Hiện tượng kỳ lạ đến bất thình lình, khiến trong lòng Hồng Quân run lên.
Ông ta có thể cảm ứng được, dị tượng này đều không phải là tự nhiên, giống như là một thứ hiện tượng dị thường nào đó.
Khiến ông ta rất khó hiểu.
"Hồng Quân, đây là lời cảnh cáo sư tôn đưa cho ngươi, hành vi của ngươi, đã làm sư tôn tức giận, nếu không thu tay lại, nếu không quỳ xuống đất nhận sai với sư tôn, nếu không thu hồi hành vi của ngươi, sư tôn sẽ xuất hiện xử lý nghịch đồ."
Diệp Thiên nói.
Hồng Quân nghe vậy, trong lòng càng run lên.
Ông ta có thể khẳng định, đây không phải dị tượng Thái Nhất phóng ra.
Mà dị tượng này, mang theo một sức mạnh uy áp cường đại, là hiện tượng sấm chớp mưa bão tự nhiên có sẵn trong trời đất.
"Chẳng lẽ thật sự là sư tôn cảnh cáo ta."
Ông ta tay lên ngực tự hỏi, có vẻ hơi sợ hãi.
Mở mắt trông, kẻ có thể làm cho ông ta sợ hãi, cũng cũng chỉ có sư tôn ông ta, Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Nếu thật sự là sư tôn cảnh cáo, nếu không thu tay, một kích này bổ xuống, chờ đợi ông ta chính là, sư tôn ra mặt xử lý ông ta.
"Ha hả a."
Nhưng rất nhanh, ông ta liền cười ha hả khoái trá.
"Thái Nhất, sư tôn không xuất hiện giúp ngươi, cũng không xuất hiện trừng phạt ta thành ma, chỉ là dùng hiện tượng thiên nhiên cảnh cáo ta, chứng tỏ là, sư tôn không hẳn là muốn ra mặt."
"Chỉ cần kế tiếp, ta giảm bớt một chút, làm bớt chuyện nguy hại cho kẻ vô tội, sư tôn sẽ không xuất hiện trừng phạt ta."
"Cho nên tiếp theo, ta chỉ đối phó một mình ngươi, tiêu diệt ngươi, như vậy sư tôn sẽ không xuất hiện, ta có thể một lần nữa trở thành chúa tể tam giới."
"Đến khi ta một lần nữa trở thành chúa tể tam giới, ta sẽ nghĩ cách tản mất ma khí trên người, quay về làm Hồng Quân như đã từng, như vậy ít nhất, ta có thể tránh thoát trừng phạt của sư tôn, mà ngươi thì chết, lần này ngươi chết, ta sẽ không cho... ngươi cơ hội sống lại gì nữa."
"Ha ha ha..."
Tiếng cười vừa vang lên, Hồng Quân nắm búa Bàn Cổ, nhằm phía Diệp Thiên.
“Rầm rầm uỳnh.”
Hai người xé không giao chiến mấy hiệp.
Diệp Thiên chống đỡ không được Hồng Quân sau khi hóa thành yêu ma, liên tục bị bại lui.
"Thái Nhất, ngày này sang năm, đó là ngày giỗ của ngươi."
Hồng Quân phóng ma pháp, cuồng bạo tập kích.
Diệp Thiên tiếp một chiêu, bị đẩy lui ngàn dặm, chấn động đến nỗi nội thương, phun ra một búng máu.
"Ha ha."
Hồng Quân vui mừng quá đỗi.
"Chờ đó, ta cho ngươi vạn kiếp bất phục."
Ông ta lại lần thứ hai xông về phía Diệp Thiên.
Nhớ lại Trấn Nguyên Tử từng nói, nếu Hồng Quân hóa thành yêu ma, phải rút ngay về Thiên Giới, bằng mọi giá không thể ham chiến.
Bởi vậy hắn biết, thiên cơ nằm ở Thiên Giới.
