Thế nhưng.
Mặc dù cơ thể đang nổi lên, nhưng Diệp Thiên vẫn cảm thấy mỏi mệt vô lực.
Có thể nói rằng một kích khinh khủng này đã mang đến cho hắn một chấn thương không hề nhỏ.
Hắn biết rằng nếu mà đối phương bắn thêm ba mươi viên Diệt Thiên Đạn vào tình trạng hiện tại của hắn, ngay cả né tránh hắn cũng không thể làm được, nếu như lần này bị ném trúng, chắc hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Vì thế nên hắn thôi phát tiên pháp yếu ớt trong cơ thể của mình.
“Sử dụng sức mạnh của biển cả.”
Khi tiên pháp của hắn được thôi phát, sức mạnh của đại dương xanh thẳm xung quanh từng đợt từng đợt dâng trào từ bốn phương tám hướng mà đến, Diệp Thiên đều hấp thụ vào hết lỗ chân lông của mình.
Rất nhanh.
Hắn chỉ cảm thấy mọi tế bào đều trở nên sục sôi hơn.
Thân thể mỏi mệt cũng đang dần dần khôi phục sức lực, tựa như một cái lốp xe trống rỗng đang được tiêm khí, thân thể càng ngày càng phình ra, sức lực càng ngày càng kinh người.
Theo với sức mạnh được gia tăng, vốn dĩ đôi mắt vô thần của Diệp Thiên trở nên sáng sủa và tỉnh táo, mà sau đó lại trở nên sâu thẳm và xa xăm, cuối cùng trở nên mãnh liệt và ào ạt như biển cả, trong mắt có lửa giận cuồn cuộn đang dâng trào.
Không lâu sau.
Sau khi mượn sức mạnh của biển cả, năng lực và thể lực của Diệp Thiên đều đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, tinh thần cũng trở nên dồi dào hơn, cộng thêm sự tức giận dâng trào, hắn dường như còn đáng sợ hơn so với trước kia vài phần.
Đột nhiên.
Linh cơ của hắn khẽ động.
“Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.”
Hắn trực tiếp ở dưới biển rộng thôi động nghịch thiên công pháp.
Tứ Linh Thần Thú từ dưới lòng bàn chân của hắn trồi lên, xuất hiện ở khắp bốn phía, kéo dài ra một cách vô tận.
Ở vị trí của hắn, khoảng cách quân địch còn bao nhiêu ki lô mét, chiều rộng của toàn bộ đội hình quân địch là bao nhiêu ki lô mét và những dữ liệu khác đều nằm trong tâm trí của hắn.
Mục đích của hắn, chính là muốn bao vây đội hình quân địch này vào trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, sau đó quét sạch tất cả bọn chúng.
Lúc này, trên mặt biển.
“Đánh cho ta, đánh mạnh vào cho ta.”
Thần Vương tưởng rằng đã nổ chết được Thái Nhất, lúc này tràn đầy sức lực, trong lòng vui mừng khôn xiếc, vì thế nên không thể kiềm chế được nữa, mà đích thân ra trận chỉ huy giết địch.
Dưới hỏa lực và tiến công kinh hoàng của đại quân điện thờ, thương vong bên phía hoàng thiên quân cực kỳ nghiêm trọng.
Mỗi một đợt tấn công đều mang lại cho phe bọn họ hàng nghìn tỷ thương vong.
Nhuệ khí của toàn quân đều bị đánh tan.
Đóa Đóa và Diệp Chiến nghĩ rằng Diệp Thiên đã chết, liền bật khóc tại chỗ.
Dấu hiệu của sự thất bại đã xuất hiện.
“Ha ha, ha ha ha.”
Đám người Ngọc Đế đều tỏ ra vui mừng khôn xiếc.
“Vũ khí công nghệ cao của Tây Phương tốt thật.”
Thái Thượng Lão Quân không khỏi cảm khái.
“Đúng vậy.” Ngọc Đế cũng cảm khái nói: “Lần này tiêu diệt được hoàng thiên quân, sau khi dẹp loạn phản loạn xong, trẫm phải tiến cử khoa học công nghệ kỹ thuật và văn minh tiên tiến của Tây Phương, rồi xây dựng một đội quân như vậy, đồng thời ngăn cấm những đội ngũ này xuất hiện ở dân gian.
