Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1731: Hồng Quân, ngươi đã bị lừa




Hắn ôm Đóa Đóa vào lều lớn của chủ soái và đặt lên trên cái bàn dài, vuốt ve khuôn mặt thanh tú và tái nhợt của cô, Diệp Thiên lòng đau như cắt.

Cô con gái bảo bối này của hắn, từ khi sinh ra đến nay, hắn đã không thể đếm nổi cô bé từng giúp đỡ mình biết bao nhiêu lần.

Nếu không có cô con gái bảo bối này, hắn đã bị giết khi còn ở Địa Giới từ lâu rồi và cũng sẽ không có được thành tụ như ngày hôm nay, nếu không có cô làm sao hắn có thể đạt tới đỉnh cao như ngày hôm nay.

Bởi vì hắn, mà cô có được cuộc sống của mình.

Mà cô, cũng chính là người tạo ra vị trí tối cao hiện tại cho hắn.

Hai cha con hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau, bắt đầu từ bước thấp nhất, từng bước đi lên đỉnh cao nhất của tam giới.

Sự cưng chiều mà hắn chỉ dành riêng cho cô, trong số đông các đứa con của mình, hắn chỉ nuông chiều một mình cô.

Mà cô cũng có tinh thần phấn đấu, cũng không lãng phí sự cưng chiều của hắn dành cho cô, cô luôn giúp đỡ hắn vào những thời điểm quan trọng và luôn tạo cho hắn những sự bất ngờ mà một người cha không thể tưởng tượng được.

Nhưng bây giờ, cô lại vô hồn nằm ở đây như vậy, tựa như một hòn đá lạnh, trong lòng hắn thương xót đến mức nào, có lẽ chỉ có bản thân hắn hiểu rõ nhất.

Hắn thật muốn nghe cô ríu rít bên tai như một chú nhỏ chim vui vẻ.

Nhưng cô không thể nói được nữa, thậm chí cô còn không thể cử động được một chút.

Cũng may hắn vẫn còn có cơ hội cứu cô sống lại, đây là điều duy nhất đáng để hắn vui mừng.

Nếu cô không thể sống lại, thì bây giờ hắn đã suy sụp từ lâu rồi.

“A tu la.”

Diệp Thiên lẳng lặng ngắm nhìn Đóa Đóa một lúc lâu, rồi cất giọng kêu lên một tiếng.

“Có mạt tướng.”

“Ngươi chuẩn bị một đĩa bay, rồi sắp xếp thêm một đội ngũ. Ngươi sẽ đích thân tiễn công chúa về Thiên Giới, căn dặn Trấn Nguyên Tử bảo vệ tốt thân thể của cô bé, không cho bị phá hủy, nếu không trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Không lâu sau, một chiếc đĩa bay được dừng ở bên ngoài lều lớn của chủ soái.

Diệp Thiên ôm Đóa Đóa vào trong đĩa bay, đặt cô lên một chiếc giường lớn và đắp chăn cho cô, sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô, sau đó ra khỏi đĩa bay.

Rồi sau đó, A tu la dẫn theo một đội ngũ hộ tống đĩa bay về hướng Thiên Giới.

Sở dĩ bọn họ cần phải đem thân thể của Đóa Đóa trở về Thiên Giới, giao cho Trấn Nguyên Tử bảo quản là vì không khó để phán đoán từ những cuộc trò chuyện trước đó với Trấn Nguyên Tử rằng Hồng Quân có khả năng trở thành yêu ma.

Hơn nữa Trấn Nguyên Tử còn nói, nếu Hồng Quân biến thành yêu ma, nếu đánh không lại thì phải lùi về Thiên Giới ngay lập tức, tuyệt đối không được hiếu chiến.

Vì vậy, không khó để nhận thấy còn có rất nhiều mối nguy hiểm khó lường về sau.

Việc vận chuyển thân thể của Đóa Đóa trở về trước, cũng là để ngăn chặn tình huống một khi Hồng Quân biến thành yêu ma, hắn không thể đánh lại được ông ta, nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng thân thể của Đóa Đóa sẽ bị hủy hoại, nếu không cẩn thận bị hủy hoại, vậy hắn sẽ thực sự mất đứa con này rồi.

