Lúc này Đặng Thiên đã quyết định dốc toàn lực của mình.
Nuốt chửng Hồng Quân, đó là một hành động có yếu tố rủi ro cao.
Nếu hắn ta làm không tốt, còn có thể khiến mình bị nổ tung.
Nhưng không còn cách nào khác nữa.
Bởi vì Hồng Quân không chịu đưa thân thể cho hắn ta, mà hắn ta đã chính thức trở mặt với Hồng Quân, có thể nói hiện tại đã tới mức ngươi chết ta sống, nếu còn không nuốt chửng Hồng Quân, hai người họ cứ tiếp tục giao chiến như vậy, cho dù không ai giết được ai, nhưng sớm muộn gì trận đấu này cũng sẽ khiến Thái Nhất phát hiện được chỗ ẩn náu của hai người bọn họ.
Một khi bị Thái Nhất phát hiện.
Hắn ta biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Hậu quả chính là cả hắn ta và Hồng Quân đều không thể trốn thoát.
Không có cách nào khác, hắn ta chỉ có thể dốc hết toàn lực của mình để thử thôi.
Nếu có thể thành công, từ nay về sau thiên hạ này sẽ là của một mình hắn ta.
Nếu như thất bại, cả hắn ta và Hồng Quân đều sẽ phải chết.
Cho nên hắn ta cảm thấy điều này đáng để mạo hiểm, nếu không hắn ta và Hồng Quân cứ giằng co như vậy, xác thực không còn khả năng tiếp tục hợp tác đối phó với Thái Nhất nữa, tình huống trước mắt giữa hai người họ chỉ có thể có một người sống sót, ít nhất là trong suy nghĩ của hắn ta, chỉ có một người có thể sống, đương nhiên là hắn ta không muốn chết, vậy thì chỉ có thể cho Hồng Quân chết rồi.
Vì thế nên.
Hắn ta thoát khỏi công kích của Hồng Quân, liên tục lùi về phía sau, kéo rộng khoảng cách với Hồng Quân.
Hồng Quân còn tưởng rằng hắn ta muốn thương lượng, nên cũng ngừng chiến đấu với Đặng Thiên.
Ông ta vốn định trở về chiếm lấy thân thể, nhưng việc chiếm lấy thân thể cần phải đi qua tới chỗ Đặng Thiên, ông ta tin rằng Đặng Thiên nhất định sẽ không cho ông ta đi tới đó.
Vì thế nên tức giận nói: “Ngươi trả lại thân thể cho ta, chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác cùng nhau đối phó với Thái Nhất, nếu ngươi cứ khăng khăng một mực cố chấp, hai chúng ta sẽ đánh cho đến khi bị Thái Nhất phát hiện mới thôi, ai cũng đừng hòng sống sót.”
“Hừ.”
Đặng Thiên hừ lạnh nói: “Dưới tình huống này, hai chúng ta đã không còn khả năng tiếp tục hợp tác nữa, cho nên giữa hai chúng ta nhất định phải có một kết quả, còn suy nghĩ của ta chính là để cho ngươi chết.”
Lời nói vừa dứt.
Thôn Thiên Ma Công của hắn ta đã được thi triển thành công.
Trong chớp mắt, ma khí trên người hắn ta không ngừng tuôn trào, ngay đỉnh đầu phía sau của hắn ta xuất hiện một hố đen cực lớn, hố đen này giống như một vòng xoáy đang kịch liệt xoay chuyển, cũng trông giống như con mắt của bão cuồng phong sâu không lường được, dường như có thể nuốt chửng cả thế giới.
“Nuốt chửng tất cả mọi thứ.”
Đặng Thiên hét lớn một tiếng, thôi động công năng của Thôn Thiên Ma Công.
Chỉ trong một khoảnh khắc.
Hố đen trên đỉnh đầu phía sau của hắn ta càng thêm kịch liệt xoay chuyển.
Nó giống như một máy hút bụi phát ra tiếng động lớn.
Trước mặt “máy hút bụi” khổng lồ này, tất cả đều chỉ như một hạt bụi nhỏ.
Không khí, sỏi đá vụn trên mặt đất, bụi bặm đều bị hố đen khổng lồ này nuốt chửng trong tích tắc.
Ngay cả Hồng Quân, dưới sự xoay chuyển của hố đen, thần hồn của ông ta cũng không thể tự chủ được mà tiếp cận về phía Đặng Thiên.
