Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1727: Mạnh mẽ tấn công tuyến phong tỏa




Diệp Thiên nghe vậy, tinh thần tức khắc trở nên phấn chấn.

Bất chợt nhớ tới, năm đó khi hắn ở Bắc Hàn Tinh, vì muốn giải cứu Bảo Bảo và Lạc Lạc, mà hắn đã từng liều mạng giao đấu với một vị Thực tiên, nhưng hắn không thể đánh lại được Thực tiên đó, ngược lại còn khiến bản thân mình hóa thành yêu ma.

Khi đó, hắn hóa thành yêu ma và mất đi ý chí của chính mình, ngay cả các con của mình hắn cũng không thể nhận ra.

Cuối cùng cũng là nhờ có máu thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa đổ vào trên người hắn, mới có thể hóa giải được ma khí càn quấy trên cơ thể hắn, cuối cùng hắn mới có thể thoát khỏi ma khí và trở lại thành một người bình thường.

Có thể nói, máu của thất khiếu linh lung tâmrất hiệu quả đối với yêu ma.

Nó tương đương với tác dụng ăn mòn của axit sunfuric đối với sắt.

Nó có thể đóng một vai trò lớn trong việc loại bỏ năng lượng yêu ma.

Nếu nó có tác dụng với Đặng Thiên và có thể khiến cho thực lực của hắn ta trở nên yếu đi, quả thật là hắn sẽ có cơ hội để tiêu diệt Đặng Thiên trước, sau đó đối phó với Hồng Quân, cứ như vậy hắn có thể dễ dàng đối phó hơn nhiều.

Ít nhất là Hồng Quân không còn cơ hội để trốn về Thiên Giới.

Ít nhất thông qua việc day dưa với bọn họ, sớm muộn gì hắn cũng có thể tiêu diệt được Hồng Quân.

Nhưng hắn lại lắc lắc đầu.

“Đóa Đóa, điều này quá nguy hiểm, con cần phải để trạng thái hà quang dừng kích hoạt mới có thể đâm xuyên trái tim của mình và sử dụng máu của thất khiếu linh lung tâm bắn vào người Đặng Thiên.”

“Nhưng nếu làm như vậy, thất khiếu linh lung tâm của con bị thương, con sẽ không thể phóng thả được hà quang, Đặng Thiên có thể dễ dàng lấy mạng của con.”

“Trẫm không đành lòng cho con gặp nguy hiểm, cho nên trẫm không thể cho con đi mạo hiểm.”

Đám người Thân Công Báo và Thông Thiên giáo chủ đều gật đầu tán thành.

Yếu tố rủi ro của việc này quả thực quá cao.

Nhưng Đóa Đóa lại cười an ủi nói: “Nếu hy sinh một mình Đóa Đóa mà có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, tại sao Đóa Đóa lại không đi hy sinh?

“Hơn nữa, người không phải còn có đài phục sinh sao? Nếu Đóa Đóa chết, phụ hoàng có thể sử dụng đài phục sinh để phục sinh Đóa Đóa, cho nên Đóa Đóa không sợ mạo hiểm, cũng không sợ chết, bởi vì Đóa Đóa tin tưởng rằng cuối cùng phụ hoàng cũng sẽ giành được chiến thắng.”

Sau khi cô nghe nói như vậy.

Nỗi lo lắng trong lòng đám người Thân Công Báo và Thông Thiên giáo chủ ngay lập tức được giải tỏa.

Có đài phục sinh để hồi sinh, quả thật không cần phải sợ Đóa Đóa sẽ chết, cho dù có chết, đến lúc đó chỉ cần hồi sinh lại là được.

Nhưng Diệp Thiên lại xua tay nói.

“Không được, không được. Điều này tuyệt đối không được, cho dù có thể sống lại, trẫm cũng không thể cho con đi mạo hiểm như vậy, con là cô con gái bảo bối của trẫm, không phải công cụ chiến thắng của trẫm, trẫm không thể để con gái mình đi mạo hiểm, chỉ vì đánh bại Đặng Thiên và Hồng Quân được, việc này trẫm không thể làm được, trẫm cũng không cho phép con làm như vậy.”

“Phụ hoàng.”

“Không cần nói thêm, trẫm không đồng ý.”

