"Hả."
Nghe Trấn Nguyên Tử nói, tinh thần mọi người đều chấn động.
Thế nhân đều biết, Đại Đạo giỏi hơn hết thảy.
Thái Nhất, Hồng Quân, Bàn Cổ, Trấn Nguyên Tử, cũng đều là đệ tử của Đại Đạo.
Nếu Đại Đạo có thể ra mặt, đi đối phó Hồng Quân kia Hồng Quân tuyệt đối không phải đối thủ của Đại Đạo, nếu Đại Đạo muốn diệt Hồng Quân, cũng tuyệt đối có thể diệt được.
Nhưng rất nhanh, Côn Bằng Lão Tổ thuận miện nói: “Trấn Nguyên đạo hữu, Đại Đạo làm theo tự nhiên, theo lý mà nói, Hồng Quân hóa thành yêu ma, cũng là theo nguyên tắc tự nhiên."
"Nếu Đại Đạo làm theo tự nhiên, sẽ không hẳn ra mặt đối phó Hồng Quân mới đúng chứ, nếu Đại Đạo ra mặt đối phó Hồng Quân, chẳng phải là vi phạm nguyên tắc đạo pháp tự nhiên à."
Trấn Nguyên Tử cười cười.
"Sư tôn ta từng nói qua, ngày sau trong sư huynh đệ chúng ta, phàm có người nhập ma, ông ấy sẽ xuất hiện, tự tay tiêu diệt kẻ nhpậ ma."
"Mà Hồng Quân cũng là kẻ dối trá, hắn giả vờ bất đắc dĩ nhập ma, muốn lừa bịp thầy ta."
"Vì thế, thầy ta đã cảnh cáo hắn, thật sự cũng làm hắn kinh sợ, khiến hắn không dám làm càn quá mức, vì thế thầy ta mới không ra mặt xử lý hắn."
"Một khi ra mặt xử lý hắn, Hồng Quân sẽ làm ra vẻ uất ức, nói mình bất đắc dĩ mới nhập ma, sư tôn ra mặt đối phó hắn, là vi phạm nguyên tắc tự nhiên, như vậy gần nhất, thầy ta sẽ bị người trong thiên hạ lên án, nói ngài ấy không tuân thủ nguyên tắc pháp tự nhiên, đạo pháp tự nhiên như vậy, chẳng phải thành một câu lời nói suông sao."
"Cho nên trước mắt, chúng ta tạo cho Sư tôn cơ hội xư lý Hồng Quân, chỉ cần cơ hội thành công, thầy ta sẽ xuất hiện giải quyết Hồng Quân."
Nghe lời này, tinh thần mọi người lại phấn chấn, trăm miệng một lời hỏi:
"Chúng ta nên tạo cơ hội Hỗn Nguyên Lão Tổ như thế nào."
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Bày ra Vạn Tiên Trận, lấy tượng Sư tôn làm mắt trận, sau đó mọi người trốn vào trong trận, Hồng Quân thấy thế ắt sẽ vào trận tới giết chúng ta."
"Ở trong trận, chúng ta có thể áp chế hắn, gây sóng gió làm cho hắn không trở mình nổi, nếu hắn muốn phá trận, phải xuống tay với tượng thầy ta, một khi hắn xuống tay, đó là khi sư diệt tổ, Sư tôn sẽ có đủ lý do ra mặt, trừng trị đồ đệ khi sư diệt tổ này."
"Ha ha"
Mọi người nghe xong cười to.
Ai nấy đều khen Trấn Nguyên Tử mưu kế thâm diệu.
"Tính khoảng cách Hồng Quân đến Thiên Giới, còn có vài ngày, chúng ta nhanh chóng lợi dụng mấy ngày này, bày bố Vạn Tiên Trận, chờ đợi Hồng Quân sa vào trận."
Trấn Nguyên Tử nói.
"Được."
Mọi người đều gật đầu.