“Không cần quá nhiều, chỉ cần có một trăm tỷ đại quân như vậy, ngai vàng của trẫm liền có thể đảm bảo hơn, địa vị của Hồng Quân Lão Tổ cũng được củng cố, đồng thời địa vị của chúng tiên cũng có thể được củng cố.”
Vẻ mặt của ông ta tỏ ra vẻ mong ước.
Ông ta thực sự hy vọng có được một đội quân như vậy.
Lợi hại và mạnh mẽ, bất khả chiến bại biết bao nhiêu.
Mà trong lòng Thần Vương lại hừ lạnh.
“Nếu những thứ này giao cho các người, vậy thì ước mơ thống trị Thiên Giới của ta không phải tiêu tan rồi sao?”
“Đợi sau khi ta tiêu diệt hết tất cả hoàng thiên quân, xem ta quay đầu lại đánh các ngươi như thế nào.”
“Vẫn còn một trăm ba mươi viên Diệt Thiên Đạn, hai mươi viên đủ để xử lý hết tất cả các người rồi, một trăm mười một viên còn lại tất cả được sử dụng trên người Hồng Quân, một kích bắn chết ông ta.”
“Vậy thì Thiên Giới, Minh Giới đều nằm trong sự khống chế của bản bản thần vương rồi.”
Nghĩ đến đây, ông ta đã nhịn không được thiếu chút bật cười thành tiếng.
Chỉ là suy nghĩ rất hoàn hảo, nhưng thực tế lại rất phũ phàng.
Đột nhiên có người kinh ngạc hét lên thành tiếng:
“Các người mau nhìn đi, đó là cái gì vậy?”
Khi mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy có một thứ gì đó đang từ dưới biển trồi lên.
Tập trung nhìn vào.
Hiển nhiên là những bức tường ánh sáng đang trồi lên.
Mà bọn họ đang được bao quanh bởi những bức tường ánh sáng đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đại quân điện thờ cũng không để tâm lắm, nhưng đại quân Thiên Đình và các quan chức cấp cao đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Đây chính là Tứ Tượng Phong Thiên Quyết của Thái Nhất mà.
Hóa ra Thái Nhất không bị một kích đó nổ chết, mà là ở dưới đáy biển, bí mật sử dụng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đối phó bọn họ.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đám người Ngọc Đế và Khương Tử Nha đều trở nên hoảng loạn.
“Mau rút lui, Thần Vương mau rút lui đi.”
Đám người Nguyên Thủy Thái Thượng đều cao giọng hô to.
Lời đã nhắc nhở, bọn họ cũng không quan tâm được nhiều hơn nữa, lần lượt những vị thánh nhân đều dẫn theo đội ngũ mà bọn họ có thể mang theo phóng lên từ không gian bên trong để thoát khỏi vòng vây của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
“Ha ha.”
Về phía hoàng thiên quân, khi bọn họ nhìn thấy bốn bức tường ánh sáng vàng hiện lên, tất cả đều vui mừng khôn xiết.
“Đây là bức tường ánh sáng được Tứ Tượng Phong Thiên Quyết thôi phát mà thành, chư thiên vạn giới chỉ có bệ hạ biết sử dụng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết. Điều này có nghĩa là bệ hạ chưa chết, chúng ta còn có hy vọng.”
“Đây thực sự là một tin tốt phấn chấn lòng người mà, bệ hạ vẫn chưa chết, còn thôi phát được Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, nếu nó có thể bao vây toàn bộ quân địch vào trong đó, rồi tiêu diệt hết bọn chúng, vậy thì tốt quá rồi.”
“Trời không muốn hoàng thiên quân chúng ta diệt vong, đây thật sự là trời không muốn hoàng thiên quân chúng ta diệt vong mà.”
Toàn quân bọn họ đều trở nên sôi sục.
“Hu hu hu.”
Đóa Đóa và Diệp Chiến cũng lau nước mắt mà khóc vì sung sướng.
Trực tiếp hô lên: “Phụ hoàng không chết, thật sự là tốt quá.”
Đối diện.
“Tình huống gì vậy? Tại sao bọn họ lại chạy hết rồi?”
Việc đám người Nguyên Thủy Thái Thượng bỏ chạy, khiến Thần Vương rất là buồn bực và khó hiểu.
Quan chỉ huy nói: “Thần Vương, hình như bọn họ nói cái gì Tứ Tượng Quyết đấy, còn nói Thái Nhất không chết, sau đó bỏ chạy đi mất rồi.”
“Không thể nào.”
