"Sư huynh, xem ra sư tôn không muốn tiêu diệt Hồng Quân, vậy chúng ta mau rút lui thôi."
Trấn Nguyên Tử vội vàng đứng dậy, túm lấy Diệp Thiên, bỏ chạy đến cửa ra vào của tam thập ngũ trọng thiên.
"Ha ha."
Hồng Quân cuồng tiếu.
"Biết sư tôn không muốn tiêu diệt ta là đúng đó, bởi vì ta là bị ép, bất đắc dĩ mới nhập ma, hơn nữa ta không hoàn toàn hóa thành yêu ma, trong lòng ta còn có sư tôn, cho nên sư tôn hiểu được nỗi khổ của ta, sẽ không xử lý ta."
Hỗn Nguyên Lão Tổ không tỏ thái độ, không ra mặt, không hé răng, làm cho Hồng Quân đặc biệt an tâm, ban đầu còn lo lắng sư tôn sẽ xuất hiện giải quyết, ông ta còn cảm thấy sợ hãi, nhất thời nỗi sợ tan thành mây khói.
Giờ khắc này ông ta đã xác định, sư tôn nếu muốn ra mặt xử lý ông ta, thì đã sớm ra mặt.
Nhưng mà, từ khi thành ma đến nay, đã trôi qua rất nhiều ngày.
Nhưng mà sư tôn cũng không xuất hiện.
Ngay cả thời điểm bổ đôi Tây Vực, tạo thành thương vong khủng khiếp, cũng chỉ cho ông ta một cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Cho nên ông ta tin tưởng, chỉ cần chính mình tiếp theo không làm quá đáng, sư tôn sẽ không ra mặt xử lý ông ta.
Vậy ông ta còn sợ cái rắm gì, đợi đến khi xong xuôi hết thảy, tiêu diệt sạch sẽ kẻ địch, đến lúc đó mới từ từ sám hối với sư tôn cũng không muộn.
Kết quả là, ông ta đuổi theo.
"Trấn Nguyên sư đệ, sư tôn không ra mặt, Hồng Quân lại hóa thành yêu ma, thực lực cường đại vô cùng, phải như thế nào có thể diệt trừ hắn."
Diệp Thiên cùng Trấn Nguyên Tử vừa lui lại, vừa lo lắng hỏi.
Trấn Nguyên Tử nói: “Sư huynh chớ lo lắng, người điên có trời xử, tiên điên có đạo xử.."
"Vừa rồi ta chỉ diễn trò cho Hồng Quân xem, cố ý cho hắn biết, sư tôn không ra mặt, không xử lý hắn, khiến cho hắn hoàn toàn yên tâm, do đó không còn sợ hãi, trở nên hung hăng ngang ngược thêm nữa."
"Mà ta đã đào sẵn hố cho hắn rồi, bây giờ hắn cũng đắc ý vênh váo, đó là cơ hội xoay chuyển, rất nhanh sư tôn sẽ ra mặt xử lý hắn, hắn vênh váo không được bao lâu."
Được Trấn Nguyên Tử nói như vậy, Diệp Thiên hoàn toàn yên tâm.
Vì thế hai người, lần xuống từng trọng thiên một.
"Đừng chạy. Có giỏi đơn đả độc đấu, đừng chạy, cho dù chạy đến chân trời góc biển, ta cũng phải diệt bọn ngươi, tuyệt không cho... các ngươi cơ hội Đông Sơn tái khởi, đến đối phó ta."
Hồng Quân vừa đuổi vừa gào.
Chỉ chốc lát sau.
Diệp Thiên cùng Trấn Nguyên Tử, đã đến nhị trọng thiên, theo lối Nam Đại Môn đi ra ngoài, đến Nam Chiêm Bộ Châu.
Mà giọng của Hồng Quân, cũng rơi vào tay nhị trọng thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng ở đông đại môn nghe được, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất thời vui vẻ.
Lập tức chạy về Sát Tiên Đại Trận, đem tin tức tốt báo cho mọi người trong trận.
"Ha ha"
Mọi người nghe xong, đều mừng như điên.
"Rốt cục cũng đợi được sư tôn về xoay chuyển Thiên Giới.”
"Chúng ta rốt cục không cần tránh trong trận nữa, có thể lại thấy ánh mặt trời.”
"Thật tốt quá, Hoàng Thiên sắp chết, lão thiên sắp tái lập, tam giới rất nhanh lại là thiên hạ của chúng ta.”
Một đám người vui mừng quá đỗi, đều thoát khỏi đại trận.
"Sư tôn đâu."
"Hồng Quân lão tổ ở đâu."
Mọi người đều phát ra nghi vấn như vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Nhất định là đuổi theo Thái Nhất ra Nam Đại Môn, Ba cửa khác đều có Sát Tiên Đại Trận, Thái Nhất tuyệt đối không dám đi vào, cho nên chắc chắn là ra Nam Đại Môn.”
Cách nói này, được mọi người tán thành.
Kết quả là, một đám người kết thành đội, đi ra Nam Đại Môn.
"Thái Nhất, Trấn Nguyên. Đừng chạy Có giỏi thì đừng chạy."
Trên không trung Nam Chiêm Bộ Châu, Hồng Quân vừa đuổi vừa hét, thỉnh thoảng dùng ma pháp công kích Diệp Thiên cùng Trấn Nguyên Tử, nhưng đều bị hai người né tránh được.
Mà tiếng la của ông ta, cũng kinh động Nam Chiêm Bộ Châu.
"Trời mẹ ơi. Ma khí thật là khủng khiếp."
"Đây là Hồng Quân thành ma rồi chứ sao nữa. Đuổi Thái Nhất đại đế cùng Trấn Nguyên Đại Tiên chạy tán loạn."
