Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1736: Hồng Quân là người chiến thắng




Lúc này, Hồng Quân cũng nóng ruột lắm rồi.

Ông ta bị Đặng Thiên ép đến nỗi phải hóa thành yêu ma.

Đã đến nước này, cũng chẳng còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiến dần về phía bóng tối.

Huồng hồ, vì để hóa ông ta thành yêu ma, Đặng Thiên đã dần dần khống chế, khiến cho hồn phách ông ta biến thành ma khí, xâm nhập vào thần khí, ông ta bị chủ động hóa thành yêu ma, rồi nuốt chửng hai phách.

Hai phách này ông ta muốn trả lại Đặng Thiên nhưng không được, nó đã kết hợp thành một thể với từng tế bào ma trên người ông ta rồi.

Cho nên Đặng Thiên thiếu mất hai phách, đã không còn là Đặng Thiên ban đầu nữa.

Cho dù ông ta tha cho Đặng Thiên, thì Đặng Thiên cũng chỉ còn lại ba hồn năm phách, hợp thành một thể, thực lực cao lắm cũng chỉ đạt ngang ngửa cấp độ của một Thông Thiên thôi, có thể nói là triệt để tàn phế rồi.

Như vậy ông ta còn giữ lại Đặng Thiên thì có tác dụng gì nữa.

Chẳng có bất kỳ ích lợi gì trong việc đánh bại Thái Nhất.

Vậy thì chẳng thà nuốt sạch hồn phách của Đặng Thiên, để làm mạnh thêm hồn khí của ông ta, chỉ cần có thể khiến ông ta trở nên mạnh hơn một chút trên nền tảng vốn có, thì đó chính là giúp đánh bại Thái Nhất.

Chẳng cần đánh bại Thái Nhất, có thể đánh hòa với Thái Nhất thôi cũng được, chí ít cũng không bị Thái Nhất tiêu diệt không phải sao.

Còn về Hỗn Nguyên Lão Tổ, đến để xử lý ông ta sau khi hóa thành yêu ma, tạm thời còn là một ẩn số.

Ông ta chỉ có thể ôm suy nghĩ không được xuất đầu lộ diện, cứ thế đi tiếp con đường phía trước.

Kết quả là...

Ông ta thôi động ma pháp.

"Phá."

Hai cánh tay ông ta gồng lên chống đỡ.

Một nguồn sức mạnh đáng sợ y hệt như năng lượng hạt nhân lấy ông ta trở thành trung tâm, nổ tung ra xung quanh.

Trong chớp mắt, đã hủy diệt cả không gian này.

Đặng Thiên ôm hai hồn năm phách bỏ chạy.

Còn lại một mảnh tàn hồn đang giam giữ hắn, đừng nói là Hồng Quân, hay là Hồng Quân sau khi hóa thành yêu ma, cho dù là Thông Thiên, cũng có thể phá tan không gian này để thoát ra ngoài.

Bởi vì Đặng Thiên chỉ còn một mảnh tàn hồn, thực lực đã vô cùng yếu ớt, vây khốn một hai loại thánh nhân còn được, đằng này vây khốn thánh nhân như Hồng Quân, chẳng khác nào lấy giấy dán tường đi trói người lớn, chỉ cần một cước là xé toang ra ngay.

"Đặng Thiên, chạy đi đâu."

Hồng Quân nghe thấy ma khí của Đặng Thiên, liền hóa thành một luồng khí đen, nhanh như chớp hòa vào địa mạch bắn đi.

Đặng Thiên cũng hóa thành một luồng khí đen, liều mạng tháo chạy, muốn chạy ra khỏi địa mạch, tìm một nơi để ẩn náu, sai người ngoại giới đi mách với Thái Nhất về hành tung của Hồng Quân, dẫn Thái Nhất đến tiêu diệt Hồng Quân, sau đó hắn tự mình chạy đến Thiên Giới, rồi chạy đến Địa giới, tìm một nơi ẩn thân, chờ đợi ngàn năm vạn năm sau, thực lực tăng tiến mới quay trở lại tính sổ với Thái Nhất.

Kết quả cứ mải miết chạy, hắn mới cảm thấy sau lưng có nguy hiểm đột kích.

