Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1729: Hy sinh Đóa Đóa




Ngay khi Đóa Đóa nghĩ ra phương pháp dùng máu của thất khiếu linh lung tâm đi giáng trừ yêu ma, nhưng bị phụ hoàng phủ định, cô luôn tự hỏi mình phải làm cách nào để có thể giúp phụ hoàng diệt trừ ma tôn.

Nghĩ tới nghĩ lui, mãi một lúc sau, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một cách.

Đó chính là tùy cơ ứng biến trong chiến trường, cô sẽ tìm cơ hội để cho máu thất khiếu linh lung tâm của mình bắn vào người Đặng Thiên để tiêu trừ ma khí của Đặng Thiên.

Về phần nó có tác dụng hay không, kỳ thật cô cũng không rõ lắm.

Nó có tác dụng với địa ma, nhưng về phần nó có tác dụng với thiên ma hay không, cô cần phải thử rồi mới biết.

Cho nên cô đã bí mật chuẩn bị một thanh kiếm tre.

Sở dĩ sử dụng thanh kiếm tre là vì các thần binh lợi khí đều có ký hiệu mật chú của nó, thứ này mang theo pháp lực, nó không thể giết được cô.

Còn thanh kiếm tre thì không có bất kỳ ký hiệu mật chú nào và cũng không mang theo bất kỳ pháp lực nào cả, cho dù ở trạng thái kích hoạt hà quang, cô có thể tự ra tay giết mình bằng cách đó.

Nếu là người khác, thì sẽ không thể giết được cô, vì phải đợi đến khi hà quang tan biến mất mới được, nếu không mũi kiếm không thể xuyên thấu hà quang.

Một nhát kiếm của Đóa Đóa xuyên thẳng qua ngực của cô.

Chỉ nghe thấy soạt một tiếng, trong phúc chốc mũi kiếm tre chìm sâu vào trong ngực Đóa Đóa.

Trong vòng chưa đầy một giây, thanh kiếm đã bị Đóa Đóa rút ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, máu tươi như đài phun nước phun trào ra ngoài, bắn tung tóe lên trên mặt Đặng Thiên.

Bởi vì Đặng Thiên căn bản không để Đóa Đóa vào mắt, những cú quyền đấm cước đá của cô chính là vì muốn che mắt Đặng Thiên, khiến cho hắn ta biết rằng cô không thể uy hiếp được hắn ta, vì thế mà thả lỏng cảnh giác và cho cô có được cơ hội tốt này.

Quả nhiên cô đã thành công.

Đặng Thiên vốn không hề có tâm lý phòng bị, khi máu tươi bắn khắp mặt mình, hắn ta còn rất khoái chí, mùi máu giống như người nghiện thuốc ngửi được mùi thuốc lá vậy, khiến hắn sảng khoái tinh thần, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm lấy máu ở khóe miệng.

Chỉ cảm thấy mùi vị rất ngon miệng.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Giống như ăn phải ớt cay vậy, đầu lưỡi đau kinh khủng.

Ngay sau đó, khuôn mặt của hắn ta giống như bị ăn mòn, phát ra tiếng kêu chi chít, hơn nữa còn bốc khói ngùn ngụt.

“A.”

Biến cố bất thình lình này, khiến Đặng Thiên sợ hãi hét lên một tiếng, rồi dùng sức đột ngột bóp chết Thông Thiên trong tay đi, sau đó lấy tay che mặt, điên cuồng lau chùi, da thịt bị hắn ta lau đến bong tróc, thậm chí ngay cả mắt cũng bị ăn mòn không thể mở ra được, chỉ biết phát ra tiếng gào thét trong đau đớn.

“Ngươi đã làm gì bản tôn, cô nhóc ranh, rốt cuộc ngươi đã làm gì bản tôn hả?”

Đặng Thiên đau đớn hét lên.

Diệp Thiên và Hồng Quân nghe tiếng nhìn qua.