Sau đó dưới sự chủ trì của Trấn Nguyên Tử, mọi người phân công nhau hành động, bắt đầu bố trí Vạn Tiên Trận.
Năm ngày sau.
Một Vạn Tiên Trận vô cùng lớn cũng hoàn thành.
Diệp Chiến, Văn Tuyết Tâm, cùng với hai trăm vạn triệu đại quân, toàn bộ trốn vào Vạn Tiên Trận.
Chỉ còn Trấn Nguyên Tử, một mình đi trước đến Tam Thập Lục Trọng Thiên, chờ đợi Hồng Quân đến.
Vây cánh Hồng Quân, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hy cũng đều tiến vào cửa lớn phía đông của Sát Tiên Trận, hội hợp cùng đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Tất cả đang chờ đợi Hồng Quân lão tổ quay về Thiên Giới.
Hai ngày sau.
"Thái Nhất không được chạy, có giỏi thì dừng lại. Đừng chạy."
Tiếng kêu Hồng Quân, thông qua thiên lộ, vọng vào Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Trấn Nguyên Tử từ trên đài Phục sinh đứng lên, nhìn về phía cổng vào của thiên lộ.
Giây tiếp theo.
Hắn liền nhìn thấy Diệp Thiên, dáng vẻ chật vật vô cùng, từ cổng vào thiên lộ vọt vào Tam Thập Lục Trọng Thiên.
"Sư huynh, đến đây"
Trấn Nguyên Tử hô to một tiếng.
Diệp Thiên nhìn thấy Trấn Nguyên Tử đang đứng trên đài phục sinh, liền bắn về phía đài phục sinh.
Ngay sau đó.
Hồng Quân cũng đến đài phục sinh.
Vốn muốn động thủ.
Nhưng nhìn thấy pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ thật lớn sừng sững ở đó, thân hình ông ta chấn động, nhất thời lúng túng.
Ma pháp phóng ra, muốn nổ tung một kích.
Nhưng nếu ngón tay phóng ra một kích này, ma pháp sẽ đánh vào pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ trên đài phục sinh, đánh sập bức tượng.
Nhưng đây chính là sư phụ của ông ta.
Nếu đánh sập pho tượng sư phụ, thì đó chính là hành vi khi sư diệt tổ đại nghịch bất đạo, ông ta dám động thủ không.
Kết quả là, ông ta cố nén lửa giận, ghìm lại ma pháp.
"Hồng Quân"
Trấn Nguyên Tử quát: “Đứng trước mặt sư tôn, đại ma đầu ngươi, còn không mau quỳ xuống trước sư tôn, đã quên sư tôn từng nói, trong đám sư huynh đệ chúng ta, phàm là có người nhập ma, sư tôn sẽ ra mặt giải quyết người nhập ma sao hả."
"Hừ."
Tay áo Hồng Quân vung lên, gác tay sau lưng, căm tức nhìn Trấn Nguyên Tử nói: “Còn chưa tới lượt sư đệ ngươi đến giáo huấn ta đâu."
Trấn Nguyên Tử chỉ vào Hồng Quân, hổn hển: “Sư tôn ngay đây, ngươi lấy ma thân xuất hiện ở trước mặt sư tôn, ngươi có để ý không, ta nói ngươi một câu, ngươi ra vẻ không vui, ngươi có tư cách gì mất hứng, ta hỏi ngươi, hóa thành yêu ma thật sự vinh quang lắm à."
"Còn không mau tán đi ma khí trên người, quỳ gối trước mặt sư tôn, sám hối với sư tôn."
Trên thực tế, Hồng Quân cũng muốn quỳ xuống, hảo hảo giải thích một chút chính mình nhập ma.
Nhưng Trấn Nguyên Tử cùng Thái Nhất, đều đứng ở trước mặt pho tượng.
Nếu mình quỳ xuống, chẳng phải là quỳ xuống với hai tên này sao.
Ông ta không bao giờ chịu quỳ gối trước hai người này, vĩnh viễn cũng không thể.
