Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 172: Chap-172




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 172: Cô là cái thả gì?​

Khoảng năm giờ chiều, nhà họ Diệp chiêng trống tưng bừng, pháo nổ đùng đoàng, tiếng người huyên náo cực kì nhộn nhịp. Đại sảnh của nhà họ Diệp giăng đèn kết hoa, có một chữ “Thọ” cực lớn được dán ở trung tâm trông rất bắt mắt.

Vào lúc ấy một ông lão đang mặc một bộ đồ mừng thọ màu đỏ ngồi trên chiếc ghế bành đẳng trước chữ "Thọ", sắc mặt hồng hào, cười không khép miệng được.

Để mà nói thì con người ta rất khó để có thể sống đến tâm mươi tuổi, mà đối với một người luôn phải uống rượu, hút thuốc vì sự xã giao tiếp khách, phải nỗ lực bươn chải để trở thành một người đàn ông thành đạt mà nói thì việc sống đến tám mươi tuổi không phải là điều dễ dàng.

Không biết ông lão đã bao nhiêu lần vượt qua những lần bệnh tật liên miên, kiên trì hết năm này qua năm khác, cuối cùng ông cũng đón được đại thọ 80 của mình. Đối diện với con đàn cháu đống trong đại sảnh làm sao ông ấy có thể không vui cho được? “Điều tiếc nuối duy nhất là vợ tôi đã không thể đồng hành cùng tôi đến ngày hôm nay. Nếu bà ấy vẫn còn ở đây, lúc này đây tôi càng sẽ hạnh phúc hơn!”

Trong lòng ông lão có vẻ hơi tiếc nuổi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của ông. “Nào tới đây, tới đây. Xếp hàng theo vai về để chuẩn bị chúc thọ cho cho ông nào". Quản gia Lưu Toàn, người đang mặc một bộ Đường mang màu sắc hoan hỉ là trợ thủ đắc lực của ông, hoạt động chúc thọ này do ông ấy tổ chức.

Chẳng mấy chốc năm người con trai và ba cô con gái của ông lão đã xếp thành một hàng.

Năm con dâu và ba con rể cũng xếp thành một hàng

Các thế hệ sau xếp thành mười mấy hàng. “Con trai con gái của ông Xương cùng chúc thọ!" Giọng của quản gia vang lên khắp đại sảnh.

Tức khắc năm người con trai và ba cô con gái của ông lão cúi xuống chín mươi độ. Đồng thanh hội “Chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hạnh phúc mỹ mãn, luôn luôn tươi cười!”

Đây là khẩu hiệu thống nhất quản gia đã dặn trước để mọi người chúc thọ ông lão “Tốt lắm, tốt lắm. Ông lão vui đến mức liên tục nói “tốt lắm", sau đó trai gái cùng bước lên trước nhận lấy bao chúc thọ cũng chính là bao lì xì do chính tay ông lão đưa. Mỗi một bao lì xì đều có 99999 đồng ngụ ý là trường thọ, năm số chín mang ý nghĩa là “Cửu ngũ chí tôn” (chỉ ngôi vua), đại diện cho sự kỳ vọng của ông lão đối với con cháu trong nhà, hy vọng con cháu đứa nào cũng có thể vượt trội, xuất sắc, trở thành một con người đức cao trọng vọng.

Tiếp đó là đến con dâu và con rể của ông lão chúc thọ, sau đó đến cháu chắt chúc thọ.