Chỉ thấy hà quang trên cơ thể Đóa Đóa càng ngày càng yếu đi, trên tay cô đang cầm một thanh kiếm tre dính đầy máu, trong ngực còn có máu đang chảy không ngừng.

Còn Đặng Thiên thì ôm lấy mặt, từng chút một xé da thịt trên mặt mình xuống, nhìn trông đặc biệt ghê người, hơn nữa ma khí trên người hắn ta cũng đang phóng thích ra và bay đi.

“Đóa Đóa, mau lui lại trở về.”

Diệp Thiên vừa hét vừa lao về phía Đóa Đóa.”

Đóa Đóa nghe lời, xoay người về phía sau bay đi.

“Đặng Thiên, giết chết nó đi.”

Hồng Quân hét lên.

“Hú.”

Đặng Thiên phát ra một tiếng gầm giận dữ.

Theo sau tiếng gầm giận dữ của hắn ta, một làn sóng năng lượng cuồng bạo cuốn quét về phía Đóa Đóa đang chạy về phía xa.

“Không hay.”

Sắc mặt Diệp Thiên bất chợt thay đổi.

Tu vi của Đóa Đóa không cao, nên tốc độ rất chậm.

Còn công kích mà Đặng Thiên thôi động lại đi với tốc độ phi thường kinh người.

Hơn nữa Đóa Đóa đã đâm nát thất khiếu linh lung tâm, khiến cho hà quang trên người đang dần dần biến mất.

Nếu cho năng lượng mà Đặng Thiên thôi động đánh trúng Đóa Đóa, Đóa Đóa sẽ bị đánh tan xương nát thịt mất.

Mà khoảng cách hiện tại của hắn, hiển nhiên không còn kịp để chạy tới bảo vệ Đóa Đóa nữa rồi.

Vì thế nên hắn vội vàng lấy Địa Thư ném ra ngoài, hòng muốn sử dụng Địa Thư để ngăn cản sức công kích của Đặng Thiên.

Rất nhanh, Địa Thư liền tới giữa năng lượng đang phóng tới bảo vệ và bao vây lấy Đóa Đóa và Đặng Thiên.

Mắt thấy sắp ngăn chặn được năng lượng do Đặng Thiên thôi động.

Nhưng vào lúc này, Hồng Quân ném rìu Bàn Cổ ra ngoài, rìu đập vào Địa Thư, khiến cho Địa Thư và rìu Bàn Cổ đều bị đánh bay ra ngoài, mà năng lượng do Đặng Thiên thôi động lại điên cuồng lao tới, vào lần thứ hai Diệp Thiên ra tay để chặn lại, thì đã không còn kịp nữa.

Hắn trơ mắt nhìn một đoàn hắc khí đáng sợ đánh mạnh vào lưng Đóa Đóa.

Oanh một tiếng nổ lớn vang lên.

Trong tích tắc Đóa Đóa bị đánh tan thành một màn sương máu, dưới tác động của hắc khí, thần hồn của Đóa Đóa cũng bị đánh bay tan tành.

“Đóa Đóa.”

“Công chúa.”

Diệp Thiên và hàng trăm triệu đại quân đều đau lòng kêu lên.

“Ha ha ha.”

Hồng Quân điên cuồng cười lớn.

“Thái Nhất à Thái Nhất, đau lòng không? Con gái bảo bối của ngươi lại chết rồi, ha ha ha.”

Hai mắt Diệp Thiên đỏ hằn như máu, gân xanh trên mặt nổi lên, trông giống như một con trăn khổng lồ bám vào trên mặt hắn vậy, cả người lập tức trở nên cực kỳ hung bạo, còn hung bạo hơn cả ma tôn, lửa giận trên người hừng hừng cháy lên, còn điên cuồng hơn cả ma khí của ma tôn.

Tựa như ma tôn thứ hai tái thế vậy.

“Hồng Quân, trẫm muốn ngươi chết.”

Diệp Thiên vô cùng tức giận.

Một nắm đấm cuồng bạo được tung ra, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, nghiền nát hư không, đánh về phía Hồng Quân, tốc độ nhanh đến mức Hồng Quân khó có thể chống lại được.