Thần Vương lắc đầu nói: "Thái Nhất không có khả năng không chết, tuyệt đối không có khả năng không chết.”
“Ba mươi viên Diệt Thiên Đạn được thôi phát ra một đòn nổ kinh khủng như vậy, Thái Nhất tuyệt đối không thể nào còn sống được, đánh chết ta cũng không tin.”
“Nhưng mà Thần Vương, xung quanh bốn bức tường đang hiện lên, đây chính là hiện tượng chuẩn bị bao vây lấy chúng ta đấy.” Quan chỉ huy vội vàng nói.
Thần Vương xua tay nói: “Không sao, không sao, ngay cả Thái Nhất cũng phải chết dưới đòn kích khủng bố của chúng ta, đây chỉ là bốn bức tường có gì phải sợ chứ?”
“Dù tiên pháp có khủng bố đến đâu, đối mặt với vũ khí công nghệ cao của chúng ta cũng không thể chịu nổi một kích đâu.”
Nói đến này, ông ta hét lên: “Toàn quân nghe lệnh, nhắm thẳng vào bức tường ánh sáng phía trước, nổ súng oanh tạc cho ta.”
Lời nói vừa dứt.
Bang bang bang.
Phá Kim Thương dồn dập đánh thẳng vào những bức tường ánh sáng đó.
Thế nhưng, đừng nói đến việc phá hủy bức tường này, ngay cả việc bắn xuyên qua một lỗ hổng còn không thể làm được.
“Điều này sao có thể chứ?”
Đôi đồng tử của Thần Vương đột nhiên co rút lại.
Rồi sau đó, ông ta nói: “Xem ra chúng ta phải sử dụng Diệt Thiên Đạn thử xem thế nào.”
“Không được đâu, Thần Vương.”
Quan chỉ huy vội vàng nói: “Bức tường ánh sáng cách chúng ta gần như vậy, chỉ cách không tới mười ngàn ki lô mét, nếu thôi phát Diệt Thiên Đạn, sóng xung kích bắn tới đây, nó có thể tiêu diệt rất nhiều đại quân của chúng ta đấy.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thần Vương hoảng loạn, hoàn toàn hoảng loạn.
Phá Kim Thương và Liệt Thiên Pháo đều không thể phá được bức tường kim quang này, Diệt Thiên Đạn lại không thể sử dụng được, nên làm thế nào mới phải đây?
“Rút lui đi, Thần Vương, nếu không rút lui, chúng ta sẽ bị tóm hết cả thảy đấy.”
Quan chỉ huy vô cùng sốt sắng nói.
Thần Vương cũng biết tình huống không ổn, lúc này liền lập tức truyền đạt mệnh lệnh: “Rút lui, mau chóng rút lui. Tất cả chiến hạm đều bay lên trời, tất cả bay lên trời với tốc độ nhanh nhất, nhanh nhanh nhanh.”
Theo mệnh lệnh của ông ta, tất cả chiến hạm đều bắt đầu cất cánh.
Thế nhưng bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn thoát.
Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đã bao phủ lấy tất cả, mười nghìn tỷ đại quân đền thờ và gần một trăm triệu con thuyền chiến hạm, tất cả đều bị mắc kẹt trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
“Tiêu rồi, tiêu rồi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Ngọc Đế đã trốn khỏi vòng bao vây của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đều tỏ ra hoảng sợ.
“Nếu tất cả đại quân này đều bị nuốt chửng, chúng ta sẽ chết hết mất.”
“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Có thể cứu bọn họ hay không?”
“Chúng ta không thể để cho tất cả bọn họ bị giết được, nếu như tất cả bọn họ bị giết chết, chúng ta sẽ không còn người để đối kháng với Thái Nhất, thế thì chúng ta sẽ hoàn toàn bị đánh bại, chỉ có thể trốn đến Tây Vực làm thổ phỉ mà thôi.”
Đám người Ngọc Đế và các đại thần Thiên Đình đều hết sức lo sợ nói.
“Đừng hoảng loạn, đừng hoảng loạn.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hét lên: “Mọi người mau ra tay, nhìn xem có thể phá hủy được Tứ Tượng Phong Thiên Quyết và giải cứu đại quân điện thờ ra ngoài hay không?”
Lời nói vừa dứt.