Khi Diệp Thiên và Tần Liên Tâm tiến lên nhận bao lì xì, nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy cực kì rạng rỡ, nhanh chóng đưa cho Diệp Thiên và Tần Liên Tâm mỗi người hai bao lì xì rồi cười nói: “Ông nội cho hai đứa mỗi người hai bao lì xì, chúc hai đứa mau có thêm một đứa con, hy vọng hai đứa cố gắng tranh thủ năm sau để ông nội được lên ông cố “Dạ ông nội, năm sau Diệp Thiên và cháu chắc chắn có chất trai cho ông bế" Tần Liên Tâm ngoan ngoãn đáp lại. “Tốt lắm, tốt lắm. Ông lão vui vẻ nói: "Không được lừa ông đó?" “Ông nội yên tâm đi, năm sau cháu bảo đảm sẽ để ông tay trái bể một đứa, tay phải bế một đứa, chắc hẳn là vô cùng bận rộn." Diệp Thiên nói. “Được vậy thì quá tốt" Ông lão vui sướng cười ha hả.

Nhìn vợ chồng Diệp Thiên được như thế, tất cả các anh chị em đều ghen ghét đố kị đỏ cả mắt. “Ông thật là bất công. Ai cũng chỉ có một bao lì xì, còn họ có tận hai bao, ông để chúng ta ở chỗ nào chứ?" Thím Năm ở bên cạnh thì thào, vẻ mặt đầy bất mãn cùng oán hận. “Thim Cả, theo em thấy thì vị trí của Diệp Minh trong lòng cha sắp thay đổi rồi." Thim Năm ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, từ lâu bà ta đã bất mãn với việc Diệp Minh làm tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Diệp vì bà cho rằng con trai mình là Diệp Bình xuất sắc hơn Diệp Minh nên bà ta mới đâm thọc một chút. “Hừ, tôi nhất định sẽ không để nó thay thế vị trí của con trai tôi trong lòng cha, càng không thể để gia đình chúng nó được phân chia tài sản của nhà họ Diệp!” Thím cả ôm hận trong lòng nói. “Thím cả, chị đừng lo lắng. Diệp Thiên nhà tôi không có hứng thú với tập đoàn nhà họ Diệp, Diệu Hoa cũng không cần tài sản của nhà họ Diệp. Gia đình chúng tôi ở lại hai ngày để chúc thọ cha rồi sẽ trở về Giang Thành. Sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của các mọi người đầu." Dương Thục Thanh nói, bà đang đứng gần đám người thím cả nên tất nhiên có thể nghe thấy những lời xì xào của họ. “Hừ. Miệng nói thì hay nhưng thật ra trong lòng rõ là mong cha có thể phân chia chút tài sản cho nhà cô, đừng tưởng là chúng tôi không biết. Thím Hai lạnh nhạt nói. “Đúng vậy, lại còn giả vờ thanh cao với chúng tôi." “Chỉ cần mấy người chúng tôi cho gia đình có thêm 200 tỷ số tiền này đủ để gia đình cô sống một đời sung túc. Đừng hòng nghĩ đến khối tài sản của nhà họ Diệp"

Dương Thục Thanh lắc đầu bất lực.

Gia đình họ bây giờ rất tốt, có biệt thự rộng lớn, có xe sang, có vàng, có tiền tiết kiệm, cả đời này cũng dùng không hết, cần gì phải để ý đến tài sản của nhà họ Diệp?

Hơn nữa các hiệu thuốc của Diệp Thiên đang làm ăn rất tốt, mở ở khắp nơi, đợi khi những hiệu thuốc đó thu xếp xong, số tiền kiếm được mỗi năm nhiều hơn nhà họ Diệp không biết bao nhiều lần.

Ai rảnh rồi sinh nông nỗi mới ở đây chơi "tâm kế" với bọn họ. Lại còn tranh giành tài sản Đương nhiên Dương Thục Thanh không thèm giải thích với họ, đối với những người không tin bạn thì dù có giải thích bao nhiêu đi nữa thì cũng như nước đổ lá khoai mà thôi. “Hừ, lại còn sang năm sinh chất trai cho nhà họ Diệp, có thể sống qua đêm nay đi rồi nói.” Diệp Linh đảo cặp mất trắng đã oản thầm.

