Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 163: Chap-163




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 163: Đêm nay ông đây muốn nhìn thấy máu​

**********

"Diệp Thiên, cậu chưa có bạn gái cũng không thành vấn đề. Những mỹ nhân xinh đẹp nhất thủ đô ở đây đều là được tuyển chọn kỹ càng từ khắp mọi nơi trên toàn quốc. Bọn họ không chỉ xinh đẹp mà còn ngoan ngoãn nghe lời. Sau này cậu muốn ai thì cứ việc trực tiếp đưa đi, anh họ có thể đảm bảo rằng cậu sẽ tuyệt đối hài lòng." Diệp Hạo ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo hai chân nói.

Diệp Thiên trả lời với giọng khinh thường: "Chỉ là một đám Dong Chi Tục Phấn * (*ví con người chỉ biết tô son điểm phần, trang điểm ăn mặc dụng tục, không có văn hóa) lưu manh thôi tục mà thôi. Tôi thực lòng không thích, hơn nữa tôi đã có vợ rồi." "Cái gì? Có vợ?"

Diệp Hạo và những người khác bị sốc.

Phải biết rằng người lớn tuổi nhất trong số con cháu nhà họ Diệp là Diệp Minh. Dù đã có nói chuyện qua lại với nhiều người, cũng đối không ít bạn gái nhưng đến nay anh ta vẫn còn chưa có vợ.

Kết hôn với một gia đình giàu có không phải là trò đùa, kết hôn với một người tương xứng có thể làm cho gia tộc càng phát triển mạnh mẽ hơn. Kết hôn nhầm người cũng có thể khiến gia tộc sa sút, đặc biệt là Diệp Minh-người rất có khả năng trở thành người nối dõi thừa kế đời thứ ba của nhà họ Diệp cho nên càng không thể qua loa cẩu thả

Mà ngay cả những chàng trai khác của nhà họ Diệp cũng phải thận trọng trong việc cưới về một người vợ tốt. Nói không chừng quyền thừa kể của nhà họ Diệp có thể sẽ rơi vào tay một trong số họ.

Vì vậy các chàng trai nhà họ Diệp đều còn chưa kết hôn, cùng lắm cũng chỉ là có bạn gái mà thôi. Diệp Thiên đã có vợ rồi cho nên xem như là người kết hôn sớm nhất.

Đó là lý do tại sao họ rất ngạc nhiên. Quả nhiên, con nhà nghèo thì sẽ kết hôn sớm.

Lúc này Diệp Toàn mới cười ngượng ngùng hỏi: "Tại sao anh họ không dân chị dâu đi theo để cho chúng ta mở mang tầm mắt, nghe giọng điệu của anh họ chắc hẳn mặt nhìn người có lẽ cũng phải rất cao. Chị dâu hản phải rất xinh đẹp đúng không?" Cô ta cố ý tâng bốc Diệp Thiên lên cao để nếu phu nhân của Diệp Thiên không đẹp, thì cô ta coi như đã có thể tát vào mặt

Diệp Thiên một cái thật nặng. “Hai ngày nữa cô ấy sẽ đến đây. Diệp Thiên nhẹ nhàng thông báo. "Thật sao? Vậy chúng ta sẽ rất mong chờ nhìn xem vợ của anh họ có phải là đại mỹ nhân hay không. Diệp Toàn che miệng cười trong lòng tự nhủ: Nếu không phải là gái đẹp thì chờ xem lúc đó cô ta sẽ cười nhạo hắn như thế nào.

Các anh chị em khác cũng đều có suy nghĩ đó.

Diệp Thiên đã không có vẻ giàu có, đạo mạo, có học vấn, lại nói là không vừa mắt với mấy công chúa Dong Chi Tục Phần của Giải Trí Hoàng Gia, cho dù vợ hắn có xấu xí thế nào họ cũng sẽ không cười nhạo hằn. Dù sao thì hắn cũng không phải là thế hệ giàu có đời thứ hai, mặc dù không biết ai thay hắn mua quả óc chó nhưng điều này cũng không thể thay đổi được thực tế rằng hắn không phải là thế hệ giàu có đời thứ hai. Ba mẹ rõ ràng vẫn còn mở một quán phở bình dân trong khu dân cư. Làm thế nào mà một người có loại xuất thân này lấy được một người vợ khá hơn mình?

