Sau lễ đăng cơ của Thái Nhất hoàn thành.
Thân Công Báo lại tuyên bố thêm một bản chiếu thư khác.
“Trẫm định Càn Khôn, dẹp loạn cho tam giới, chính là bố của trời, nhưng trời không thể không có mẹ, thê tử của trẫm Tuyết Tâm, dịu dàng hiền thục, nhân đức vẹn toàn, nàng cùng trẫm đồng cam cộng khổ, vào khoảng thời gian khó khăn vẫn không rời bỏ trẫm, vào giây phút sinh tử nàng lại không màng tính mạng để cứu trẫm. Hôm nay trẫm thống nhất đất nước và tiếp ngôi đế vị, quyết định sắc phong nàng làm đế hậu, cùng trẫm quân lâm thiên hạ và chịu chung sự kính trọng của tiên ma quỷ thần.”
Sau khi chiếu thư sắc phong đế hậu được đọc ra, Văn Tuyết Tâm với một thân mũ phượng khăn quàng vai, ung dung quý phái, đoan trang tao nhã xuất hiện ở dưới đại điện, cô ấy kéo theo khăn quàng vai dài, từng bước một bước lên bậc thềm.
Rồi sau đó, cô ấy dừng ở bên cạnh Diệp Thiên, xoay người lại, Diệp Thiên nắm lấy tay cô ấy, cùng Diệp Thiên đứng ở đỉnh cao nhất Thiên Giới, ngước nhìn xuống chư thiên thần phật.
“Đế hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Tất cả văn võ bá quan đều cúi đầu bái lạy, tiếng nói vang khắp Thiên Đình.
“Các chúng khanh miễn lễ.”
Cô ấy khẽ vung tay áo, thể hiện địa vị tối cao tôn quý của mình.
“Tạ ơn đế hậu.”
Sau khi văn võ bá quan đứng dậy, Diệp Thiên nói: “Đế hậu, nàng đứng ở vị trí này, nàng nhìn thấy được gì?”
“Thần thiếp nhìn thấy được giang sơn tựa như tranh vẽ của bệ hạ.”
Văn Tuyết Tâm trả lời.
Diệp Thiên cười cười: “Trẫm nhìn thấy là của hồi môn mà trẫm dành cho đế hậu.”
“Thần thiếp không dám nhận.”
Văn Tuyết Tâm vội vàng quỳ xuống mặt đất.
Cô ấy vẫn không biết rằng Diệp Thiên sắp phải trở về Địa Giới và giao lại Thiên Giới cho hai mẹ con họ để bọn họ được hưởng địa vị tối cao nhất muôn đời.
“Đế hậu đừng hoảng loạn.”
Diệp Thiên đỡ Văn Tuyết Tâm đứng dậy, cảm thán nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật, kể từ khi nàng và ta gặp nhau tại đạo viện đến nay đã gần hơn trăm năm. Hơn trăm năm qua, chúng ta chưa từng có một ngày ổn định, cũng có thể được coi như trẫm mắc nợ nàng.”
“Giang sơn này có một nửa công lao của nàng, nàng xứng đáng có được sự quang vinh này.”
Trong lời nói của Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm dường như có thể nghe thấy có cái gì đó không bình thường, tựa như Diệp Thiên muốn từ biệt với cô ấy vậy.
“Ba ngày nữa bệ hạ phải xuất chinh, bệ hạ lo sợ một đi không trở về sao?”
Trong lòng cô ấy âm thầm suy nghĩ.
Lúc này, Thân Công Báo lại truyền đạt một bản chiếu thư khác.
“Từ thời xa xưa, đế vương kế thiên nối tiếp ngôi vua, khi cai trị thiên hạ nhất định phải lập người tiếp theo nối ngôi vua để kéo dài sự thịnh vượng vô biên của quốc gia. Con trai trưởng Diệp Chiến có tài năng thiên bẩm, thiên tư thuần túy, sau sự suy nghĩ cặn kẽ của trẫm, quyết định phong cậu ta làm hoàng thái tử, trịnh trọng thông báo với Thiên Địa Minh tam giới, dẹp an xã tắc.”
Lời nói vừa dứt.
Diệp Chiến với một thân trang phục của thái tử, bước lên bậc thềm, cúi đầu quỳ lạy trước phụ hoàng và mẫu hậu, sau đó đứng bên cạnh phụ hoàng.
“Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Văn võ bá quan dập đầu quỳ lạy.
“Chúng đại thần miễn lễ.”