Diệp Bình với một vài con cháu của nhà họ Diệp cũng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt kỳ lạ, họ đều biết rằng sau đêm nay, trong số con cháu của nhà họ Diệp sẽ không còn sự tồn tại của Diệp Thiên.

Chẳng qua là chuyện này chỉ có mấy người đã từng đến trường đua xe biết, nhưng họ lại không dám nói ra. Ngay cả bố mẹ của họ cũng không biết, những chuyện như thế này họ không dám nói. Cứ giấu nhẹm đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì không có chút tin tức nào bị tiết lộ ra ngoài nên Diệp Minh cũng không biết. Khi nhìn thấy ông lão đưa cho anh một cái bao lì xì, còn Diệp Thiên có tận hai cái. Trong lòng anh ta lập tức so sánh, cộng thêm một vài con cháu khác châm dầu vào lửa. Anh ta sợ Diệp Thiên sẽ thay thế vị trí của mình ở trong lòng ông lão, lập tức hận Diệp Thiên đến mức nghiến răng nghiến lợi. “Lát nữa nữa tôi sẽ dùng quả để lấy lại sự yêu thích của ông dành cho tôi!” Nhìn thấy Diệp Thiên đang khoác tay Tân Liên Tâm đứng ở bên kia, Diệp Minh nghiến chặt răng nói. “Anh Diệp Minh, không cần nghi ngờ gì, luận về quà cáp thì chắc chắn anh là người có tâm nhất trong số con cháu nhà họ Diep." “Đúng vậy, trong số con cháu của nhà họ Diệp chúng ta, ai có thể giàu hơn anh Diệp Minh chứ." “Không phải đoán nữa, chắc chắn trong tất cả các món quà ông sẽ thích món quà của anh Diệp Minh nhất.

Mấy đứa cháu nhà họ Diệp ở bên cạnh Diệp Minh nhao nhao

Nghe những lời này, trên mặt Diệp Minh mới nở nụ cười. nói. “Còn ai hiểu rõ sở thích chơi đồ cổ của ông hơn tôi nữa" Anh ta đắc ý nói.

Không bao lâu sau tiệc mừng thọ kết thúc, mọi người đều ngồi xuống hai hàng ghế ở hai bên ông lão

Đầu tiên ông bày tỏ cảm xúc trong lòng, bày tỏ hy vọng đối với gia tộc và một số mong muốn, sau đó bước vào khẩu tặng mừng thọ cho ông ấy.

Đừng xem thường khâu này, đây là cơ hội tuyệt vời để giành lấy sự yêu thích của Diệp Minh Xương, vì vậy mấy người con trai của ông lão đều bỏ rất nhiều công sức ở phương diện này.

Vào đại thọ mừng 70 tuổi của ông ấy thì các cháu vẫn còn nhỏ, cũng chỉ có mấy đứa con trai của ông ấy ngấm ngầm đo sức, nay thế hệ các cháu đã trưởng thành thì càng có nhiều người tranh nhau ở khâu này.

Ví dụ một số con cháu không hài lòng với việc Diệp Minh làm tổng giám đốc thì khâu này là cơ hội tốt nhất để họ biểu hiện trước mặt ông lão, giành lấy sự yêu thích sau đó thay thế vị trí của Diệp Minh trong lòng ông lão, có lẽ một lúc nào đó cái ghế tổng giám đốc sẽ đến lượt họ ngồi.

Người đầu tiên đứng dậy đi về phía ông lão là con cả Diệp Diệu Đông, ông ta đặt hộp quà mà mình vẫn ôm trong lòng đặt lên trên cái bàn vuông ở bên cạnh Diệp Minh Xương rồi vô cùng cẩn thận lấy đồ ở trong ra.

Đó là một bức tượng Phật Di Lặc bằng ngọc màu xanh lục, được chế tác tinh xảo đẹp đến từng chi tiết. "Wow!"