Diệp Thiên trực tiếp từ chối không để cho Đóa Đóa cơ hội để thuyết phục mình.

Đùa ư.

Đóa Đóa chính là đứa con gái bảo bối của hắn, cô bị thương một chút thôi hắn đã đau lòng lắm rồi, huống chi đây là đi chịu chết, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để đứa con gái bảo bối của mình đi chịu chết?

Cho dù là có thể sống lại, nhưng sau khi sống lại, nếu trong vòng một ngàn năm cô lại bị giết thêm lần nữa, thì cô sẽ vĩnh viễn không thể sống lại được.

Cho nên mặc dù chết đi có thể hồi sinh, nhưng đó cũng là một điều nguy hiểm, cũng không nhất thiết phải đi theo con đường này. Hắn sẽ không bao giờ cho phép Đóa Đóa đi vào con đường này, trong trường hợp Đóa Đóa chết một lần nữa, vào một ngàn năm sau cô lại chết thêm một lần, vậy thì đứa con gái bảo bối của hắn sẽ thực sự không còn nữa.

Bởi vậy không phải dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép sử dụng biện pháp này.

Đóa Đóa cũng biết tính tình của phụ hoàng.

Cô biết rất rõ rằng nếu mình còn tiếp tục khuyên nói, thì phụ hoàng nhất định sẽ giận cô.

Không có cách nào khác, cô chỉ đành tạm thời cho qua.

Cứ như vậy, Diệp Thiên đứng ở trước lều chủ soái sử dụng thần niệm quét mắt nhìn xung quanh, chú tâm cảnh giác đề phòng Hồng Quân và Đặng Thiên đến đánh lén.

Hắn đứng suốt ba ngày ba đêm.

Cuối cùng, thần niệm của Diệp Thiên đã phát giác được hơi thở của hai người này.

“Đến rồi, đến rồi, Đặng Thiên và Hồng Quân đến rồi, toàn quân chuẩn bị sẵn sàng.”

Diệp Thiên hô một lên một tiếng, liền lập tức bay phía tới trước đại quân, tế ra kim thân và pháp bảo, chuẩn bị sẵn sàng yểm trợ cho đại quân.

Còn phía năm trăm triệu tỷ đại quân cũng sẵn sàng chiến đấu. Đám người Thông Thiên cũng đang mài sẵn kiếm, chỉ còn đợi sự xuất hiện của Hồng Quân và Đặng Thiên để giáng cho hai người bọn họ một đòn công kích dữ dội nhất.

Không mất nhiều thời gian.

“Ha ha.”

Tiếng cười hoang dại của Đặng Thiên vang lên.

“Tên lão tặc Thái Nhất, bản tôn và Hồng Quân lại tràn đầy sinh lực trở lại đây, chỉ dựa vào thiên quân vạn mã và tuyến phong tỏa của ngươi, cũng không thể ngăn cản được bước chân hai ta đi tới tác hại Thiên Giới và giết chết tất cả con dân của ngươi, bọn ta sẽ khiến cho tên thượng đế như ngươi trở thành tên thượng đế cô độc, ha ha ha.”

Ngay khi lời nói và tiếng cười vừa dứt.

Đặng Thiên và Hồng Quân xuất hiện ở phạm vi tấn công của hỏa lực.

“Nhắm chuẩn vào hai tên đạo tặc và bắn cho ta.”

Thân Công Báo cất giọng kêu lên.

Bùm bùm bùm.

Lưới hỏa lực dày đặc bao trùm lấy Đặng Thiên và Hồng Quân.

“Hừ, chỉ với đội đại quân của ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

Đặng Thiên hoàn toàn không để những đội đại quân này vào mắt.

Đương nhiên, dù sao cũng là năm trăm triệu tỷ đại quân, toàn bộ hỏa lực được oanh kích đến trên người hắn ta vẫn có thể khiến da thịt của hắn rạn nứt, thêm vài đòn công kích nữa họ vẫn có thể phá hủy được thân thể của hắn ta.

Nhưng tốc độ hỏa lực của đại quân bắn ra quá chậm, so với thực lực của hắn ta và Hồng Quân rất dễ dàng có thể né tránh được sự công kích của hỏa lực.

