huynh và các tướng sĩ mới đổi lấy thành công hôm nay, ta không có công lao gì cả."

Diệp Thiên ha ha cười một tiếng.

"Trấn Nguyên sư đệ vẫn khiêm tốn như vậy, chẳng trách trong bốn sư huynh đệ chúng ta, chỉ có ngươi tiêu dao tự tại nhất, chưa chết qua lần nào."

"Ha ha ha ha!"

Trấn Nguyên Tử và đám người cùng nhau thoải mái cười to.

"Bệ hạ, những người này nên phải xử lý thế nào đây?"

A Tu La chỉ vào Ngọc Đế và đám người Khương Tử Nha hỏi.

Ánh mắt Diệp Thiên rơi trên người bọn họ.

"Bệ hạ tha mạng!"

Đám người Ngọc Đế quỳ gối trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

"Trẫm đến thiên giới bao nhiêu lâu rồi?"

Diệp Thiên yếu ớt hỏi.

"Bẩm bệ hạ, từ lúc ngài và Đóa Đóa đi vào Ngũ Trang quán đến nay ạ, đã có chín mươi sáu mùa xuân thu."

"Chín mươi sáu năm ư."

Diệp Thiên cảm khái nói: "Trên trời một ngày dưới mặt đất một năm, vợ con trẫm cũng đã chết hơn ba vạn năm rồi, bọn họ thật khổ!"

Nói đến đây, anh nhìn về phía Ngọc Đế: "Chín mươi sáu năm trước trẫm ở địa giới, chỉ huy Tử Vi tinh, thời điểm vương sư định Tử Vi, đột nhiên Thiên Lôi cuồn cuộn rơi xuống, hủy diệt vạn tỷ đại quân của trẫm."

"Trận Thiên Lôi này, là do ngươi hạ lệnh?"

Giọng của Ngọc Đế run run nói: "Bẩm bệ hạ, lúc ấy Hồng Quân lão tổ bảo đồng tử đưa cho trẫm, không, cho tội dân một phong thư, bên trong phong thư nói trong trăm năm tới đây thiên giới sẽ có kiếp nạn lớn đế vị của tội dân khó mà giữ được, mà nguyên nhân của tai hoạ này đến từ địa giới, bảo tội dân điều tra rõ nguồn gốc tai họa này."

"Thế là tội dân liền phái người xuống địa giới điều tra, cuối cùng khóa chặt trên người Diệp Bắc Minh thiên đạo lôi kiếp đánh không chết, hắn tu đại đạo tạo hóa quyết, ở địa giới giết không chết, nhưng lại không thể dẫn lên thiên giới vì không làm trái nguyên tắc đạo pháp tự nhiên."

"Thế là tội dân liền để thiên đạo giam cầm Diệp Bắc Minh, nhưng không có giam cầm thành công, tội dân liền nghĩ nếu như không cho hắn chúa tể Tử Vi, có phải là có thể ngăn chặn tai hoạ này hay không?"

"Cho nên... Liền có trận Thiên Lôi kia."

Nói đến đây, Ngọc Đế sợ hãi nói: "Bệ hạ, tội dân là bị Hồng Quân lão tổ sai khiến, hắn bảo tội dân làm cái gì tội dân không dám không nghe theo, cho nên khẩn cầu bệ hạ tha thứ cho tội dân!"

Diệp Thiên lạnh nhạt nói: "Trừ Thái Thượng ra, những người còn lại nhốt vào trong thiên lao, giao cho hình bộ cân nhắc xử phạt."

"Vâng, bệ hạ!"

A Tu La lập tức sai người áp giải Ngọc Đế, Khương Tử Nha, Thái Bạch kim tinh, đệ tử Thái Thượng Nguyên Thủy vân vân toàn bộ vào thiên lao.

"Bệ hạ, tiễn tội dân lên đường đi."

Thái Thượng Lão Quân nhắm hai mắt lại.

Ông biết, Diệp Thiên sợ ông quá lợi hại bắt không được ông, muốn ở ngay chỗ này xử lý ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.