Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1735: Hồng Quân biến thành yêu ma




Đặng Thiên cho rằng Hồng Quân đang lừa dối hắn ta, mục đích là vì để ngăn chặn hắn ta chiếm lại thần hồn của Hồng Quân, khi đó Hồng Quân sẽ hoàn toàn biến mất, cho nên Hồng Quân mới sợ hãi và thêu dệt nên những lời nói dối này để lừa hắn ta, hòng khiến Hồng Quân còn có cơ hội trở mình.

Cho nên hắn ta tuyệt đối không thể để âm mưu của Hồng Quân thành công.

Một khi âm mưu của ông ta thành công.

Đến lúc đó Hồng Quân sẽ đảo ngược tình thế, vậy chẳng phải Đặng Thiên hắn ta sẽ phải chết thảm sao?”

Cho dù Hồng Quân vì muốn đối phó với Thái Nhất, tạm thời sẽ không giết hắn ta, chờ lợi dụng xong, ông ta cũng sẽ ra tay giết chết hắn ta.

Cho nên hắn ta nhất định phải ra tay hành động trước.

Chỉ cần biến Hồng Quân thành yêu ma và xâm chiếm thần hồn của Hồng Quân, rồi tiếp tục chiếm lấy thân thể của Hồng Quân, nói không chừng thực lực của Đặng Thiên hắn ta sẽ càng trở nên mạnh hơn, vì vậy ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Về phần Nguyên Linh Sáng Lập xuất hiện.

Việc đó lấy đi lừa một đứa trẻ ba tuổi đi.

Đặng Thiên hắn ta không dễ bị lừa như vậy.

Nếu như Nguyên Linh Sáng Lập có khả năng xuất hiện, tại sao ông ta lại không xuất hiện khi Hồng Quân giết Thái Nhất?

Phải biết rằng, Thái Nhất là đại đệ tử của Nguyên Linh Sáng Lập, cũng chính là đệ tử tâm đắc nhất của Nguyên Linh Sáng Lập, đệ tử thứ hai muốn giết đại đệ tử của ông ta, ông ta không xuất hiện ngăn cản, mà phải đợi đến khi đệ tử biến thành yêu ma mới ra tay ngăn cản, kẻ ngốc mới tin điều đó.

Chẳng lẽ tính mạng của đại đệ tử không quan trọng bằng chuyện đệ tử biến thành yêu ma sao?

Nguyên nhân chính vì thế, nên hắn ta mới không tin lời Hồng Quân nói.

Hắn ta tiếp tục xâm nhập ma khí vào thần hồn của Hồng Quân để tiến hóa từng tế bào của Hồng Quân, như thể một con virus đang xâm nhập vào Hồng Quân, từ từ tái tạo hết các tế bào của Hồng Quân.

Khi ma khí bắt đầu xâm chiếm vào trong, Hồng Quân bắt đầu có chút không thể khống chế được bản thân mình, hành động đều trở nên chậm chạp, như thể có ai đó đang kiểm soát thần thần của ông ta vậy.

Điều này không khỏi khiến ông ta sợ hãi kêu lên.

“Đặng Thiên, ta không có lừa ngươi, thật sự không thể biến ta thành yêu ma, nếu ngươi biến ta thành yêu ma, khi đó sẽ là ngày tận thế của hai chúng ta, ngươi mau chóng ngưng hành động ngu xuẩn này của ngươi lại đi, mau lên.”

Hồng Quân ông ta không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là sư phụ của mình.

Bởi vì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khi sư phụ của ông ta xuất hiện, ông ta đều có thể nói rằng bản thân có lý do của riêng mình.

Ông ta có thể nói rằng việc giết Thái Nhất cũng nằm trong pháp tắc tự nhiên, việc Nguyên Linh Sáng Lập ngài ấy hóa thân thành đại đạo và khuyên bảo người thiên hạ tuân theo pháp tắc của tự nhiên cũng là lẽ đương nhiên, tôn trọng tự nhiên và cho mọi việc thuận theo tự nhiên.

Nếu bởi vì giết Thái Nhất mà trách tội ông ta, vậy chính là trái với quy luật của tự nhiên.

Thế thì Nguyên Linh Sáng Lập không thể tìm ra lỗi của ông ta nữa, bởi vì mọi thứ ông ta làm đều tuân theo nguyên tắc của tự nhiên và đương nhiên trong tự nhiên không có đúng hay sai, chỉ có khôn sống mống chết, chỉ có người thích ứng mới có thể sinh tồn.

