Phục Hy chờ lệnh, muốn cùng Hồng Quân vào trận pháp, tiêu diệt Thái Nhất vây cánh, là vì báo thù cho Nữ Oa, bất đắc dĩ mới làm vậy.
Muội muội bị giết, kẻ làm ca ca đương nhiên muốn báo thù, không thì sống uổng kiếp người.
Cho nên Phục Hy chờ lệnh vào trận, là có thể hiểu được. Cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng vì cái gì Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, cũng muốn chờ lệnh vào trận.
Thật ra là, là vì có thể tâm an tự tại mà sống.
Suy đi nghĩ lại, Thái Nhất, Trấn Nguyên Tử, Côn Bằng Lão Tổ, ngày nào còn chưa tiêu diệt ba thế lực khủng khiếp này, họ còn tránh ở trong đại trận, là một tai hoạ ngầm không chút an toàn.
Đặc biệt Thái Nhất cùng Trấn Nguyên Tử, thực lực cực kỳ khủng khiếp, nếu không một lưới bắt hết bọn họ, há có thể ngủ được ngon.
Hồng Quân thật ra không sợ, thực lực ông ta cực mạnh, lại còn hóa thành yêu ma. Đứng giữa Tam Thập Lục Trọng Thiên, ai dám chủ động đi lên tìm ông ta đơn đả độc đấu.
Cho dù là Thái Nhất cũng không có lá gan đó.
Chính là với tính cách Hồng Quân, ông ta đứng giữa Tam Thập Lục Trọng Thiên, ắt sẽ khiến bọn họ không có chỗ đứng ở Tam Thập Lục Trọng Thiên, như vậy bọn họ chỉ có thể tránh đi một phương trời khác.
Vạn nhất bọn Thái Nhất lén chuồn ra đến, chạy đến chỗ bọn họ chuyển tới, tiêu diệt bọn họ thì làm sao bây giờ.
Phải biết rằng, với thực lực của Thái Nhất. Là có thể giết họ dễ như chơi, Hồng Quân đến cứu cũng không kịp.
Đặc biệt Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn, Thái Nhất... không... bị diệt, bọn họ không có cách nào khác tiếp tục trung hưng Phật pháp, cái này cũng ngang với hết đường làm ăn, không có cách nào khai trương buôn bán, thời gian lâu dài, Linh Sơn đệ tử sẽ toàn bộ thoát ly Phật môn, như vậy công sức bọn họ cực khổ làm phật môn hùng mạnh, sẽ hoàn toàn hoang phế.
Nguyên nhân chính là như thế, bọn họ đều hy vọng Hồng Quân có thể dẫn bọn họ đi vào, tiêu diệt toàn bộ đám người Thái Nhất.
Bọn họ đã tận mắt thấy, Trấn Nguyên Tử chủ trì bày ra đại trận này.
Mà Trấn Nguyên Tử, không phải là người am hiểu trận pháp, ông ta bày ra trận pháp. Vây vây Thái thượng Nguyên Thủy còn có thể, nhưng đối phó tồn tại khủng khiếp như Hồng Quân, cao thủ sử dụng trận pháp, là không đủ.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không quá sợ hãi.
Cho nên mới phải chờ lệnh, vào trận tiêu diệt vây cánh Thái Nhất.
"Không thể tùy tiện tiến vào được."
Hồng Quân vẫn có chút lo lắng sợ hãi.
Bởi vì cái kẻ tên Trấn Nguyên Tử, làm cho ông ta lo lắng.
Nếu không phải là Trấn Nguyên Tử, ông ta sẽ không sợ, thật cũng dám đi vào mạo hiểm một phen.
Chính là Trấn Nguyên Tử có địa thư, có thể xem tương lai, hơn nữa trận pháp này là Trấn Nguyên Tử bày ra, sợ là cái bẫy, ông ta không thể không cẩn thận được.
"Hồng Quân lão tổ, ngài pháp lực vô biên, Thái Nhất Trấn Nguyên liên thủ, không dám giao đấu với ngài, cho dù có nhiều trận pháp hơn, với năng lực của ngài thì sợ gì chứ."
"Hơn nữa có chúng ta hiệp trợ, ắt có thể một lưới bắt hết bọn họ, nếu không nhân cơ hội này động thủ, e là hậu hoạn vô cùng"
Phục Hy lần thứ hai chờ lệnh.
"Đúng vậy Hồng Quân lão tổ. Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán ắt sẽ loạn, hãy mau chóng diệt bọn chúng, nắm giữ quyền lực cao nhất của tam giới vào tay."
Đám người Nguyên Thủy cũng đều chờ lệnh.
Nhưng Hồng Quân vẫn bất vi sở động.
Bất quá, nhưng bị nói lòng cũng ngứa ngáy. Nghĩ muốn vào mà không dám vào, vẫn còn do dự.
"Cứ để cho ta suy nghĩ thêm một lát đi."
Ông ta nói xong, ngồi xếp bằng trong không gian, nhắm mắt ngưng thần. Lâm vào trầm tư.
Đám người Phục Hy, chỉ có thể chờ đợi kết quả suy nghĩ của Hồng Quân.
Hồng Quân không vào, có cho bọn họ một ngàn cái, một vạn lá gan, cũng không dám đi vào.
Mà trong trận.
"Phụ hoàng, ngài có bị thương hay không."
Diệp Chiến quan tâm hỏi.
Từ sau khi phụ hoàng ngự giá thân chinh, anh cũng rất lo lắng an nguy của phụ hoàng.
Đặc biệt sau khi thi thể Đóa Đóa tỷ tỷ địa đưa về, anh càng thêm trắng đêm khó nhủ, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại phụ hoàng.