Vì thế mở miệng nói: “Trấn Nguyên Tử, đừng dùng mánh lới trước mặt ta, đừng nghĩ là ta không biết, ngươi muốn ép ta tán ma khí, để cho Thái Nhất diệt ta, ngươi đừng có hòng."
"Về phần nhận sai trước mặt sư tôn, ta cảm thấy cũng không có cái gì sai, bởi vì ta nhập ma, không phải ta muốn nhập ma, mà là bị các ngươi liên thủ ép buộc, lại bị Đặng Thiên tính kế, khiến cho ta bất đắc dĩ nhập ma."
"Ta nghĩ sư tôn biết nỗi khổ của ta, sẽ không trách tội ta, nếu không ta nhập ma lâu như vậy, sư tôn cũng nên xuất hiện, tiêu diệt ta cho rồi, không có khả năng để ta sống đến bây giờ."
Diệp Thiên cả giận nói: “Thành ma chính là thành ma, không cần kiếm cớ nhiều như vậy, còn không mau nhận sai với sư tôn đi."
"Ta không làm gì sai, tại sao phải nhận sai."
Hồng Quân quát.
"Ngươi."
Trấn Nguyên Tử hổn hển.
Sau đó quỳ gối trước mặt pho tượng, lạy nói.
"Sư tôn, ngài thân là Đại Đạo, có thể thấy rõ hết thảy, Hồng Quân thành ma, cho dù hắn có lý do, thì cũng không nên đi con đường thành ma này, mà hắn không những đã đi, còn từ chối thừa nhận sai lầm, lại càng không biết sám hối nhận sai với ngài, quả thực là không để lão nhân gia ngài vào mắt."
"Lão nhân gia ngài nhất định có thể nghe được lời nói của đệ tử t đúng không. Cũng có thể nhìn đến thái độ hung hăng ngang ngược từ chối không tiếp thu sai lầm của Hồng Quân đúng không. Nếu ngài biết hết thảy, thì xin nhanh chóng hiển linh, xử lý ma đầu Hồng Quân này đi sư tôn, cầu xin ngài mau mau hiển linh, mau mau hiển linh đi..."
Hồng Quân nghe thấy, trong lòng run rẩy, từng bước thối lui về phía sau, trong lòng dị thường sợ hãi.
Bởi vì ông ta cũng không biết, Trấn Nguyên Tử cầu xin như vậy, có thể làm cho sư tôn hiển linh hay không.
Không hiển linh là tốt nhất.
Một khi hiển linh, vậy thì kết cục của ông ta sẽ rất thảm.
Cho nên nói ông ta không sợ hãi là giả.
Nhưng mà Trấn Nguyên Tử cầu xin thảm thiết, gào giọng tê tâm liệt phế, Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng không hiển linh, ngay cả một chút dị tượng cảnh cáo cũng không có, có thể nói là không la một tiếng, không tỏ thái độ gì.
Điều này làm cho Hồng Quân đang lo lắng trong nháy mắt bình tĩnh hẳn.
"Ha ha."
Ông ta cuồng tiếu nói: “Xem ra sư tôn biết cái khổ của ta, cũng biết uất ức của ta, cũng không tính toán, trong đầu cũng không có ý niệm phải nghiêm trị ta, vậy ta đây còn sợ gì."
Nói đến này, ông ta thi lễ với pho tượng Hỗn Nguyên Lão Tổ.
"Sư tôn, Thái Nhất cùng Trấn Nguyên, hai người liên thủ bắt nạt đệ tử, hai người bọn họ có thể bắt nạt đệ tử, vậy thì trái lại đệ tử cũng có thể đánh trả hai người bọn họ, hy vọng sư tôn đừng nhúng tay, cũng đừng trách tội đệ tử."
Dứt lời, Hồng Quân trở sắc mặt giận dữ, bay lên đài phục sinh, hô to:
"Thái Nhất, Trấn Nguyên, nạp mạng đi."