Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1749: Trận này ngươi không thể phá




Nghe Hồng Quân nói lời này, đám người Nguyên Thủy tâm như tro tàn.

Đây là quyết ý muốn bọn họ phải chết, bọn họ có thể làm sao bây giờ.

Một kẻ đã thành ma nhân, còn hy vọng xa vời hắn nhớ tình bạn cũ gì chứ.

Chỉ có thể mang theo hối hận vô vàn, bị Hồng Quân chậm rãi luyện hóa.

Bên ngoài.

Thông Thiên giáo chủ đến gần Tam Thập Lục Trọng Thiên.

Nhìn lướt qua, không gặp ai, trái tim đập mạnh một tiếng.

Bất quá nhìn chung quanh. Cũng không có dấu vết đánh nhau, cũng không bị hủy hoại cái gì, ông lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Có thể tưởng tượng được, Trấn Nguyên Tử điều khiển người trên thiên đình, đầu tiên rút lui khỏi thiên đình.

Kết quả là, ông cẩn thận, lần theo Tam Thập Lục Trọng Thiên, đến chỗ nhị trọng thiên, theo Nam Đại Môn ra ngoài.

Đi vào một tòa thành, hỏi thăm một lượt, ông mới biết được, Trấn Nguyên Tử đang cùng Hồng Quân và Thái Nhất ở phía trước. Trấn Nguyên chủ trì bày ra một đại trận, mà Hồng Quân, đám người Nguyên Thủy, đã vào trận.

Về phần ai thắng ai bại, trong phút chốc không ai có thể rõ ràng.

Nhưng trong lòng Thông Thiên giáo chủ như gương sáng, nếu là Trấn Nguyên Tử thiết trận, vậy nhất định có thể thắng.

Kết quả là.

Ông đi đến nơi bày trận.

Đến chỗ đại trận, chỉ thấy đám người Thái Thượng lão quân, Ngọc Đế, Khương Tử Nha, ở ngoài trận lo lắng chờ đợi.

"Ha ha"

Thông Thiên một tiếng cười to.

"Không cần chờ nữa, Hồng Quân chắc chắn ra không được.”

Lời vừa nói ra, mọi người quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ, đám người Ngọc Đế thân người run lên, lập tức trốn ra sau lưng Thái Thượng Lão Quân.

"Sư đệ, sao lại nói thế."

Thái Thượng Lão Quân hỏi.

Thông Thiên giáo chủ cười đắc ý: “Trấn Nguyên đạo hữu nắm địa thư trong tay, trên biết năm trăm năm, dưới biết năm trăm năm, hắn bày ra đại trận, an bài mọi người tiến vào đại trận, lại dẫn dụ Hồng Quân tiến vào, chẳng lẽ hắn lại không biết kết quả ra sao."

"Nếu Hồng Quân thắng, Trấn Nguyên đạo hữu có thể an bài tất cả mọi người vào trong đại trận đi chịu chết à."

"Nhưng hắn lại an bài tất cả mọi người vào trong trận, không phân tán mọi người chạy trốn, đủ để chứng tỏ hắn nhìn thấu kết quả. Người thắng chính là Thái Nhất đạo huynh, chứ không phải Hồng Quân đâu."

"Điều này còn không đủ để chứng tỏ, cuối cùng bại chính là Hồng Quân ư."

Lời vừa ra khỏi miệng, đám người Ngọc Đế suy nghĩ mà hoảng sợ cực độ, tất cả đều mồ hôi lạnh đầy đầu, thân người run rẩy.

Chỉ có Thái Thượng Lão Quân sắc mặt bình tĩnh.

Trên thực tế, ông ta đã sớm nghĩ vậy rồi.

Này cũng là một trong những nguyên nhân ông ta không vào đại trận.

"Nể tình ngươi không vào đại trận, trợ giúp Hồng Quân đối phó Thái Nhất đạo huynh, ta gọi ngươi một tiếng Đại sư huynh, hy vọng ngươi sớm ngày hoàn toàn tỉnh ngộ, đừng cứ ngoan cố khăng khăn, nếu không ngày Hồng Quân táng mạng, cũng là ngươi diệt vong, mau bắt trói hết mọi kẻ sau lưng ngươi bằng Khốn Tiên Thằng, chờ Thái Nhất ra, giao cho Thái Nhất xử lý, đây là cơ hội duy nhất giữ mạng sống ngươi, mong rằng ngươi sẽ không phí phạm."

"Dù sao chúng ta đều là hóa thân Bàn Cổ, máu mủ tình thâm, Thông Thiên ta vẫn nhớ tình bạn cũ."

Thái Thượng Lão Quân cười khổ một tiếng.

"Xem ra cạnh tranh bao lâu, ta và Nguyên Thủy vẫn bại trong tay Thông Thiên ngươi."

"Ha ha ha."

Thông Thiên giáo chủ thoải mái cười to: “Cũng không ngẫm lại, người mà lần này ta ủng hộ là ai, chính là Đại sư huynh của Hồng Quân, Thiên Giới thủy thượng đế. Còn có Trấn Nguyên đạo hữu trên biết năm trăm năm, dưới biết năm trăm năm làm quân sư bố cục, có thể không thắng sao."

"Trên thực tế, chỉ cần các ngươi biết suy nghĩ. Các ngươi là không thắng được ván này đâu, nếu các ngươi có thể thắng, như vậy Trấn Nguyên đạo hữu là kẻ dối trá, còn có thể đứng ở phía nam Thái Nhất, đẩy chính mình vào chỗ chết sao."

"Ta thông minh hơn các ngươi, đi theo Trấn Nguyên đạo hữu là đường đúng đắn, sự thật chứng minh ta chọn đúng, mà các ngươi lại chọn sai đường.”