Mà bây giờ rốt cục nhìn thấy phụ hoàng trở về, trái tim vẫn không thể bớt lo của anh, cũng cuối cùng cũng thở phào.
"Phụ hoàng không có việc gì."
Diệp Thiên từ cười, vỗ vỗ vai Diệp Chiến.
"Thế nào. Trong khoảng thời gian này thay trẫm chấp chưởng tam giới, cảm giác như thế nào."
Diệp Chiến nói: “Không có cùng phụ hoàng cùng chinh chiến vui chơi, hơn nữa thần nhi năng lực hữu hạn, quản lý tam giới không tốt."
Anh muốn biểu hiện bình thường. Đến lúc đó phụ hoàng cảm thấy anh chỉ là người tài trí bình thường, lo lắng không dám giao tam giới cho anh chưởng quản, vậy thì anh có thể cùng mẫu hậu, phụ hoàng cùng tỷ tỷ xuống địa giới, người một nhà có thể vui vẻ ở cùng nhau.
Cũng không ngờ Diệp Thiên nói: “Con còn trẻ, còn nặng lòng ham chơi, cũng thiếu kiên nhẫn, bất quá không sao cả. Cứ từ từ lắng lại, thành quen thì tốt rồi."
"Phụ hoàng tin tưởng con, có thể chấp chưởng được tam giới."
Diệp Chiến bĩu môi, đang muốn nói cái gì.
Văn Tuyết Tâm tiến đến. Từ ái nói: “Phụ hoàng con là Thủy Thượng Đế, khai sáng đế chế, chấp quảntam giới, công đức muôn đời. Làm con của phụ hoàng, con phải học tập phụ hoàng, thỉnh giáo phụ hoàng cách thức thống trị thiên hạ nhiều hơn, học hỏi những điểm tốt của phụ hoàng, chia sẻ giúp phụ hoàng. Để cho phụ hoàng thoải mái một chút, đây mới là đạo đức mà một đứa con nên làm."
Cô sợ Diệp Chiến nói nhiều, khiến Diệp Thiên nổi giận.
"Đã biết, thưa mẫu hậu."
Diệp Chiến biết tâm tư mẫu hậu, có chút khổ sở gật đầu.
"Tuyết Tâm không hổ là Đế hậu của trẫm. Có ý chí mẫu nghi thiên hạ chi, cũng có khả năng giúp chồng dạy con, lòng trẫm rất an ủi."
Diệp Thiên vui mừng nói, ôm chặt Văn Tuyết Tâm trong lòng,ngực.
"Đây đều là việc nô tì nên làm."
Văn Tuyết Tâm mỉm cười, có vẻ thực thương cảm.
Cô hy vọng, thời gian mãi mãi ngừng ngay khoảnh khắc này, Hồng Quân vĩnh viễn đừng tiến vào, bọn họ cũng không đi ra ngoài, cứ như vậy người một nhà vĩnh viễn ở bên nhau, cô chẳng mong chờ gì hơn.
Bởi vì một khi Hồng Quân tiến vào, rời vào bẫy, bị Hỗn Nguyên Lão Tổ xử lý.
Như vậy duyên phận của cô cùng Diệp Thiên, cũng đến hồi kết.
Sẽ không còn được gặp chồng mình nữa.
Sau khi người một nhà đoàn tụ, hàn huyên được vài câu, Diệp Thiên cũng tìm thấy Trấn Nguyên Tử.
"Trấn Nguyên sư đệ, sao Hồng Quân còn chưa vào trận."
Trấn Nguyên Tử cười cười: “Hắn từng thiết trận giết bệ hạ. Bây giờ bệ hạ vào trận, mà trận này cũng không phải hắn bày ra, sao dám tùy tiện tiến vào."
Diệp Thiên ngẫm lại cũng đúng.
Nếu đổi lại là hắn, cũng không dám tùy tiện vào trận.
"Vậy Hồng Quân sẽ tiến vào chứ."
Côn Bằng Lão Tổ hỏi.
Đó là một vấn đề thực nghiêm túc.
Nếu Hồng Quân không tiến vào. Vậy thì diệt không được Hồng Quân, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài, vĩnh viễn bị nhốt trong này, như vậy huyền nữ không thể sống lại.
Cho nên ông ta đặc biệt hy vọng Hồng Quân có thể bước vào
"Yên tâm đi. Sẽ vào."
Trấn Nguyên Tử chắc chắn, nói: “Cứ kê thuốc mạnh cho hắn, hắn sẽ vào."
Nói xong, Trấn Nguyên Tử đi vào mắt trận, trước mặt pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ, lạy ba lạy.
Rồi sau đó khởi động tiên pháp.
Huyền phù pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ dựng đứng lên.
Bên ngoài trận.
Đám người Nguyên Thủy Phục Hy, đang lo lắng chờ đợi kết quả suy nghĩ của Hồng Quân.
Đúng lúc này.
Phía trên trận pháp, đột nhiên hiện lên một pho tượng.
Vừa nhìn thấy.
Thân thể mọi người run lên.
Đây không phải Hỗn Nguyên Lão Tổ chứ là cái gì.
Lúc này, bọn họ đều quỳ lạy trên mặt đất.
"Đệ tử bái kiến Hỗn Nguyên Lão Tổ."
Hỗn Nguyên Lão Tổ là Đại Đạo, là người khai sáng văn minh tu tiên, là thuỷ tổ vạn tiên, được vạn tiên kính ngưỡng, vì thế nhìn thấy pho tượng, bức họa Hỗn Nguyên Lão Tổ, chỉ cần là thần tiên, đều phải cúi mình.
"Hả."
Hồng Quân nghe vậy trợn mắt, chống tay đứng lên, hồn vía đều bị dọa bay, theo bản năng lảo đảo lui lại mấy bước, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.