Đây mới là nguyên nhân hắn muốn đưa thân thể của Đóa Đóa trở về.

Nếu không hắn mới không nỡ cho Đóa Đóa trở về, vì ít nhất cô ở đây, hắn còn có thể nhìn thấy con gái, trong lòng hắn mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

“Thông Thiên đạo hữu, thế nào rồi?”

Diệp Thiên đến bên cạnh Thông Thiên hỏi.

Thông Thiên nói: “Cũng may là có Thái Nhất đạo huynh đánh lui Hồng Quân và Đặng Thiên, nếu không hắn ta ra tay tiêu diệt ta, e rằng cái mạng nhỏ này của ta đã không còn nữa, cần phải đợi đến ngày tới đài phục sinh mới có thể sống lại.”

Ông ta cảm thấy thật may mắn.

Có thể tiếp tục sống chính là một sự may mắn.

Nếu lần này chết đi, ngộ nhỡ không may mắn trong vòng một ngàn năm lại có thêm một kiếp nạn chết thêm một lần nữa, vậy thì ông ta sẽ hoàn toàn mất mạng.

Diệp Thiên cười cười, vỗ vỗ vai Thông Thiên.

“Trẫm còn phải nhờ vào ngươi dẫn người đi tìm tung tích của Hồng Quân và Đặng Thiên, trẫm phải ở lại trấn thủ đại quân để phòng ngừa bọn họ thừa dịp xông ra tuyến phong tỏa chạy đến Thiên Giới.”

“Sau khi ngươi tìm được Đặng Thiên và Hồng Quân, lập tức trở về báo cáo với trẫm.”

“Vâng, Thái Nhất đạo huynh.”

Thông Thiên lập tức dẫn theo một vài vị thánh nhân rời khỏi đại quân để tìm tung tích của Đặng Thiên và Hồng Quân.

Còn Diệp Thiên ở lại đại quân, chờ đợi tin tức.

Mà lúc này, Hồng Quân và Đặng Thiên đã chạy xa khỏi nơi trú ngụ của Diệp Thiên, tập hợp ở một nơi nào đó.

“Con mẹ nó, bản tôn bị ngươi hại chết rồi Hồng Quân à, nếu không phải ngươi chạy tới Tây Vực, dụ dẫn Thái Nhất tới đây, bản tôn vẫn còn đang bình an vô sự sống trong phong ấn, nào có chuyện bị người khác đánh tan thân thể thế này chứ?”

“Ngươi có biết lần trước bản tôn phải mất bao lâu để tái tạo lại thân thể không?”

“Một trăm ngàn năm, suốt một trăm ngàn năm bản tôn mới có thể tái tạo được một thân thể mới đấy, bây giờ bị người khác đánh tan rồi, thân thể bản tôn lại bị hủy hoại, bản tôn hận.”

“Hận Thái Nhất, cũng hận ngươi.”

Đặng Thiên vừa càu nhàu vừa chửi mắng một hồi lâu.

Hồng Quân nói: “Nếu ngươi còn có đủ sức để mắng chửi ở đây, còn không bằng chạy trở về chiến đấu với Thái Nhất, ngươi cho rằng ngươi trốn ở trong phong ấn sẽ thể bình an vô sự sao?”

“Nếu không có ta thả ngươi ra ngoài, sớm muộn gì Thái Nhất cũng biết được tung tích của ngươi. Đến lúc đó, ngươi bị hắn phát hiện, hắn sẽ phá mở phong ấn đơn độc đối phó một mình ngươi, ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào nữa.”

“Ngươi còn hận ta, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, ít nhất có ta ở đây, ngươi vẫn chưa chết được.”

Mặc dù Đặng Thiên rất buồn bực.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu không có sự hợp tác của Hồng Quân, một mình hắn ta tự đối phó với Thái Nhất, quả thật hắn ta còn không biết mình sẽ chết như thế nào.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Đặng Thiên hỏi.

Hồng Quân nói: “Trước tiên hãy tìm một chỗ trốn đi, Thái Nhất đang trong cơn tức giận, thân thể của ngươi lại bị đánh tan. Nếu Thái Nhất tìm được hai người chúng ta, cho dù chúng ta có liên thủ cũng sẽ không thể đánh bại được hắn.”