Tuy nhiên Nguyên Linh Sáng Lập đã từng nói rằng một khi một trong số họ có người biến thành yêu ma, ngài ấy sẽ xuất hiện để giết chết người yêu ma đó.

Bất kể là Đặng Thiên hại ông ta hóa thành yêu ma đi nữa, nhưng sự thật ông ta đã bị ma hóa, Nguyên Linh Sáng Lập có được lý do này, cũng có thể danh chính ngôn thuận mà giết chết ông ta, vậy cho dù ông ta kêu oan cũng không còn cách cứu chữa nữa.

Cho nên bất luận như thế nào, ông ta cũng phải ngăn cản hành vi của Đặng Thiên.

“Ha ha.”

Nhưng Đặng Thiên căn bản không tin lời nói của ông ta.

“Nói tiếp đi, ngươi cứ tiếp tục nói dối đi, bản tôn chỉ coi như ngươi đang đánh rắm mà thôi, ngươi không thể ngăn cản hành động của bản tôn đâu.”

Hồng Quân không khỏi nỗi giận.

“Cái tên ngu xuẩn này, ngươi chính là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời này, ngươi đúng là tự tìm cái chết, ngươi đang ăn quả ác báo và tự giết lấy mình đấy.”

Ông ta căm hận liên tục mắng rủa.

Nhưng Đặng Thiên căn bản không quan tâm đến ông ta, mà tiếp tục thâm nhập ma khí vào thần hồn của ông ta.

Những ma khí này đều là hồn phách của hắn ta tạo thành, ma khí xâm nhập vào cơ thể Hồng Quân, tương đương như Đặng Thiên đang xâm nhập vào lãnh địa của Hồng Quân, chỉ cần thâm nhập vào một lượng ma khí nhất định, hắn ta sẽ có thể khống chế ý thức của Hồng Quân, sau đó đem toàn bộ ma khí trong cơ thể của hắn ta đều thâm nhập vào trong thần hồn của Hồng Quân, đến lúc đó thần hồn của Hồng Quân sẽ hoàn toàn trở thành thần hồn của hắn ta, hắn ta sẽ có thể có được ký ức của Hồng Quân, còn Hồng Quân sẽ mất đi ý thức chủ quan và trở thành con rối của hắn ta.

Có thể nói, dưới loại tình huống đó, Hồng Quân coi như là đã chết.

Bởi vì ông ta không thể làm và nói những gì mình muốn, điều đó chẳng khác nào như đã chết.

“Mình không thể cho hắn ta toại nguyện, cho dù hắn ta muốn làm chuyện này, đó cũng phải là mình khống chế hắn ta, không thể để cho hắn ta khống chế mình được.”

Hồng Quân hạ quyết tâm.

Nếu không thể ngăn cản việc mình bị biến thành yêu ma, vậy chi bằng ông ta cứ dốc sức tranh giành quyền chủ đạo, ông ta sẽ khống chế và sở hữu ký ức suy nghĩ của Đặng Thiên và làm những gì ông ta muốn làm. Ông ta không thể để cho Đặng Thiên sở hữu ký ức của mình và làm những điều hắn ta muốn được.

Hai điều này hoàn toàn khác nhau.

Nếu sở hữu ký ức của Đặng Thiên và làm những điều ông ta muốn làm, thì ông ta chính là người chủ đạo, đồng nghĩa với việc ông ta vẫn còn sống, còn Đặng Thiên đã chết.

Còn việc Đặng Thiên sở hữu ký ức của ông ta và làm những điều hắn ta muốn làm, thì Đặng Thiên sẽ là người chủ đạo và ông ta đã chết.

Ông ta không muốn chết, cho dù kết quả cuối cùng sẽ khiến cho Nguyên Linh Sáng Lập xuất hiện, nhưng ông ta cũng không muốn chết.

Ngộ nhỡ sau khi ông ta dung hợp ký ức của Đặng Thiên và trở nên lợi hại hơn Nguyên Linh Sáng Lập thì sao?

Vậy ông ta sẽ không cần phải chết, hơn nữa còn có thể giết chết Thái Nhất, kiểm soát đại đạo, nô dịch Nguyên Linh Sáng Lập, đảo khách thành chủ, điều đó không phải càng tốt hơn sao?