Mọi người lập tức kinh ngạc hô lên, tất cả như bị hợp kim titan 24K chói mù con mắt Chú hai, chủ tư, và chủ năm nhìn bức tượng Phật Di Lặc bằng ngọc này rồi lại nhìn hộp quà trong tay, tất cả đều tưởng tượng đến cảnh xấu hổ khi lấy quà ra. “Cha, con hy vọng cha sẽ luôn tươi cười mỗi ngày như vị Phật Di Lặc này." Diệp Diệu Đông nói với một vẻ mặt rất hiếu thuận. “Được, được, thắng cả có lòng quá” Ông lão liên tục nói mấy chữ "được" có vẻ rất thích chỉ ngam nghĩa bức tượng Phật Di Lặc bảng ngọc này.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của ông lão cùng với sự yêu thích của ông ấy với quà tặng, Diệp Diệu Đông cảm thấy nhẹ nhõm. “Chị dâu, anh cả, nước ngọc của bức tượng Phật Di Lặc bằng ngọc bích này trông rất tốt, chắc là đắt lắm nhỉ?" Thím năm không khỏi hỏi. “Cũng không đắt lắm, chỉ hơn 200 triệu thôi”- Thím cả thản nhiên nói.

Thim hai và những người khác câm nín. “Xem ra gia đình Diệp Diệu Đông kiếm chác không ít thứ béo bở từ công ty đầu. Trong lòng họ đều nảy ra suy nghĩ này. Không lâu sau đó Nhị thúc công tặng quà xong thì đến lượt chú ba.

Chỉ thấy Diệp Diệu Hà tay không đi về phía ông lão và nói: “Cha, gia đình chúng con về lần này chủ yếu là để thăm cha và chung vui thôi, không có ý tranh giành sự yêu mến của người. Và con cũng không nghĩ đến việc tranh giành tài sản của nhà họ Diệp nên con không chuẩn bị quà sinh nhật cho cha, hy vọng cha lượng thứ"

Ngay sau khi lời nói vừa dứt, tất cả ô lên. “Ngay cả quà mừng thọ mà chú ba cũng không chuẩn bị Tay không trở về nhà họ Diệp?" “Có vẻ như gia đình của chủ ba thực sự rất nghèo, thậm chí chú ấy không thể mua được quà sinh nhật. “Rẻ đặt thế nào không quan trọng, nhưng cũng nên mua một món quà cho có lòng chứ.

Lúc này, chú hai nhảy ra quở trách: "Chủ ba, sao chú lại như vậy? Biết là nhà chủ không có tiền, không có khả năng tặng cho ba món quà quý giá gì nhưng chủ có thể mang cho ông một ít đặc sản của Giang Thành để bày tỏ tấm lòng mà." “Anh ba, lúc tới Giang Thành tim anh tôi đã nói với anh bất kể thế nào thì anh cũng nên chuẩn bị một món quà. Không thì mua ít nhân sâm cũng được, có thể bỏ ra nhiều tiền như thế để tới đây, thì sao lại tới tay không vậy?” Chủ tư làm bộ chán nản nói. “Theo như tôi thấy nhà anh ba cũng không phải là không thể mua được quà gì. Mà là anh ta cố ý không mua để khóc lóc kể khổ trước mặt ba. Miệng thì nói không muốn tài sản nhà họ Diệp, nhưng tôi nghĩ trong lòng anh ta thèm muốn đến chết rồi." Thim năm chua ngoa nói. “Im miệng hết cho ta!” Ông lão đập bàn rầm một tiếng.

Ngay lập tức mọi người im lặng. Mặc dù tất cả mọi người không nói gì nhưng tất cả đều nhìn

Diệp Diệu Hà với đủ loại ánh mắt giễu cợt và khinh thường. “Cha hiểu rồi, con đi xuống đi.” Ông lão nhìn Diệp Diệu Hà một cách sâu xa rồi làm ra vẻ ghét bỏ khoát khoát tay.