Đám người Nguyên Thủy, Thái thượng, Nữ Oa, Lục Áp, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Thiên Hà, Sát Bà Da đều đồng loạt ra tay oanh tạc Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
“Đại quân giải tán và rút lui về phía sau với tốc độ nhanh nhất, hai vị đạo hữu Thông Thiên và Côn Bằng cùng tôi đi ngăn cản bọn họ phá Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.”
Trấn Nguyên Tử hét lên.
Lời nói vừa dứt.
Sáu trăm nghìn tỷ đại quân còn lại tan rã ngay tại chỗ và tiến về Nam Chiêm Bộ Châu với tốc độ nhanh chóng.
Khi đám người Nguyên Thủy Thái Thượng nhìn thấy Trấn Nguyên Tử bọn họ bay tới, cả người đều không khỏi run lên, không dám đợi thêm một giây nào nữa, bọn họ trực tiếp bỏ lại đại quân điện thờ, phân tán khắp bốn phương tám hướng mà chạy đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn còn không quên bỏ lại một câu:
“Thần Vương, dù sao làm thế nào cũng chết, vậy chúng ta cứ cho nổ hết tất cả Diệt Thiên Đạn, đồng quy vu tận với Thái Nhất.”
Mà ngay lúc này, Trấn Nguyên Tử gọi lại Thông Thiên và Côn Bằng, nói: “Quay trở lại Nam Chiêm Bộ Châu, từ cửa lớn phía Nam đi vào để ngăn chặn bọn chúng.”
“Được thôi.”
Rất nhanh, ba người Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên và Côn Bằng, lập tức đi về phía Nam Chiêm Bộ Châu.
Mà ngay lúc này, trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Diệp Thiên nổi ra khỏi mặt nước và phóng lên khoảng không, vượt lên đại quân điện thờ.
“Những chú kiến nhỏ có run sợ không?”
Ngay khi lời này được nói ra, Thần Vương và mười nghìn tỷ đại quân điện thờ liền lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Khi bọn họ nhìn thấy một vị thánh với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng trên đỉnh đầu của mình, hai chân đều trở nên mềm nhũn, người nào người nấy đều run lẩy bẩy, sợ hãi đến cùng cực.
“Trẫm hỏi các ngươi có run sợ không?”
Diệp Thiên gia tăng âm lượng, tức giận hỏi.
Ừng ực.
Hồn phách của đám người Thần Vương đều bị dọa cho bay khỏi trong cơ thể.
Nhưng rất nhanh.
Bộp bộp một tiếng.
Thần Vương quỳ sấp xuống boong tàu, vái lạy nói:
“Đông Hoàng Thái Nhất đại đế bệ hạ vĩ đại, đều là do sự thiếu hiểu biết của chúng tôi, chúng tôi không nên giúp Hồng Quân đối phó ngài, chúng tôi đến xin đầu hàng về phe ngài, trợ giúp ngài tiêu diệt Hồng Quân, cầu xin ngài hãy tha tội cho chúng tôi?”
Diệp Thiên ha hả mỉm cười, giọng điệu lạnh lùng nói: “Các ngươi cảm thấy trẫm có thể tha thứ cho các ngươi?”
Cơ thể Thần Hoàng khẽ run lên, kinh hãi hô to: “Đông Hoàng Thái Nhất đại đế vĩ đại, ngài nhất định phải tha thứ cho chúng tôi, nếu ngài có được sự trợ giúp của chúng tôi, ngài có thể dễ dàng tiêu diệt được Hồng Quân, nếu ngài không có sự trợ giúp của chúng tôi, một khi Hồng Quân thả được ma tôn ra ngoài, hai người bọn họ liên thủ với nhau, ngài sẽ không thể nào đánh bại được bọn họ.”
“Cho nên tôi khẩn cầu Đông Hoàng Thái Nhất đại đế vĩ đại hãy tha thứ cho tội lỗi của chúng tôi và chúng tôi một cơ hội để làm lại từ đầu, cầu xin ngài đấy.”
Toàn quân quỳ xuống, đồng thanh hô to:
“Đông Hoàng Thái Nhất đại đế vĩ đại, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
“Hừ.”
Diệp Thiên hừ nói: “Đúng như lúc đầu các ngươi đã nói, tận trong đáy lòng ta căm ghét người cùng huyết thống giống như các ngươi, cho nên trẫm không chỉ không tha thứ cho tội lỗi của các ngươi, mà còn muốn tàn sát hết Tây Vực của các ngươi, hoàn toàn loại bỏ hết những huyết thống của bộ tộc các ngươi.”
“Đều đi chết hết đi.”