“Tạ ơn thái tử điện hạ.”
Rồi sau đó, Diệp Thiên nói: “Ba ngày sau, trẫm sẽ ngự giá thân chinh, quốc gia không thể một ngày không có hoàng đế, trẫm quyết định để cho thái tử cai quản quốc gia, các chúng khanh đều phải đối xử với thái tử như bản thân trẫm vậy.”
“Chúng thần xin tuân theo thánh mệnh.”
Sau đó, Diệp Thiên và văn võ bá quan đi vào trong đại điện.
Diệp Thiên ngồi lên ngai vàng và nói: “Trẫm đăng cơ trong thời gian gấp rút, nhiều cơ cấu nội bộ còn chưa được hoàn thiện, đại địch chưa diệt, trẫm cũng không có tâm tư lao tâm vào việc chính sự. Hiện tại, trẫm giao cho Thái Sư và thừa tướng Thân Công Báo chọn lựa một ít nhân tài để tạm thời quản lý các đại cơ quan, chờ đến khi dẹp yên quân giặc, trẫm sẽ bổ nhiệm một nhóm công thần, đến lúc đó mới xác định ra những người đứng đầu cai quản các cơ quan lớn.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Rồi sau đó, Diệp Thiên lại nói: “A Tu La, việc xuất chinh năm trăm trăm tỷ đại quân giao lại cho ngươi chuẩn bị, vào giờ ngọ ba ngày sau, đúng giờ xuất chinh.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Được rồi.”
Diệp Thiên đứng lên.
“Các chúng khanh quay trở về làm công việc của mình đi.”
Hắn rời khỏi đại điện, đi về phía cung điện của đế hậu.
Chỉ thấy Văn Tuyết Tâm ngồi ở trước giường, lấy tay lau nước mắt.
“Đế hậu, tại sao nàng lại khóc?”
Diệp Thiên hỏi.
Văn Tuyết Tâm quỳ rạp xuống đất.
“Bệ hạ, thần thiếp không muốn làm đế hậu, thần thiếp muốn ở bên cạnh bệ hạ. Bệ hạ đi đến đâu, thần thiếp sẽ theo đến đó, nếu bệ hạ muốn trở về Địa Giới, thì bệ hạ hãy dẫn theo thần thiếp và Diệp Chiến cùng đi, bệ hạ đừng bỏ lại thần thiếp và Diệp Chiến có được không?”
Vừa rồi Diệp Chiến đã kể với cô ấy về chuyện phụ hoàng sẽ giao lại ngôi vị cho cậu ta, rồi cùng Đóa Đóa quay trở về Địa Giới rồi.
Diệp Thiên đỡ cô ấy đứng dậy, hai người ngồi ở trước giường, Diệp Thiên lau nước mắt cho cô ấy, rồi nói: “Đế hậu không phải người ở Địa Giới, nàng không thể theo trẫm trở về Địa Giới được, đại đạo không cho phép.”
“Khi trẫm đến Thiên Giới, trẫm ngây ngô hoang mang, hằng đêm mong nhớ gia đình đã khuất của mình, hận mình đã không bảo vệ được bọn họ, trẫm mong ước rằng thời gian có thể quay ngược trở lại, dù có vứt bỏ hết tất cả, trẫm cũng phải ở bên bọn họ.”
“Đây là ý định ban đầu của trẫm và cũng là động lực của trẫm. Kể từ khi trẫm biết rằng khi đi lên tới Tam Thập Lục Trọng Thiên có thể quay ngược thời không trở về, trẫm đã phấn chấn trở lại và phấn đấu không ngừng nghỉ chỉ vì ngày hôm nay.”
“Lật đổ Hồng Quân và kiểm soát tam giới đều không phải là mục đích cuối cùng của trẫm. Nếu ngay từ đầu Hồng Quân không dồn trẫm vào chỗ chết, mà là lựa chọn đàm phán với trẫm, bằng lòng đảo ngược thời không cho trẫm trở về, trẫm có thể bỏ qua hận thù trong quá khứ, cũng sẽ không sẽ đi đánh trận chiến phong thần này.”
“Có thể nói là sở dĩ trẫm làm tất cả những chuyện này, đều là vì muốn đợi đến ngày đảo ngược thời không quay trở về.”
Nói đến này, hắn thở dài: “Trẫm mắc nợ hai mẹ con nàng, nhưng trẫm cũng thẹn với vợ cũ và các con của mình.”