"Đạo cao một thước ma cao một trượng, nếu Hồng Quân thành ma, hôm nay chỉ sợ thời tiết lại thay đổi."
Dân chúng Nam Chiêm Bộ Châu, ai nấy đều lo lắng.
Tin tức Hồng Quân hóa thành yêu ma, truy đuổi Thái Nhất và Trấn Nguyên Tử khắp nơi, cũng rất nhanh lan tràn ra khắp Nam Chiêm Bộ Châu thông qua truyền âm, dẫn đến cả Nam Chiêm Bộ Châu mãnh liệt chấn động, hơn nữa đã dần dần lan ra tam đại bộ châu khác.
Mà lúc này, Trấn Nguyên Tử cùng với Diệp Thiên, đã đi vào trước Vạn Tiên Đại Trận được bày bố công phu.
"Hồng Quân, có giỏi thì vào trận, nếu không thì chờ thêm vài mươi năm, thực lực chúng ta tiến bộ, lại trở ra xử lý ngươi."
Bỏ lại những lời này, Trấn Nguyên Tử cùng Diệp Thiên, tiến vào trong Vạn Tiên Đại Trận.
Lúc này Hồng Quân dừng cước bộ.
"Trấn Nguyên Tử chết tiệt."
Hồng Quân nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nắm chặt.
"Thằng nhãi này còn dám bày đại trận trước nữa chứ, đợi ta chui vào, quả thực đáng giận đến cực điểm."
Ông ta thực sự căm tức.
Nhưng không dám tùy tiện tiến vào trận.
Bởi vì trận pháp là một thứ gì đó phi thường hung hiểm.
Cũng như năm đó, nếu không phải ông ta bày ra đại trận, dẫn dụ Thái Nhất vào đại trận, trăm triệu lần giết không được Thái Nhất.
Cho nê ông ta cũng lo lắng nếu vào trận, sẽ bị Thái Nhất cùng Trấn Nguyên Tử phản sát trong trận.
"Sư tôn."
"Hồng Quân lão tổ."
"Rốt cuộc người đã trở lại."
Lúc này, phía sau ông ta truyền đến tiếng kêu to liên tiếp.
Hồng Quân xoay người nhìn lại, rõ ràng là đám người Nguyên Thủy, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hy, Ngọc Đế, đang ở hướng hắn nghênh đón.
"Đệ tử tham kiến sư tôn."
"Bái kiến Hồng Quân lão tổ."
Mọi người phủ phục quỳ lạy.
Ngay cả Thái Thượng cùng Nguyên Thủy luôn luôn hành lễ, không có quỳ lạy, cũng đều quỳ lạy trên mặt đất.
Bởi vì bọn họ không biết, Hồng Quân hóa thành yêu ma, có khi nào tính tình cũng cũng thay đổi lớn hay không.
Nếu tính tình thay đổi lớn, bọn họ không quỳ lạy, rất có có thể bị giáng tội, đồ sát.
"Các đệ tử, đồ tôn, đều đứng lên đi."
Hồng Quân khoát tay áo.
Mọi người đứng dậy, sau đó tố khổ với Hồng Quân.
"Chỉ còn lại mấy người các ngươi thôi sao."
Hồng Quân hỏi.
"Đúng vậy, Hồng Quân lão tổ."
Nguyên Thủy nói: “Hạo Thiên cùng với rất nhiều đệ tử của ngài, đều đã bị Thái Nhất khu sát, chỉ còn lại có chừng này người chúng ta."
"Đúng rồi, Nữ Oa cùng Lục Áp đi Tây Vực báo tin cho ngài, không biết tình hình hai người bọn họ như thế nào."
Hồng Quân nói: “Ta ở Tây Vực đã được biết, Nữ Oa đã bị Thái Nhất khu sát, Lục Áp bị thả về Thiên Giới."
Lời vừa thốt ra, Phục Hy đau lòng khóc lớn.
Chúng tiên bi ai.
"Hồng Quân lão tổ, ngài nhất định phải giết Thái Nhất, báo thù rửa hận cho muội muội ta Nữ Oa."
Phục Hy vô cùng đau đớn nói.
Hồng Quân thở dài.
"Ta làm sao lại không muốn diệt Thái Nhất."
"Nhưng mà bọn họ trốn vào trong đại trận, nếu ta tùy tiện hành động, rất có khả năng có vào không có ra, vì thế ta cũng cảm thấy quá đau đầu đi."
"Này..."
Mọi người đặc biệt có thể hiểu được nỗi khó xử của Hồng Quân.
Lúc này Phục Hy nói: “Hồng Quân lão tổ, đại trận này không phải là Thái Nhất bày bố, là Trấn Nguyên Tử chủ trì bộ hạ, uy lực hẳn là có hạn thôi, bởi vì Trấn Nguyên Tử cũng không quá am hiểu trận pháp."
"Hơn nữa không đi vào diệt bọn chúng, Hồng Quân lão tổ sẽ không có ngày yên ổn, bọn họ sẽ thường thường đi ra quấy rầy, Hồng Quân lão tổ vĩnh viễn không thể nắm tam giới trong tay."
"Cho nên theo đệ tử thấy, vẫn nên gióng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vào trận tiêu diệt bọn họ."
"Đương nhiên, đệ tử nguyện sống chết đi theo Hồng Quân lão tổ vào trận, diệt vây cánh Thái Nhất."
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Chuẩn Đề đạo nhân, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng đều chờ lệnh.
"Đệ tử nguyện thề sống chết đi theo Hồng Quân lão tổ vào trận, tiêu diệt vây cánh của Thái Nhất."