Khi Hồng Quân phản ứng lại, thì nắm đấm này đã đánh mạnh vào người ông ta.

“A.”

Hồng Quân phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người bay ngược về phía sau, bằng mắt thường có thể nhìn thấy trên người ông ta có những vết nứt xuất hiện, ông ta vừa bay ngược vừa liên tục phun trào máu tươi.

Khắp cả Tây Vực đều bị cú đấm này làm cho chấn động.

Vì cú đấm này được đánh dưới cơn thịnh nộ của Thái Nhất, hắn đã phát huy hết khả năng của mình, uy lực lớn đến mức vượt qua sức mạnh của đại đạo cảnh giới nửa cửu trọng, hơn nữa còn vượt xa giới hạn sức mạnh thông thường mà Thái Nhất phát huy được.

Cũng giống như con người, trong cơn thịnh nộ thường sức mạnh sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Với đạo lý tương tự, cú đấm này cũng là như thế.

Thế nên mới có thể đánh bay được Hồng Quân và đánh đến Hồng Quân bị thương nghiêm trọng đến thế này.

Nếu không chỉ dựa vào thực lực của hắn và Hồng Quân tương đương với nhau, cho dù có đấm đi nữa, có thể đẩy lùi Hồng Quân cũng coi như là khá lắm rồi, còn về phần một cú đấm đánh ông ta bị thương là điều không thể.

“Cô nhóc đáng chết, rốt cuộc cô ta đã làm gì với bản tôn? Cô nhóc đáng chết này, rốt cuộc cô ta đã làm cái quái gì với bản tôn hả?”

Tiếng kêu thảm thiết và giận dữ của ma tôn vẫn phát ra không ngừng.

Đầu đã bị hắn ta cào đến chỉ còn lại các mảnh xương cốt, da thịt đều bị hắn ta cấu mất, chỉ có chính bản thân ma tôn mới biết được cảm giác đó đau đớn đến như thế nào.

Nhưng dù vậy, xương cốt cũng đều bị ăn mòn.

Hơn nữa còn tiếp tục dọc ăn mòn theo đến phía dưới cổ của hắn ta.

Đặng Thiên chỉ biết ngơ ngác, thậm chí còn không biết rằng nguy hiểm của cái chết đang đến gần.

“Tên cẩu tặc Đặng Thiên, trẫm bắt ngươi phải vạn kiếp bất phục không trở mình được.”

Diệp Thiên vô cùng phẫn nộ, thôi động Thiên Thư bắn lên trên đầu Đặng Thiên.

Oanh một tiếng.

Đầu sừng của Đặng Thiên liền bị một kích đánh nát.

Ngay sau đó.

Chuông Đông Hoàng lại đánh thẳng tới.

Lại là oanh một tiếng.

Cơ thể của Đặng Thiên bị nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ.

Dù sao hắn ta cũng là một tên ma đầu, cho dù có chịu một đòn kinh khủng như vậy, thần hồn của hắn ta cũng không tổn hại được bao nhiêu.

Sau khi cơ thể hắn ta bị nổ tung, hắn ta muốn chữa trị cơ thể cho mình, nhưng Diệp Thiên lại tiếp tục thôi động đợt tấn công mới của mình, Chuông Đông Hoàng xuất hiện trên đỉnh đầu và bao phủ về phía thần hồn của hắn ta.

“Không.”

Đặng Thiên kinh hãi, một đường chạy như điên, Chuông Đông Hoàng dưới sự điều khiển của Diệp Thiên vẫn một đường không ngừng truy đuổi.

Ngay khi sắp bắt được Đặng Thiên.

Thì Hồng Quân không biết xuất hiện từ lúc nào, ông ta thôi động lấy rìu Bàn Cổ đánh về phía Chuông Đông Hoàng, Chuông Đông Hoàng bị đánh bay ra và mang theo thần hồn của Đặng Thiên phóng ra xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.