“Giữa cá và bàn tay gấu đều không thể có được cả hai, nếu trẫm chọn hai người, thì trẫm phải từ bỏ bọn họ, còn nếu trẫm chọn bọn họ, thì trẫm phải từ bỏ hai người.”
“Thành thật mà nói, trẫm không muốn từ bỏ bất kỳ ai cả, nhưng trẫm có nổi khổ của riêng mình.”
“Nếu nói một câu khó nghe chính là trẫm không thể vì nàng và Diệp Chiến mà bỏ rơi gia đình trước kia của trẫm được.”
“Nơi đó có Tần Liên Tâm người trẫm yêu nhất và có Thần Diệp Hy người hiểu rõ trẫm nhất, còn có cả Bảo Bảo và Lạc Lạc hai người con trai ngốc nghếch của trẫm và Doanh Ngọc người con gái mệnh khổ của trẫm.”
“Con bé sinh ra chưa được bao lâu, thì mẫu thân qua đời, rồi may mắn được một con Thực Thiết Thú cứu sống, sống ở trong hang động. Khi trẫm tìm thấy con bé, con bé đang gặm lấy cây tre, trên người mặc bộ da thú, mỗi khi trẫm nhớ tới tiểu nha đầu này, trẫm đều đặc biết muốn ôm lấy nó.”
“Còn có cả Nữu Nữu và những đám trẻ khác nữa, các con cháu của trẫm, mỗi khi trẫm nhắm mắt lại, tâm trí của trẫm chỉ toàn hình bóng của bọn chúng, vĩnh viễn không thể nào xóa mờ đi được, kể cả đến ngày nay, kí ức vẫn còn nguyên.”
“Vì thế nên Tuyết Tâm, trẫm chỉ có thể phụ lòng nàng và Diệp Chiến, cứ coi như là giang sơn tươi đẹp này chính là sự bù đắp nhỏ nhoi mà trẫm dành cho nàng và Diệp Chiến, hy vọng nàng và Diệp Chiến sẽ không trách trẫm tàn nhẫn, trẫm cũng không nỡ làm vậy.”
Văn Tuyết Tâm tựa đầu vào lòng ngực của Diệp Thiên mà bật khóc nức nở.
“Thần thiếp hiểu được tấm lòng của bệ hạ, cũng biết rằng bệ hạ khó xử, thần thiếp không trách bệ hạ, nhưng thần thiếp thực sự không muốn rời xa bệ hạ, bệ hạ có thể sắp xếp một người khác thừa kế đế vị trước khi bệ hạ trở về được không. Sau khi bệ hạ trở về, người nào cho lên ngôi sẽ giáng chức thần thiếp và Diệp Chiến xuống phàm trần, thế thì thần thiếp và Diệp Chiến có thể đến tìm bệ hạ và ở bên cạnh bệ hạ rồi.”
“Làm vậy được không, bệ hạ?”
“Càn quấy.”
Diệp Thiên quát mắng nói: “Nàng cảm thấy làm vậy ổn sao?”
“Giang sơn mà trẫm đã vất vả mới có được, chính là thứ có thể tùy tiện giao cho người khác sao?”
“Cho dù trẫm có thêm một người con trai khác, nhưng nó không có một chút công tích và uy danh nào, thì nó có tư cách gì để kế thừa ngôi đế vị?”
“Diệp Chiến từng đảm nhiệm minh chủ, trong suốt mười mấy năm qua trẫm bị nhốt ở Cõi Atula, nó đã tạo nên nền móng vững chắc cho trẫm, nó có đủ thành tích, cũng có đủ sự uy danh, nó chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị thượng đế này.”
“Cho nên nó nhất định phải thay trẫm tiếp quản ngôi vị thượng đế, còn nàng nhất định phải ở lại bên cạnh nó, nếu trẫm dẫn theo nàng đi, thì nó sẽ không còn người thân nào nữa. Nàng nhẫn tâm để nó một mình lẻ loi ở lại trên Thiên Giới này sao?”
“Hu hu hu.”
Văn Tuyết Tâm che miệng khóc lớn.
Sau một hồi khóc lóc thảm thiết, cô ấy lau đi nước mắt.
“Thần thiếp nguyện ý tuân theo mọi an bài của bệ hạ.”
Diệp Thiên nâng khuôn mặt của cô ấy lên, mỉm cười hài lòng.
“Đây mới là đế hậu tốt của trẫm.”
Dứt lời, hắn hôn Văn Tuyết Tâm, hai người chẫm rãi ngã xuống giường.
Cầm sắt hoà hài, quấn quýt suốt ba ngày.