“Chúng ta còn có rất nhiều thời gian dây dưa với hắn, trước hết hãy nghỉ ngơi một thời gian và đợi cơn giận của hắn tiêu tan bớt rồi tính sau.”

Đặng Thiên cảm thấy cũng đúng.

Khi Thái Nhất tức giận đúng là rất đáng sợ.

Năm đó vào cuộc đại chiến Thần Ma, Huyền Cơ bị ma soái dưới trướng của hắn ta giết chết, lúc đó Thái Nhất vô cùng tức giận, một mình hắn tấn công hơn chục đội ma quân dưới trướng hắn ta, hậu quả gây ra thương vong nặng nề cho đội ma quân của hắn ta.

Hồng Quân cũng không ngoại lệ, còn bị một quyền của hắn đánh tan thân thể.

Có thể tưởng tượng được một khi Thái Nhất nổi giận sẽ đáng sợ như thế nào.

“Như vậy đi, chúng ta trốn vào trong địa mạch tu luyện trước kia của bản tôn, nơi đó có ma trận mà bản tôn đã dành hàng nghìn năm để thiết lập để ngăn hơi thở bị phát hiện, phòng ngừa bị Thái Nhất tìm thấy được.”

Ma tôn nói.

Hồng Quân gật gật đầu: “Dẫn đường đi.”

Thế là ma tôn dẫn theo Hồng Quân đến vùng biển rộng lớn, rồi nhảy xuống biển, từ một rãnh sâu dưới đáy biển lần theo vào địa mạch của Tây Vực.

Địa mạch này nằm ở trung tâm của Tây Vực.

Tây Vực là một ngôi sao lớn.

Còn địa mạch, thì lại nằm ở trong tâm cầu của ngôi sao này.

Để đào sâu vào trong tâm cầu cần phải mất hàng trăm tỷ mét.

Có bề mặt cao dày để bảo vệ, còn có cả ma trận để phòng ngự, hắn ta cảm thấy Thái Nhất sẽ rất khó để tìm được nơi này.

Rất nhanh, Hồng Quân được Đặng Thiên dẫn vào trong địa mạch.

Trong địa mạch vô cùng âm u.

Từng cơn gió lạnh thổi vào.

“Âm khí ở đây nhiều thật, chẳng trách ngươi từ một tia linh hồn còn sót lại có thể vượt qua hơn ba mươi triệu năm, không chỉ thu thập lại thần hồn, mà còn có thể tu luyện tu vi đạt tới cảnh giới cửu trọng. Địa mạch này thật sự đóng một vai trò quan trọng.”

Hồng Quân không khỏi cảm khái.

“Ha ha.”

Ma tôn cười nói: “Ngươi nói không sai, bản tôn có được thực lực hiện tại chính là dựa vào địa mạch này, chỉ đáng tiếc là thân thể đã bị hủy hoại.”

“Nhưng chả sao cả, thứ chúng ta không thiếu nhất chính là thời gian, ngươi ở lại tu luyện, bản tôn chữa trị thân thể, chờ đến ngày bản tôn tái tạo được thân thể mới, chúng ta sẽ ra ngoài tìm Thái Nhất tính sổ.”

Vì thế nên.

Đặng Thiên và Hồng Quân, hai người đều ở trong địa mạch, người thì ngồi xuống tu luyện, người thì tái tạo lại thân thể.

Còn Thông Thiên dẫn theo một vài thánh nhân đến khắp Tây Vực, nhưng cũng không phát hiện được tung tích của Hồng Quân và Đặng Thiên.

Ngay cả ở phía Tây Vực còn vận dụng công nghệ cao đi dò xét khắp bề mặt trái đất, nhưng cũng không thể dò xét được tung tích của Hồng Quân và Đặng Thiên.

Vài ngày sau.

Khi Hồng Quân đang tập trung tu luyện.

Đặng Thiên đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Hồng Quân, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.

“Hồng Quân, ngươi đã bị lừa rồi.”

Hắn ta mừng thầm, bất thình lình lao về phía Hồng Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.