Thái Thượng Lão Quân bị nói, á khẩu không trả lời được.

Quay đầu lại ngẫm lại, hắn có vặn óc nghĩ cũng không rõ.

Một tay cờ bạc lão luyện, sao đánh tới cuối cùng, lại thua thảm hại như vậy.

Lưỡng vương: hắn và Nguyên Thủy.

Tứ cá nhị: Lục Áp, Nữ Oa, Chuẩn Đề, Thiên Hà.

Còn có lưỡng tam cá tiêm: Tiếp Dẫn, Phục Hy, Hạo Thiên.

Đội hình mạnh, lại cả một tay cờ bạc lọc lõi như vậy. Còn nắm trong tay tài nguyên tam giới, kết quả đánh tới cuối cùng, thua thảm như vậy, quả thực là bất ngờ.

"Nếu vương tạc ngay từ đầu, cũng sẽ không thất bại, rốt cuộc cũng là chúng ta quá chủ quan.”

Thái Thượng Lão Quân trong lòng thở dài.

Khương Tử Nha cắn răng nói: “Thông Thiên, ngươi đừng cao hứng quá sớm, kết quả còn chưa rõ ràng, nai chết về tay ai còn chưa chắc đâu, mặc dù địa thư có thể nhìn thấy tương lai, nhưng có đôi khi nhìn thấy cũng chưa chắc là thật, sự vật vô thường. Có lẽ nếu bây giờ hắn nhìn lại địa thư, kết quả sẽ hoàn toàn khác thì sao."

"Cho nên chưa tới phút cuối cùng, ngươi cũng đừng quá đắc ý, nếu không, cuối cùng kẻ thắng chính là chúng ta. Ngươi sẽ thất vọng.”

Thông Thiên hừ nói: “Chết đến nơi, còn dám mạnh miệng, xem ta có đánh chết ngươi không."

Ông ta đánh ra một chưởng.

Thái Thượng Lão Quân ra tay, đỡ lại một chưởng của Thông Thiên.

"Thái Thượng, ngươi còn muốn tiếp tục ngoan cố như vậy sao."

Thông Thiên giận dữ hỏi.

Thái Thượng Lão Quân nói: “Ngươi cũng đừng nóng lòng động thủ, chờ đợi kết quả cuối cùng, đến lúc đó nếu kẻ thắng chính là ngươi, động thủ lần nữa cũng không muộn."

Hắn cũng còn ôm một chút hy vọng đối với Hồng Quân.

Bởi vì kết quả chưa rõ. Không ai dám cam đoan ai có thể thắng.

Nhưng hắn cảm thấy được, tỉ lệ Thái Nhất thắng có thể đạt tới tám phần.

"Chờ thì cứ chờ, đến lúc đó xem các ngươi chết như thế nào."

Thông Thiên nói xong, cũng lười động thủ. Lăng không ngồi xếp bằng, kiên nhẫn chờ đợi kết quả.

Trong trận.

Theo sau chuyện Hồng Quân dần dần luyện hóa đám người Nguyên Thủy, dùng oán khí đám người Nguyên Thủy, củng cố ma khí trên người, làm cho thực lực của hắn, tăng tiến lên một bậc mới.

"Ha ha ha.”

Hồng Quân đứng thẳng trong trận, cũng không thèm chống cự, mặc cho đủ loại năng lượng oanh kích trên người.

"Thái Nhất, Trấn Nguyên Tử, thực lực của bản tôn, lại được tăng lên rõ rệt, mặc cho các ngươi xuất ra bản lĩnh cả đời đối phó bản tôn, với bản tôn vẫn không hề thương tổn, các ngươi cứ dùng sức oanh kích bản tôn đi, đến khi bản tôn phá vỡ đại trận ngày, đó là lúc các ngươi diệt vong, cứ chờ đó cho bản tôn. Một kẻ cũng đừng hòng sống, chẳng sợ bây giờ các người thoát khỏi đại trận, đến lúc đó dù là chân trời góc biển, bản tôn cũng sẽ tìm được bọn ngươi. Ta sẽ nghiền xương hết thảy các người thành tro."

Trong khi đang nói, Hồng Quân vừa chịu năng lượng oanh kích, vừa nghiên cứu khởi cấu tạo trận pháp.

"Trấn Nguyên sư đệ, cần ngăn cản không."

Diệp Thiên hỏi.

"Không cần."

Trấn Nguyên Tử lắc đầu nói: “Cứ để cho hắn phá. Lúc hắn phá trận, đó là hắn đi về hướng diệt vong, nhưng chúng ta không thể ngừng lại công kích với hắn, để hắn khỏi sinh nghi, cho nên hãy tăng mạnh oanh kích đi, để làm phân tán chú ý của hắn."

Mọi người hiểu ý, đều tăng mạnh đả kích Hồng Quân.

Cứ như vậy năm ngày trôi qua.

"Ha ha ha.”

Hồng Quân đột nhiên lên tiếng cuồng tiếu.

"Ta rốt cục biết phá trận như thế nào. Rốt cục đã biết. Các ngươi chờ ta phá trận đi. Sau đó giết hết toàn bộ bọn ngươi đi, ha ha ha..."

Hắn vô cùng cao hứng.

Kết quả tiếng cười đột nhiên líu lo mà chỉ.

Bởi vì hắn phát hiện, mắt trận nằm bên trong pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Muốn phá trận, nhất định phải phá hủy pho tượng, nếu không hủy pho tượng, thì không thể phá trận.

Thế cho nên, hắn đột nhiên cười không nổi.

Cũng đúng lúc này, Trấn Nguyên Tử hô: “Hồng Quân, trận này ngươi không thể phá, nếu phá ngươi lập tức xong đời, sư tôn sẽ xuất hiện tiêu diệt ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.