Vợ không đẹp thì không sai, nhưng trang bức quá đáng là sai rồi, phải làm cho mất mặt!

Trong lòng họ đều rất kiên quyết với dự tính của mình. Chẳng mấy chốc Hoa Tả đã mang một nhóm các cô gái cùng đi vào, đồng thời cũng mang theo mười chai Romanee-Conti.

Nhưng lúc này mọi người đều đã bị các cô gái thu hút, không có ai ngó đến rượu

Cổ họng Diệp Minh cuộn trào lập tức chọn lựa: “Có, còn cả cô nữa. Đến đây hầu rượu em họ của tôi, cô này và cô kia tới uống cùng tôi, cô đi cùng em họ của tôi, cô đăng kia đi cùng em họ của tôi..."

Đưa ra sắp xếp xong, Diệp Hạo thét lớn: "Hoa Tả, khui hết toàn bộ rượu ra "Được." Hoa Tả không sợ Diệp Hạo không có khả năng chi trả, vì dù sao ba của Diệp Hạo cũng là chủ tịch tập đoàn nhà họ Diệp, tuy rượu có hơi đặt một chút nhưng nhà họ Diệp vẫn có thể mua được. “Rượu đã được khui hết rồi, mọi người chơi vui vẻ, lúc nào cần cái gì thì cứ kêu tôi.” Hoa Tả lên tiếng chào rồi liên rời khỏi hop. “Ăn nhiều vào nhiều vào." Diệp Hạo vốn dĩ đã đảm chìm trong không khí tiệc tùng, trực tiếp gọi món mà không đi kiểm tra rượu.

Chẳng mấy chốc các cô gái kia đã rót đầy rượu, mỗi người một ly cùng uống với Diệp Thiên.

Không phải là hắn có vợ rồi ư? Cho hắn uống quá chén không chừng có thể sẽ làm ra chuyện gì đó với các cô gái kia, lúc đó họ sẽ chụp ảnh quay video lại, nếu hắn mà bất mãn về việc chỗ quả óc chó bị cướp đoạt mất thì họ sẽ có cái để uy hiếp hằn.

Kết quả là chỗ mười chai đã được khui kia thì một nửa là do Diệp Thiên uống hết, nhưng đối với hắn thì thế này chưa là gì cả, trong khi Diệp Hạo và những người khác đều đã say mèm đến mê man. "Mẹ kiếp, sao tửu lượng của thắng này lại tốt như vậy? Nếu uống kiểu này mà vẫn không say thi xem ra còn phải tiếp tục rót cho hắn." Diệp Hạo đỏ mặt nấc lên, thầm rủa trong lòng.

Vì vậy mà anh ta lại hét lên: "Các công chúa, mang cho tôi thêm mười chai nữa vào."

Diệp Toàn vừa mới uống hai lỵ, tuy rằng mặt có chút hồng hào nhưng cũng chưa say liền nhanh chóng khuyên nhủ: "Anh Diệp Hạo, thứ anh gọi là loại rượu đất nhất. Không biết bao nhiêu tiền một chai. Anh kiềm chế chút đi, đừng có gọi nữa. “Không sao đâu." Diệp Hạo nhếch mép cười nói: "Không phải chỉ có 20 chai rượu thôi sao? Bỏ ra một ít tiền là có thể mua được. Đừng quên, công ty mà anh và anh trai của em thành lập mỗi năm cũng có thể kiếm được hơn hai mươi tỷ lợi nhuận. Huống chỉ chúng ta vẫn là con cháu nhà họ Diệp, không nên sợ hãi trước giá cả của rượu

Nói xong anh ta lại hét lên với các cô gái kia: "Nhanh đi lấy thêm mười chai nữa đến đây" “Được." Các cô gái kia dù do dự nhưng vẫn rời phòng đi lấy Ngay sau đó, lại có mười chai Romanee-Conti nữa đã được rượu. mang tới "Khui. Khui toàn bộ ra." Diệp Hạo say rượu nên đã sớm không còn khái niệm về tiền bạc nữa. Mười chai rượu vừa được khui về sau, Diệp Hạo và một vài anh chàng nhà họ Diệp uống chưa hết được một nửa thì đều ngủ thiếp đi.