Ông ta cố gắng đứng vững và nện chiếc rìu Bàn Cổ xuống dưới mặt đất để tránh bị hố đen nuốt chửng vào trong.
Nhưng dưới lực hút kinh khủng đó, thân thể ông ta đang dần nghiêng về phía trước, cả người và chiếc rìu của ông ta đang cầm đều bị hút đi, kéo theo vài khe rãnh trên mặt đất, chậm rãi mà tiến tới gần Đặng Thiên.
“Ha ha ha.”
Đặng Thiên điên cuồng cười lớn.
“Hồng Quân, người đừng kháng cự nữa, vào đi, mau chóng chui vào Thôn Thiên Ma Công của bản tôn, để cho bản tôn tiêu hóa ngươi nào, ha ha ha.”
Hắn ta cười rất vui vẻ.
Mà vẻ mặt của Hồng Quân lại nghiêm túc đến cực điểm.
“Ngươi không sợ nuốt ta, ngươi không tiêu hóa được, mà ngược lại còn bị ta nổ tung thần hồn của ngươi hay sao?”
Ông ta vừa nói vừa cố gắng không để cho mình tiếp tục tiến đến gần Đặng Thiên.
Nhưng lực hút Thôn Thiên Ma Công của Đặng Thiên quá khủng khiếp, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lực hút Chuông Đông Hoàng của Thái Nhất. Mặc cho ông ta sử dụng hết tất cả chiêu thức và pháp lực của mình, cũng không thể ngăn cản được bản thân bị lực hút kéo đi.
“Sợ cái rắm.”
Đặng Thiên cường thế nói: “Nếu như bản tôn sợ, thì bản tôn đã không sử dụng phương pháp này, nếu như bản tôn lựa chọn sử dụng phương pháp này, chính là bản tôn sẽ không sợ ngươi nổ tung được ta.”
“Hơn nữa, nếu như ngươi chắc chắn có thể nổ tung được bản tôn, thì ngươi cũng sẽ không cần phải dốc sức để ngăn cản bản tôn nuốt chửng ngươi như vậy, mà ngươi sẽ trực tiếp bay vào hố đen phía sau của bản tôn, chấp nhận bị bản tôn nuốt chửng đi, sau đó nổ tung bản tôn.”
“Ngươi càng không dám, bản tôn sẽ càng có thêm lòng tin xem trò cười của ngươi.”
“Một khi bản tôn có được tu vi của ngươi, cộng thêm với tu vi của bản thân, lúc đó bản tôn chính là bán ma bán tiên, thực lực chắc chắn sẽ được nâng cao, đến lúc đó bản tôn đi tiêu diệt Thái Nhất cũng không còn là điều trở ngại nữa, ha ha ha.”
Hồng Quân nghiến răng.
Ông ta không thể không thừa nhận rằng Đặng Thiên nói rất đúng, quả thật ông ta không chắc chắn có thể nổ tung được thần hồn của Đặng Thiên.
Ông ta cũng sợ rằng sau khi mình bị nuốt chửng sẽ bị Đặng Thiên tiêu hóa mất.
Tuy nhiên.
Hiện tại ông ta không còn lựa chọn nào khác nữa.
Một là nổ tung Đặng Thiên, hai là mình sẽ bị tiêu hóa đi. Chỉ còn có hai lựa chọn này, nếu cứ tiếp tục chiến đấu với Đặng Thiên sẽ hoàn toàn không có lợi cho ông ta, cho dù ông ta không bị Đặng Thiên đánh chết, cũng sẽ bị Thái Nhất phát hiện giết chết.
Mà nếu ông ta bị nuốt chửng, thì vẫn còn có hy vọng nổ tung được Đặng Thiên.
Vì thế nên.
Ông ta cắn răng.
“Ngươi có lòng tốt muốn nuốt chửng ta, vậy thì ta sẽ để cho ngươi toại nguyện, nếu như ngươi không thể tiêu hóa được ta, vậy chờ ta nổ tung ngươi đi.”
Dứt lời, Hồng Quân không chống cự nữa, trực tiếp thu hồi rìu Bàn Cổ và tự giác bay vào hố đen phía sau đầu Đặng Thiên.
“Ha ha.”
Đặng Thiên khoái chí cười lớn.
“Hồng Quân, ngươi cứ chờ bản tôn từ từ tiêu hóa ngươi đi.”
