Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1750: Đại Đạo Pháp Tắc hiện lên




Trên thực tế, từ sau khi Hồng Quân luyện hóa đám người Nguyên Thủy, một người cũng không giữ lại trở đi, kết quả của hắn cũng đã được định đoạt.

Phá trận, hắn hẳn phải chết.

Không phá trận, thì hắn vĩnh viễn bị nhốt trong trận ra không được.

Cho nên bất kể là phá trận hay không phá trận, Hồng Quân đều thua, tam giới là của Thái Nhất. Đã trở thành kết cục đã định.

Vì sao lại nói, từ sau khi đám người Nguyên Thủy bị biến hóa, không còn ai sống sót, Hồng Quân đã hoàn toàn thua.

Bởi vì nếu đám người Nguyên Thủy không bị luyện hóa, nhiệm vụ phá trận có thể giao cho bọn Nguyên Thủy đi làm, chỉ cần không phải Hồng Quân đích thân phá hủy pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ không xuất hiện.

Chính là bây giờ bọn người Nguyên Thủy đã chết, chỉ còn lại một mình Hồng Quân hắn, hắn muốn phá trận, nhất định phải tự mình động thủ mới được, hắn không dám phá trận, sẽ bị nhốt ở trong trận không ra được. Mà đám người Thái Nhất đương nhiên có thể thoát ra ngoài, như vậy Hồng Quân vĩnh viễn bị nhốt ở trong trận.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng của Trấn Nguyên Tử, vẫn là hy vọng Hồng Quân chết.

Để khỏi có ai đó lạc vào trận, bị Hồng Quân bắt phá hủy pho tượng, vậy kết quả sẽ hoàn toàn khác.

Đây cũng là nguyên nhân sau khi đám người Nguyên Thủy bị luyện hóa, bọn họ không thoát ra ngoài chính là muốn bức Hồng Quân phá trận.

Mà Trấn Nguyên Tử đột nhiên ngăn cản Hồng Quân không nên phá trận. Cũng là lạt mềm buộc chặt, thôi động Hồng Quân đi gần đến chỗ diệt vong.

Nếu không, Hồng Quân đúng là chưa chắc dám đi hủy pho tượng.

"Trấn Nguyên Tử, con rùa rút đầu nhà ngươi, dám âm thầm tính kế ta, thiết lập mắt trận tại bên trong pho tượng sư tôn, ngươi có ý gì hả."

Hồng Quân chỉ cảm thấy hai lá phổi căng lên muốn nổ.

Mới vừa rồi đột nhiên phát hiện, mình bị Trấn Nguyên Tử âm thầm tính kế.

Không phá trận thì không ra được.

Phá trận chính là khi sư diệt tổ, lỡ như sư tôn xuất hiện, vậy chẳng phải là chết chắc rồi.

Cho nên giờ này phút này, hắn chỉ muốn ăn sống nuốt tươi Trấn Nguyên Tử mà thôi.

Có đùa cũng đừng đùa như vậy chứ.

"Ha hả."

Trấn Nguyên Tử cười nói: “Âm thầm á, còn hơn ngươi, ta còn non nớt lắm, bởi vì trước đây nghìn vạn năm, ngươi đã dùng ám chiêu âm thầm giết chết Đại sư huynh."

"Ta muộn hơn ngươi ngàn vạn năm, mới âm thầm tính kế ngươi."

"Cho nên xét về âm thầm, ta kém ngươi hơn một ngàn vạn năm cơ. Ngươi mới là tổ tông của âm thầm, đánh lén."

Hồng Quân: “......"

Hắn vạn lần không ngờ, không bại trong tay Thái Nhất, cuối cùng lại bỏ mạng trong tay Trấn Nguyên Tử.

"Ta thực hận không sớm trừ khử thứ tai họa nhà ngươi."

Hồng Quân nắm chặt hai quả đấm, trên người lửa giận tuôn trào, một đôi mắt màu đỏ ngầu như Hồng Hải, cả người nổi giận tới cực điểm

"Trẫm mới hận không sớm trừ khử thứ tai họa là ngươi, nếu sau khi trẫm đăng cơ lập tức diệt trừ ngươi, sẽ có ngươi ngày hôm nay sao."

Diệp Thiên âm thanh lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, cũng đừng oán trời trách đất, hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, là ma đầu ác nhân ngươi, gieo nhân xấu hái quả hư, ngươi phải bồi thường hậu quả ngươi gây ra."

"Hiện tại có hai hậu quả xấu cho ngươi lựa chọn."

"Một, phá trận, chết sớm đầu thai sớm."

"Hai, vĩnh viễn không phá trận, vĩnh viễn bị vây trong trận, cứ ở trong trận mà sám hối."

"Chỉ có hai lựa chọn này, tự ngươi chọn một cái đi."

Hồng Quân cắn muốn vỡ răng, vừa phẫn nộ, vừa hối hận.

"Ta thực không nên bị Phục Hy giựt giây. Là hắn giựt giây ta bước vào, hại ta đến bước đường này."

Nói đến đây, hắn cả giận nói: “Trấn Nguyên cẩu tặc, là ngươi làm cho Thái Nhất giết Nữ Oa. Khiến cho Phục Hy muốn báo thù cho Nữ Oa, sau đó giựt giây ta vào trận này."

"Cũng không phải."

Diệp Thiên nói: “Trấn Nguyên sư đệ, chưa bao giờ bảo trẫm giết Nữ Oa, trẫm kỳ thực cũng không muốn giết nàng ta. Muốn cho nàng ta một cơ hội nhận sai, nhưng nàng ta lại ngu trung đối với ngươi, cũng không nghĩ rằng giúp ngươi là sai, cho nên trẫm giận dữ mới giết chết nàng ta."