Từ địa thư, Trấn Nguyên Tử thấy được tương lai, biết phải dẫn Hồng Quân đưa về Thiên Giới, đó mới là nơi Hồng Quân chôn thân.
Nếu mình không nghe Trấn Nguyên Tử, tiếp tục ham chiến, như vậy chờ đợi hắn, chỉ có một con đường chết.
Vì thế, khi Hồng Quân tới gần, hắn phóng ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Hồng Quân cả kinh, vội vàng kềm chân lại, bay lên khoảng không bên trên.
Cứ cho rằng thực lực của ông ta hơn xa Diệp Thiên, còn đánh Diệp Thiên thương, nhưng không dám không tránh né Tứ Tượng Phong Thiên Quyết vây khốn, một khi bị vây, như vậy kẻ chết rất có có thể chính là ông ta.
Mà trong nháy mắt ông ta bay lên trên, Diệp Thiên liền lui lại phương hướng đi Thông Thiên Giới, hơn nữa còn phát truyền âm cho Thông Thiên, phân tán đại quân, tránh khỏi đường lên Thiên Giới.
"Thái Nhất không được chạy. Có giỏi đến đây đơn đả độc đấu, đừng chạy."
Hồng Quân vừa hét vừa đuổi theo.
Mà lúc này, sau khi Thông Thiên thu được truyền âm, liền hạ mệnh lệnh.
"Toàn quân tản ra hai bên, có thể đi càng xa càng tốt, Hồng Quân đã hóa thành yêu ma, thực lực khủng khiếp khôn cùng, đã chém Tây Vực thành hai nửa, bệ hạ không phải đối thủ, phải dụ hắn lên Thiên Giới, nơi đó sẽ có cơ hội xoay chuyển, mọi người chạy nhanh xa một chút, không để Hồng Quân lão ma đến đây, nghiền nát toàn bộ các ngươi.”
Theo mệnh lệnh hạ xuống, năm trăm vạn triệu đại quân, phân tán lui ra hai bên, đường đi Thiên Giới, triệt để lộ ra.
Chỉ chốc lát sau.
Diệp Thiên liền tiến vào đường lên Thiên Giới.
"Thái Nhất, ngươi đứng lại đó cho ta, dừng lại đánh tiếp, đừng chạy."
Hồng Quân đuổi theo, đến đường lên Thiên Giới.
"Giỏi, giỏi lắm Thái Nhất, trốn lên Thiên Giới để xoay chuyển tình thế, cũng không ai có thể cứu ngươi, mà ta cũng đang muốn xoay chuyển Thiên Giới, mặc cho ở Thiên Giới ngươi có bao nhiêu đại quân, ta cũng sẽ nghiền nát toàn bộ bọn ngươi."
Hồng Quân vừa gào vừa đuổi theo.
Thông Thiên ra lệnh đại quân ở Tây Vực chờ đợi rút về Thiên Giới, sau đó cũng theo đường lên Thiên Giới mà đi.
Bọn họ vừa đi, Tây Vực mọi người òa khóc.
"Cuối cùng cũng đi rồi, hai sức mạnh khủng khiếp tồn tại, cuối cùng cũng chịu rời khỏi Tây Vực chúng ta.”
"Tuy rằng bọn họ đi rồi, nhưng Tây Vực cũng bị hai người bọn họ hủy thành phế tích, đã chết ít nhất ba phần dân cư, thành trì toàn bộ hủy diệt, Tây Vực xem như bị bọn họ chơi nát rồi."
"Đại Tây Vực của chúng ta, đều bị đánh quay về thời kì đồ đá rồi.”
......
Lúc này, Thiên Giới.
A Tu La hộ tống thân thể Đóa Đóa, đến Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Diệp Chiến, Văn Tuyết Tâm biết được A Tu La trở về, lập tức thống lĩnh cả triều văn võ, đi ra trước cửa cung đón chào.