Chỉ thấy hai người bọn họ chợt lóe lên, hỏa lực liền đánh hụt, hai người bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước.

Hỏa lực đánh tới đâu, hai người bọn họ lại tránh tới đó, căn bản không thể nào đánh trúng được.

Mắt thấy Hồng Quân và Đặng Thiên sắp tiến đến gần đại quân, Diệp Thiên mang theo pháp bảo, chỉ một làn sóng xung kích cuồng bạo, trời đất rạn nứt, dưới sức mạnh tuyệt đối của pháp bảo, Hồng Quân và Đặng Thiên bị đẩy lùi trở về.

“Hai người muốn xông ra tuyến phong tỏa, nằm mơ đi.”

Diệp Thiên cường thế nói.

Rồi sau đó hạ đạt mệnh lệnh: “Hỏa lực chia đều ra nhiều hướng, không cần tập trung vào một chỗ, liên tục bắn không ngừng cho trẫm.”

Nếu hỏa lực tập trung vào một chỗ, diện tích tấn công sẽ trở nên nhỏ đi, Hồng Quân và Đặng Thiên có thể di chuyển khắp xung quanh.

Nếu hỏa lực chia đều ra nhiều hướng, bất luận hai người bọn họ có né tránh như thế nào, chỉ cần xông ra khỏi tuyến phong tỏa, bọn họ đều sẽ bị hỏa lực đánh trúng.

Đương nhiên, nếu theo cách này, cho dù bọn họ có bị hỏa lực đánh trúng, cũng sẽ không gây được sát thương quá lớn, nhưng nó có thể ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của bọn họ, cộng thêm sự khó khăn khi bọn họ muốn xông ra khỏi tuyến phong tỏa.

Còn hắn có được phòng ngự của Địa Thư, cho dù năm trăm triệu tỷ đại quân tập trung hỏa lực đánh trúng người hắn, cũng không thể nổ tung được phòng ngự vững chắc của hắn, chưa nói đến hỏa lực được chia đều ra nhiều hướng, điều này sẽ không có khả năng ảnh hưởng đến hắn, nó giống như trận chiến đánh trong mưa vậy, nhưng đối với Hồng Quân và Đặng Thiên mà nói thì khác.

Rất nhanh, theo mệnh lệnh của Diệp Thiên được truyền đạt, năm trăm triệu tỷ đại quân bắt đầu chia đều hỏa lực ra thành nhiều hướng, hỏa lực dày đặc tạo thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ lấy Diệp Thiên, Đặng Thiên và Hồng Quân vẫn đang kịch liệt chiến đấu.

Đám người Thông Thiên và A tu la cũng tới yểm hộ ra đòn tấn công về phía Hồng Quân và Đặng Thiên.

Nhưng tổn hại gây ra cho hai người bọn họ quá nhỏ, hầu như là bọn họ đều phớt lờ đi.

Bùm bùm bùm.

Hai đánh một, bọn họ điên cuồng chiến đấu, trời đất nứt ra thành từng mảnh, sông núi bị phá hủy, hư không biến dạng.

Dưới sự phòng ngự khủng bố tuyệt đối của Thái Nhất, có thể nói là một người dũng mãnh có sức mạnh kinh người, Hồng Quân và Đặng Thiên căn bản không thể lay động được hắn, ngược lại hai người bọn họ đều bị Diệp Thiên đánh đến liên tiếp lùi về sau, trên người mang đầy vết thương.

“Bà cha nó, Hồng Quân, phòng ngự của Thái Nhất quá cao, ta và ngươi căn bản không thể công phá được tuyến phong tỏa của hắn, chúng ta phải làm sao đây? Ta có nên rút lui rồi nghĩ lại một cách khác hay là cắn răng tiếp tục cố gắng?”

Đặng Thiên hỏi.

Hồng Quân cắn răng nói: “Với thực lực của Thái Nhất, hắn không thể nào giết cả hai chúng ta trong một lúc, chỉ cần chúng ta không mắc kẹt trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết là được, vậy thì chúng ta hãy chia nhau hành động, chỉ cần có một người có thể xông ra khỏi tuyến phong tỏa, Thái Nhất hắn nhất định sẽ đi đuổi theo người đó, còn người còn lại cũng có thể đuổi kịp theo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.