Đưa mắt nhìn.

Thì ra là Hồng Quân đang đuổi theo.

Đang huơ huơ búa Bàn Cổ, vụt về phía hắn.

Đầu búa nọ sắc kinh người, vùn vụt bay tới, mang theo khí thế đủ để băm vằm Tây Vực, càng lúc càng tiến sát hắn.

"Mẹ ơi."

Đặng Thiên cả kinh, lá gan như muốn toác ra.

Nếu bị chém trúng, chắc chắn người chia hai nửa.

Hắn lập tức nép qua một bên tránh né.

Một giây sau.

Rìu Bàn Cổ bay xoẹt qua người hắn, luồng kình phong theo sau quạt hắn tối tăm mặt mày, đứng cũng đứng không vững.

Đến khi hắn đứng vững chân, muốn chạy tiếp.

Một luồng khí đen áp sát, bao trùm hắn bên trong khói đen, đồng thời một thứ áp lực kinh khủng xoay vòng ép xuống, trói nghiến toàn thân hắn, khiến hắn trong thoáng chốc có muốn nhúc nhích cũng khó khăn.

Rất nhanh, luồng khí đen kia tụ lại thành một bóng người ngay trên đỉnh đầu hắn, tựa hồ ma thần chí cao vô thượng đang gườm gườm nhìn xuống hắn.

Đặng Thiên run bắn người, sợ hãi đến cực điểm.

"Hồng Quân, bản tôn biết sai rồi, bản tôn không nên nổi lòng tham với thân thể của ngươi, chúng ta có gì từ từ thương lượng được không."

"Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ còn có tư cách xưng bản tôn trước mặt bản tôn sao."

Hồng Quân lạnh nhạt nói.

"Cái này."

Đặng Thiên nhất thời cứng họng.

Bản thân hắn bây giờ chỉ còn lại hai hồn năm phách, thực lực còn thua cả Thông Thiên, đứng trước mặt Hồng Quân, chẳng khác nào ruồi bọ, làm gì còn tư cách tự xưng là bản tôn nữa.

Ngược lại Hồng Quân, còn trâu bò đến vậy, lợi hại đến vậy, đứng trước sức mạnh kinh khùng nhường ấy, hắn làm sao dám mạo phạm ông ta, không phải à.

"Hồng Quân, bây giờ ngươi là Ma Tôn, ta chấp nhận làm thuộc hạ trung thành của ngươi, giúp ngươi đoạt thiên hạ, giúp người sớm ngày tiêu diệt Thái Nhất, thế nào."

Đặng Thiên bây giờ chỉ muốn giữ lại cái mạng, sau đó tìm cơ hội tẩu thoát, cho nên hắn cố ý tạm thời cúi đầu trước Hồng Quân.

Chỉ cần có thể giữ được mạng, chỉ cần còn cơ hội trở mình, đừng nói là cúi đầu, ngay cả quỳ gối, hắn cũng bằng lòng.

"Ha ha ha."

Hồng Quân cười lạnh.

"Con sâu cái kiến như ngươi, bản tôn giữ lại có ích gì."

"Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn nuốt chửng bản tôn, để làm cho bản thân ngày một hùng mạng lợi hại hơn sao."

"Vậy bản tôn cũng gậy ông đập lưng ông, nuốt chửng ngươi, để thực lực bản tôn tăng lên một bậc, vậy thì mới không phí phạm tác dụng của đồ ruồi muỗi nhà ngươi, để ngươi có cơ hội chạy trốn."

Lời vừa nói ra, luồng khí đen lơ lửng trên đỉnh đầu Đặng Thiên vặn thành hình tròn, ngoác ra như một cái lỗ đen, trong cái lỗ đen không ngừng xoay tròn kia là lực hút mạnh khủng khiếp, cuộn tròn toàn thân Đặng Thiên, hút hắn vào cái họng đen sâu hoắm.

"Đừng mà, Hồng Quân, đừng mà."

Trong địa mạch, còn văng vẳng tiếng thét sợ hãi tột cùng của ma tôn.

Rất nhanh, Đặng Thiên đã bị Hồng Quân nuốt chửng hoàn toàn, sau đó cái lỗ đen lại hóa thành một luồng khói, hướng về phía trung tâm địa mạch.