Rất nhanh, ở ngoài cửa cung, nhìn thấy A Tu La mang theo một chiếc đĩa bay, cùng với một đại quân trở về.
"Tu La đại soái, sao ông lại quay về rồi, phụ hoàng ta đâu. Tình hình chiến đấu như thế nào."
Diệp Chiến vội vàng hỏi.
A Tu La quỳ một gối xuống đất.
"Bẩm Thái Tử điện hạ, Tây Vực đã sắp bị bệ hạ thâu tóm, nhưng Hồng Quân cũng thả ma đầu Đặng Thiên ra, Hồng Quân cùng Đặng Thiên liên thủ, rất là khủng khiếp, một mình bệ hạ rất khó hạ gục hai kẻ này."
"Mà hai kẻ này, vì xoay chuyển Thiên Giới mà tác loạn, mạnh mẽ công phá đại quân ta, bệ hạ vì muốn vây bọn chúng ở Tây Vực, đã thống lĩnh đại quân anh dũng chống cự."
"Nhưng hai tên này thật sự rất khó đối phó, mắt thấy phòng tuyến sẽ bị công phá, công chúa xả thân hy sinh, dùng máu thất khiếu chính mình ăn mòn Đặng Thiên, tuy rằng có tác dụng, làm cho Đặng Thiên bị bệ hạ đánh tan thân thể, nhưng công chúa cũng trả giá bằng sinh mệnh."
"Cái gì."
Diệp Chiến cùng Văn Tuyết Tâm, cùng với văn võ bá quan kinh hãi.
"Tỷ tỷ của ta, đã chết sao."
Diệp Chiến hỏi với giọng không dám tin.
A Tu La gật đầu nói: “Bệ hạ ngưng tụ thân thể công chúa trở về, nhưng thần hồn không thể ngưng tụ, mạt tướng cũng muốn đem thân thể công chúa trở về, bệ hạ ra lệnh đem thân thể công chúa giao cho Trấn Nguyên Đại Tiên trông coi, chờ bệ hạ diệt ma trừ Hồng Quân trở về, sẽ hồi sinh thần hồn cho công chúa."
Diệp Chiến cùng Văn Tuyết Tâm, lập tức chạy vào trong đĩa bay.
Khi nhìn thấy Đóa Đóa nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, Văn Tuyết Tâm cùng Diệp Chiến đều khóc.
Cho dù biết Đóa Đóa có thể sống lại, nhưng hai người vẫn vô cùng đau lòng.
Đặc biệt là Diệp Chiến.
Mẫu thân chết thảm, phụ thân mất tích, là tỷ tỷ một tay nuôi anh đến lớn, quan tâm anh chỉ hơn không có kém.
Có thể nói, trong cuộc đời anh, tỷ tỷ chiếm cứ địa vị quan trọng nhất.
Tình thân anh dành cho tỷ tỷ, so với cha mẹ thân tình còn mạnh mẽ hơn.
Sau đó Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến, tự mình đưa thân thể Đóa Đóa, đi đến Nhị Trọng Thiên.
"Trấn Nguyên Đại Tiên, phụ hoàng ta có lời, giao thân thể tỷ tỷ của ta cho người trông coi, ngài nhất định phải chăm sóc thật tốt, không thể để cho Côn Bằng Lão Tổ biết, nếu không Côn Bằng Lão Tổ tuyệt đối sẽ chạy tới Tây Vực, trở mặt với phụ hoàng ta, ta không muốn ông ấy trở mặt cùng phụ hoàng."
Diệp Chiến nói.
Trấn Nguyên Tử cười cười, đem thân thể Đóa Đóa, thu vào tay áo Càn Khôn.
Rồi sau đó nói: “Thái Tử điện hạ, Đế hậu, hãy thông cáo cho văn võ bá quan rút lui khỏi thiên đình, một người cũng không được ở lại thiên đình, toàn bộ rút về Nam Chiêm Bộ Châu, tai kiếp mới đã sắp đến hồi cuối rồi."