"Trên thực tế, cho dù trẫm không giết nàng, Phục Hy không giựt dây ngươi, với tính cách của ngươi, ngươi có thể không vào trận, có thể không diệt trẫm, có thể an tâm trở lại Tam Thập Lục Trọng Thiên của ngươi sao."

"Sẽ không, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ vào trận, kết quả sớm muộn gì đều là như thế."

"Mà ngươi không tự mình tìm nguyên nhân. Lại đi trách móc Phục Hy, không nghĩ như vậy sẽ phụ lòng huynh muội Phục Hy Nữ Oa hai người trung hiếu đối với ngươi sao."

"Nói thật, trẫm cảm thấy không đáng thay huynh muội Phục Hy hai người, ngay từ đầu nếu Phục Hy nghe trẫm khuyên. Không giữ Tu Di sơn thay ngươi, mà đứng về phía trẫm, hai huynh muội hắn cũng sẽ không chết."

"Mà hắn không hề phản bội ngươi, lựa chọn đứng về phía người, đối địch cùng trẫm, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị ngươi nuốt chửng, ngay cả khi đã chết còn bị ngươi trách cứ, ngươi không cảm thấy phụ lòng hai huynh muội Phục Hy Nữ Oa một lòng trung thành với ngươi sao."

"Đổi lại là trẫm, cho dù chết cũng sẽ không xuống tay đối với thuộc hạ trung thành với trẫm."

Hồng Quân nghe vậy, hối hận tới cực điểm.

"Lúc ấy nếu bản tôn giữ lại một kẻ người sống, bây giờ cũng có thể để hắn giúp bản tôn phá trận, chính là bản tôn không giữ lại một người nào, thật sự là chặt đứt đường lui của chính mình."

Nói đến đây, hắn giận dữ rít gào: “Trấn Nguyên Tử, đều tại ngươi, nếu không phải ngươi khích bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa, cho bọn họ một đường sống, đánh động bọn họ, muốn phản bội ta, ép ta nuốt chửng toàn bộ bọn họ, nếu không ta vốn định giữ Nguyên Thủy lại làm trợ thủ."

"Tên gian tặc này, thật sự quá cáo già, ép bản tôn từng bước một đi vào tuyệt lộ, xem ra có lợi hại hơn nữa, cũng chơi không lại kẻ có thể thấy trước tương lai như kẻ gian tặc nhà ngươi."

"Ha ha."

Trấn Nguyên Tử thoải mái cười to.

"Mọi người đến lúc sắp chết mới biết được mình rốt cuộc làm sai cái gì, ngươi bây giờ đã biết, có lẽ thời gian cũng sắp đến rồi."

"Chỉ cần ngươi ở lại trong trận, không phá trận đi ra ngoài, ngươi sẽ không phải chết, không gian trận này cũng rất lớn, đủ cho ngươi hoạt động, đồng nghĩa với Đại sư huynh phán cho ngươi một án tù chung thân, phán quyết này, đối với ngươi mà nói xem như quá đỗi nhân từ."

"Nếu ngươi cố chấp đi ra ngoài, bị phán tử hình, cũng đừng trách ta hại ngươi, đó là ngươi tự tìm lấy."

Hồng Quân lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau sau, hắn cắn chặt răng.

"Bắt ta cả đời ở tại đây, điều đó là không thể nào, ta không mắc mưu các ngươi đâu. Ta liều mạng phá trận đi ra ngoài, sư tôn cũng sẽ không trách tội ta, nếu người thật sự muốn xử lý ta, thì ngay thời điểm ta thành ma phải ra xử lý ta rồi mới đúng. Mà không phải phải chờ tới khi ta phá hủy pho tượng người mới xuất hiện"

"Cho nên, giờ chết của các ngươi tới rồi, chờ sau khi ta phá trận, nhất định phải nghiền nát toàn bộ các ngươi. Cho mỗi người các ngươi vạn kiếp bất phục.”

Lời vẫn chưa nói hết.

Hắn ngưng tụ ra một luồng ma khí, mạnh mẽ phóng đến pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ.

"Hồng Quân tội đáng chết vạn lần, sao dám lấy ma thân đi phá hủy pho tượng sư tôn. Ngươi quả thực đại nghịch bất đạo"

Diệp Thiên cùng Trấn Nguyên Tử đều hét lên sau khi Hồng Quân ra tay.

"Không xong rồi."

Hồng Quân đột nhiên ý thức có gì không ổn, nhưng muốn thu tay lại, cũng đã chậm.

“Uỳnh.”

Ma khí oanh kích vào pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Ngay khoảnh khắc đó, pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ, bị oanh kích dập nát.

Pho tượng bị dập nát, không gian cũng bị phá toang, đại trận nháy mắt hóa thành mảnh vụn, tất cả mọi người trở về hiện thực, trăm vạn triệu nhân mã, vây khốn Hồng Quân vào chính giữa.

Mà Hồng Quân đầu tiên là hướng mặt nhìn lên trời, thần sắc dị thường sợ hãi, muốn nhìn xem sư tôn có thể vì vậy mà xuất hiện hay không.

Vừa đưa mắt nhìn

Mặt hắn liền trắng bệch.

Chỉ thấy trên trời, Đại Đạo Pháp Tắc dần dần hiện lên.

Trái tim Hồng Quân chùng hẳn, nháy mắt rơi vào vực sâu không đáy.

Hắn biết, lần này hắn xong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.