Chỉ một lát sau.

Luồng khí đen dừng lại tại trung tâm địa mạch, biến thành nguyên hình Hồng Quân, ma khí trên người lạnh thấu xương, thần sắc trở nên hung ác hơn rất nhiều, không còn sót lại dáng vẻ Hồng Quân điềm đạm ngày nào nữa.

Còn phần hồn phách bị nổ tung của Đặng Thiên, lúc này đang từ từ hội tụ.

Hồng Quân vẫn đứng đó, nhìn hồn phách kia thành hình.

'He he he, bản tôn vẫn còn một phần hồn, nhớ lại hơn ba ngàn vạn năm trước, bản tôn bị Thái Nhất tiêu diệt, cũng còn lại một mảnh hồn thoát được, lần này cũng sót lại một mảnh hồn, đợi thêm ba ngàn vạn năm nữa, bản tôn vẫn có thể trở lại đỉnh cao, đến lúc đó ta sẽ tìm lão Hồng Quân ngươi tính sổ vẫn chưa muộn."

Vừa nói, hắn vừa muốn thoát thân.

Kết quả, một âm thanh vang lên.

"Ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn cơ hội đó à."

Ma tôn nghe tiếng, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Mới phát hiện Hồng Quân đã đứng ngay sau lưng hắn, sắc mặt lạnh lẽo nhìn hắn.

Ánh mắt đó đủ để Đặng Thiên hồn vía lên mây.

"Ngươi ngươi ngươi... sao ngươi còn trở lại."

"Bởi vì bản tôn muốn diệt cỏ tận gốc, không chừa hậu hoạn."

Dứt lời, bàn tay to lớn của Hồng Quân vung ra, bắt lấy tàn hồn của Đặng Thiên.

Lúc tàn hồn của Đặng Thiên vừa bị nổ tung, vì muốn đuôi theo hai hồn năm phách đang chạy trốn, ông ta đã không triệt để tiêu diệt mảnh hồn này, lo đuổi theo hồn phách kia trước đã.

Cho nên sau khi nuốt chửng hai hồn năm phách kia, ông ta lập tức quay về để tiêu diệt mảnh tàn hồn còn lại.

Thời gian nằm trong sự kiểm soát của ông ta, không cho Đặng Thiên bất cứ cơ hội nào.

'Hồng Quân, ngươi không thể làm vậy, không thể. Hãy cho ta một con đường sống, van xin ngươi hãy cho ta một con đường sống đi."

Tàn hồn của Đặng Thiên bị giữ chặt không chạy đâu được, khốn khổ cầu xin.

"Nhân từ với ngươi chính là tàn nhẫn với bản tôn, bản tôn sẽ không cho ngươi cơ hội nữa đâu."

Nói rồi, Hồng Quân vận hành ma pháp, nghiền tàn hồn của Đặng Thiên thành cám, dùng ma pháp thồi đám bột này bay khắp chốn, không để nó có cơ hội tụ lại nữa.

Sở dĩ không nuốt chửng tàn hồn này, là vì sợ nuốt chửng toàn bộ hồn phách của Đặng Thiên, đến lúc đó Đặng Thiên sẽ có thể nhập thành một thể trong thần hồn của ông ta, đến lúc đó sẽ không kềm chế nổi, cứ tách ra như thế cho yên.

Diệt một hồn, để lại hai hồn bảy phách, Đặng Thiên cũng chẳng gây nổi sóng gió gì trong thần hồn thể của ông ta cả, Đặng Thiên sẽ vĩnh viễn nô dịch, trở thành con rối của ông ta, giúp ma khí của ông ta lớn mạnh.

Kết quả là, sau khi giải quyết tàn hồn của Đặng Thiên xong, thần hồn của ông ta quay về nhục thân.

Sau đó bắt đầu luyện hóa Đặng Thiên bị nuốt chửng kia, đồng thời thân thể hóa thành yêu ma, khiến thân thể và thần hồn dung hòa hoàn toàn biến thành yêu ma, nếu không thân thể là tiên, thần hồn là ma thì không thể phát huy thực lực đến giới hạn cuối cùng.

"Thái Nhất, đợi ta ra ngoài sẽ tìm ngươi tính sổ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.