Diệp Thiên không có lựa chọn nào khác ngoài uống nốt rượu với em họ của mình và đảm mấy cô tiếp viên.

Không biết đã qua bao lâu điện thoại di động của Diệp Thiên đột ngột vang lên. “Xin chào, đây có phải là Diệp Thiên không?” Giọng nói dễ nghe của một cô gái vang lên trong điện thoại. “Đúng vậy, cô là ai?" Diệp Thiên hỏi. "Tên tôi là Vũ Thiên Linh và Vũ Thiên Trường là ông nội của tôi. Tôi đã đặt chỗ ở quán bar Đế Hào. Anh Diệp có tiên đến uống một hai ly không?" “Hóa ra là cháu gái của ông cụ Vũ à, nhưng hôm nay tôi không có thời gian rảnh, tôi đang uống trong sảnh của khách sạn Nhã Hương rồi. Hôm khác đi." Diệp Thiên cúp máy ngay sau khi nói xong.

Tút tút... "Này này... Bên đầu bên kia Vũ Thiên Linh nghe thấy hai lần tút tút thì đã phát hiện bị cúp máy ngang, hai má phồng lên vi bực mình. "Dám không giữ thể diện cho mình, anh ta là người đàn ông đầu tiên dảm cúp điện thoại của mình đó!"

Vũ Thiên Linh giận dữ nhấp một ngụm cocktail, vẻ mặt trận đây ai oán. "Nếu như ông nội không nói rằng anh có thể giải quyết khủng hoảng của nhà họ Vũ chúng ta thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến anh đâu

Cô ấy bực dọc trả tiền rồi đi ra khỏi quán bar, định đi xem người đàn ông đó ra sao mà lại khiến cho ông nội ưu ái hắn đến vậy, còn bảo mình đi chủ động làm bạn với hàn.

Phụ nữ là loài động vật tò mò, đặc biệt là càng hiếu kỳ về những người đàn ông bí ẩn. Ngay cả khi họ không quan tâm cũng muốn biết người đó ra sao. Giờ phút này ở chỗ Diệp Thiên. “Anh Diệp Hạo, dậy đi, dậy mau. Đã đến giờ về nhà rồi." Diệp

Toàn ra sức lắc mạnh Diệp Hạo.

Thật lâu sau Diệp Hạo mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. "Chết tiệt!"

Khi anh ta thấy Diệp Thiên vẫn khá ổn, tức thì trong bụng anh ta tựa như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, rấm rứt một cách bức bối. Tửu lượng của hắn cũng cao quá đi mất.

Khi tỉnh dậy anh ta đã có chút tỉnh táo trở lại nên nhờ mấy cô gái tiếp rượu kia gọi người ra tính tiền.

Rất nhanh một cô gái nhỏ ở sau quầy bar cầm máy POS bước vào, cúi đầu và nói với Diệp Hạo: "Chào anh, một chai Romanee-Conti là bốn mươi ba ngàn đồ. Mọi người gọi tổng cộng 20 chai. Hoa Tả tính chi tiết. Nếu bỏ số lẻ thì tính ra là bốn mươi ngàn, tổng là tám trăm bảy mươi ngàn đô. Các khoản tiêu phí khác trong phòng đều được miền phí, kể cả tiền boa cho các mỹ nhân."

Khi lời nói vừa dứt, Diệp Hạo đứng bật dậy như một cái xác không hôn.