Vì thế nên.

Ông ta liền khoanh chân ngồi xuống.

Mặc dù ông ta chưa bao giờ tu luyện công pháp yêu ma.

Nhưng ông ta đã từng đọc rất nhiều ma pháp tâm kinh, trong thời kỳ Hỗn Độn, ông ta đã đọc rất nhiều ma pháp tâm kinh, mặc dù không có tu luyện và cũng không dám tu luyện nó, nhưng bản thân vẫn nhớ rất rõ, đây cũng là để tiện cho việc diệt trừ yêu ma, dù sao biết người biết ta bách chiến bách thắng.

Cho nên ông ta cũng có hiểu biết về ma pháp.

Trong tình huống trước mắt, ông ta không thể để cho Đặng Thiên biến đổi mình thành yêu ma.

Mà ông ta phải chủ động tự hóa thành yêu ma và nuốt chửng lấy Đặng Thiên để mình trở thành người chủ động, Đặng Thiên trở thành người thụ động.

Vì thế nên.

Ông ta liền bắt đầu sử dụng ma pháp tâm kinh để tu luyện.

Ma pháp được gieo mầm thành công.

Đôi mắt ông ta bỗng chốc trở nên đỏ ngầu như máu.

Ban đầu trên người ông ta phóng xuất ra ánh sáng thánh nhân có nhiều màu sắc rực rỡ và xuất hiện những điềm lành.

Mà sau khi gieo mầm giống yêu ma, ánh sáng thánh nhân này bắt đầu trở nên mờ nhạt và dần dần trở thành màu xám, khi ma tính càng lúc càng lớn, ánh sáng chuyển từ màu xám biến sang thành màu đen, ánh sáng thánh nhân cũng hoàn toàn biến đổi thành ma khí dồi dào.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Kết quả Đặng Thiên đột nhiên phát hiện mỗi tế bào đang từ từ biến hóa của Hồng Quân, những chỗ nào mà ông ta không bị ma lực biến hóa, lúc này lại bắt đầu thay đổi, ngay từ đầu hắn ta đã nuốt tế bào của Hồng Quân, nhưng vào hiện tại tế bào của Hồng Quân lại đang nuốt chửng lấy ma khí của hắn ta, khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc.”

“Hồng Quân, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Đặng Thiên rất là khó hiểu.

“Tất cả đều do ngươi ép ta, chính là ngươi ép ta trở thành yêu ma, vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện, ta sẽ chủ động hóa thành yêu ma và ta sẽ nuốt chửng ngươi, không cho ngươi có cơ hội nuốt chửng ta, ta muốn ngươi phải chết, ta sẽ khiến ngươi muôn đời muôn kiếp không thể trở mình.”

“Cái gì?”

Lúc này đến lượt Đặng Thiên hoảng sợ.

Ngay lập tức rút ma khí đang xâm nhập vào cơ thể Hồng Quân ra ngoài.

Nhưng hắn ta lại bất ngờ phát hiện ra có rất nhiều ma khí của mình đã bị Hồng Quân nuốt đi, sau khi hắn ta rút ma khí trở về cơ thể mình, thì ba hồn bảy vía lại thiếu mất hai phách, có hai phách đã bị Hồng Quân nuốt chửng đi.

“Toi rồi.”

Đặng Thiên nhất thời kinh hãi.

Thiếu mất hai phách, thực lực giảm mạnh, hắn ta nào có thể là đối thủ của Hồng Quân.

“Ha ha ha.”

Hồng Quân cười lớn.

“Đặng Thiên ơi là Đặng Thiên, ngươi biết mình toi đời rồi sao? Đây chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo ta muốn nuốt chửng hai hồn bảy phách của ngươi, rồi bóp chết một thần hồn của ngươi, biến ngươi thành con rối của ta và để ngươi chết mòn trong cơ thể của ta, ha ha ha.”

Dưới tình huống này, Đặng Thiên biết mình đã toi đời rồi.

Đúng là nhấc tảng đá tự đập lấy chân mình.

Hắn ta từ trong ba hồn năm phách rút ra hai hồn năm phách và để lại một thần hồn để giam cầm Hồng Quân, hai hồn năm phách hòa thành một thể, lập tức chạy trốn.

“Muốn chạy, Đặng Thiên đã quá muộn rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.