Lời nói vừa dứt.
Đặng Thiên thu hồi Thôn Thiên Ma Công.
Chỉ thấy cái hố đen khổng lồ phía sau đầu hắn ta biến thành một màn sương dày đặc và chui vào trong cơ thể và thần hồn của Đặng Thiên.
Không tồi.
Hồng Quân trực tiếp bị Đặng Thiên nuốt chửng vào trong bụng.
Đương nhiên, điều này vẫn chưa kết thúc.
Sau khi Đặng Thiên nuốt chửng Hồng Quân, hắn ta liền lập tức khoanh chân ngồi xuống thôi động ma pháp đi tiêu hóa thần hồn của Hồng Quân.
Lúc này, Hồng Quân giống như đang đối mặt với biển sao mênh mông rộng lớn.
Nơi nào cũng tối đen như mực, không thể nhìn thấy những thứ xung quanh mình.
Đừng xem thường kim thân của Đặng Thiên chỉ có mười tám trượng.
Đó chỉ là kim thân.
Với tu vi của Đặng Thiên lúc này, hắn ta đã có thể tạo ra một thế giới của riêng mình.
Cho nên Hồng Quân ở trong cơ thể hắn ta như thể đang ở trong vũ trụ bao la rộng lớn vậy, căn bản không thể bay ra ngoài.
Cũng giống như Mặc Hồn Huyết Ẩm Kiếm của Diệp Thiên.
Chỉ là một thanh kiếm, nhưng bên trong còn có những thứ khác có thể chứa hàng vạn linh hồn người chết.
Đạo lý cũng tương tự, mặc dù Đặng Thiên trông có vẻ không cao lớn, nhưng trong thân thể hắn ta còn có những thứ bí mật khác.
“Phần Thiên Liệt Diễm, xuất hiện.”
Hồng Quân thôi động công pháp.
Những ngọn lửa đột nhiên lan khắp trời, chiếu sáng cả không gian tối đen như mực này.
“Hử?”
khi Phần Thiên Liệt Diễm xuất hiện.
Đặng Thiên không nhịn được khẽ cau mày.
Hắn ta cũng lập tức thôi động ma pháp trấn áp Hồng Quân phóng hỏa trong cơ thể mình.
Dưới sự thôi động của ma pháp.
Trong không gian nơi Hồng Quân đang đứng, một luồn ma khí giống như những đạn pháo dày đặc bay tới, đập vào ngọn lửa xung quanh người ông ta, dưới sự bắn phá của ma khí này, ngọn lửa càng lúc càng yếu đi.
Rồi sau đó, dưới sự thôi động ma pháp của Đặng Thiên.
Trong không gian nơi Hồng Quân đang đứng đột nhiên kịch liệt xoay chuyển, ma khí giống như những con rồng đen bay khắp trời uốn lượn về phía Hồng Quân, trói chặt lấy ông ta, dường như muốn nghiền nát ông ta trong không gian này, sau đó tiến hành tiêu hóa.
“Ngươi cho rằng Hồng Quân ta là kẻ dễ bắt nạt có thể mặc cho ngươi tàn phá à?”
Vẻ mặt Hồng Quân trở nên tức giận.
“Ngươi sai rồi Đặng Thiên, vốn dĩ ta cho rằng ở bên trong cơ thể ngươi sẽ khủng bố hơn ở bên ngoài. Nhưng khi ta vào bên trong mới phát hiện thực tế thì không phải vậy, nó không hề đáng sợ như ta đã tưởng tượng.”
“Nếu ta không mang rìu Bàn Cổ vào bên trong đây, có lẽ ta sẽ không thoát ra được, sớm muộn gì cũng phải bị ngươi nuốt chửng.”
“Nhưng ngươi đừng quên rằng rìu Bàn Cổ có thể chém mở thiên địa và chia Hỗn Độn ra thành hai, ta không tin rằng Càn Khôn trong bụng ngươi còn khó mở hơn cả Hỗn Độn bên ngoài.”
“Bàn Cổ ở đại đạo cảnh giới thất trọng đã có thể chém mở thiên địa, dựa vào đại đạo cảnh giới cửu trọng của Hồng Quân ta không tin mình sẽ không thể phá vỡ được Hỗn Độn nhỏ bé này của ngươi.”
Lời nói vừa dứt, ông ta đột ngột thôi động tiên pháp.