Dù đã lớn tuổi nhưng ông ấy không hồ đồ, biết rằng ngày hôm đó sau khi ông ấy đề nghị chia gia sản cho thắng ba, các con trai, con dâu của cụ đã nhìn thắng ba đầy thủ hận, thậm chí ngay cả những cháu chất nhỏ còn làm lơ với vợ chồng thắng ba. Nên ông ấy biết không phải thắng ba không mang theo quà mà là Diệp Diệu Hà không muốn anh em hiểu lầm nhau nên mới cố ý không tăng, nhằm chứng tỏ mình không muốn tranh giành, không ham gì gia sản này.

Cách làm của thắng ba khiến ông ấy khá hài lòng, vì để không uổng phí ý tốt của thăng ba nên ông lão đã giả vờ tỏ ra chán ghét. “Vâng, ba." Diệp Diệu Hà lùi lại.

Ông vừa trở về thì thím năm đã không khỏi giễu cợt: “Anh ba, có phải anh muốn khóc kể khổ để mọi người thương cảm cho anh rồi đồng ý chia gia sản cho anh không? Nhưng không ngờ lại làm cho cha mất vui, ngay cả một câu an ủi cũng không muốn nói với anh”.

Diệp Thiếu Hoa đang định mở miệng thì thím cả đã nhảy vào nói: "Cha thật thông minh, vẫn có thể nhìn thấu mánh khỏe còn con của cậu ta, hơn nữa chúng tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc. Chỉ dựa vào vẻ ngoài này của anh ta à?" “Ôi, chủ ba, nếu chủ cần tiền thì cứ nói. Chúng ta đều là người một nhà. Mọi người bố thí cho chủ một ít cũng đủ cho gia đình chủ ở biệt thự, đi xe sang rồi. Cần thì phải giả vờ như vậy? Thim hai chế nhạo. “Đủ rồi!" Nghe thấy những lời nói châm chọc, giễu cợt bố mẹ chồng, Tần Liên Tâm tức tối không nhịn được hết lên. “Tôi cấm các thím chế nhạo bố mẹ chồng tôi như vậy!”

Tất cả mọi người im lặng trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Tân Liên Tâm.

Nhưng ngay sau đó có một giọng nói bất mãn hướng về phía Tần Liên Tâm: “Cô là cái thả gì, khi nào mà chuyện của Diệp gia lại đến lượt người ngoài như cô có thể ngông cuồng lên tiếng?" Ra là Diệp Linh đang chỉ vào mũi Tần Liên Tâm mắng.

Kết quả là ngay sau khi giọng nói của cô ta vừa dứt, một giọng nói như từ chín tầng mây truyền xuống. “Thế cô là cái thá gì chứ?”

Diệp Thiên đập bàn đứng dậy tức giận nhìn Diệp Linh nói: “Cô đã thành công chọc giận tôi rồi. Tôi đảm bảo ngày mai khắp mọi nơi đều sẽ là tin tức cô bị phong sát khỏi giới showbiz"

Tiếp đó hắn kiêu ngạo nhìn mọi người và nói tiếp: "Vốn dĩ ba tôi không muốn tranh giành quyền lợi, chứ đừng nói đến việc tranh giành tài sản của mấy người. Ông ấy dự tính sẽ cầm theo món quà định tặng cho ông nội trở về rồi sau đó mới âm thầm gửi cho ông. Nhưng giờ đây việc này có vẻ không cần thiết nữa. Nếu các người ai ai cũng muốn mất mặt như thế, vậy thì tốt. Tôi sẽ lấy quà ra xem có vả sưng mặt mấy người hay không. Ba tôi không muốn tranh giành sự yêu mến của ông nội, tôi sẽ tranh thay ông ấy. Ông ấy không muốn tranh giành tài sản, tôi cũng sẽ thay ba tranh giành tài sản. Để cho mấy người sau này từng người một làm công cho ba tôi.”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên liền sải bước đi lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.