Đám con cháu của nhà họ Diệp cũng choáng váng 20 chai rượu mà tám trăm bảy mươi ngàn đôi

Lừa bố mày à? "không thể nào, không phải loại rượu đặt nhất của các người là Lafite sao? Một chai là mười hai nghìn đô. Ngoài ra tôi chỉ gọi mười chai. Tôi lấy 20 chai khi nào? Các người muốn tranh thủ lúc tôi say lừa bịp tôi phải không?" Diệp Hạo bằng hoàng nói. "Thưa anh, loại rượu đắt nhất là Lafite, đó là cách đây vài tháng trước. Loại rượu đắt nhất trong vài tháng này là Romanee-Conti. Lúc đầu anh gọi 10 chai, sau đó lại kêu thêm 10 chai nữa. Không tin thì anh có thể hỏi cô gái xinh đẹp này, cô ấy cũng đã khuyên nhủ anh. Cô ta chỉ vào Diệp Toàn.

Diệp Hạo lập tức nhìn về phía Diệp Toàn, chỉ thấy cô ta cúi đầu xuống thều thào: "Em cản anh mà không được. Anh còn nói nhậu nhẹt có thể tốn nhiều tiền đến đâu chứ? Em không ngờ đất như vậy nên không ngăn cản nữa."

Nghe vậy Diệp Hạo ngồi thừ ra trên ghế sô pha.

Tất cả tiền của anh ta đều đã được đầu tư vào kinh doanh. Trong thẻ còn có hơn hai trăm ngàn đô thì làm sao trả được hơn tám trăm ngàn đây.

Nếu đi xin ba mẹ chưa chắc nhận được tiền mà có khi còn bị họ dạy dỗ một trận. “Thưa anh, anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?” Thấy bầu không khí không ổn, cô gái nhỏ ở quầy bar nhắc nhở Diệp Hạo thanh toán. Nhưng cô gái ở quây bar chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Hạo lại bực tức tát vào mặt mình và măng: "Quẹt thẻ mẹ cô ấy, thanh toán tiền mặt cái mẹ cô, gọi Hoa Tả của các người đến đây cho ông, tôi phải hỏi thẳng mặt cô ta xem có phải quán bắt nạt khách hay không?"

Cô gái ở quầy bar không ngờ anh chàng này không những không trả tiền mà lại còn dám đánh mình nên lập tức lao ra khỏi quầy một cách liều lĩnh, cô không quên để lại một câu: "Anh ở đấy chờ tôi!" “Đợi thì đợi, để xem một người làm ở quầy bar nhỏ này như cô có thể làm gì ông đây?" Diệp Hạo thách thức. "Anh Diệp Hạo, Hoàng Gia Số Một là địa bàn của Hoàng Kim Long. Nếu anh làm chuyện này, anh sẽ có thể bị " Đám con cháu nhà họ Diệp rùng mình cảnh báo. “Sợ cái rầm!” Diệp Hạo không chút sợ hãi gạt đi: "Hoàng Kim Long chỉ là một tên côn đồ, người khác sợ ông ta nhưng người nhà họ Diệp chúng ta cần phải sợ ông ta ư? Hơn nữa anh trai của tôi yêu Vũ Dĩnh, con gái nhà họ Vũ. Nếu Hoàng Kim Long dám động đến tôi, tôi sẽ để anh trai dùng thể lực của nhà họ Vũ giết chết ông ta!"

Nhắc đến nhà họ Vũ, Diệp Toàn và các thanh niên nhà họ Diệp mới an tâm.

Nhà họ Vũ chính là một trong bốn gia tộc lớn, cho dù Hoàng Kim Long có điên cuồng đến đầu thì ở trước mặt nhà họ Vũ cũng chỉ có thể làm một con chó Pitbull.

Cùng lúc đó trong đại sảnh bên ngoài phòng sang trọng bậc nhất của Hoàng Gia Số Một. Một người đàn ông đầu trọc ngồi bắt chéo chân với một người phụ nữ xinh đẹp trong lòng, đó là Hoa Tả "Anh Kim Long, những tình huống gần đây cho thấy nhà họ Phan và nhà họ Sở dường như đang muốn bắt tay nhau để đánh với nhà họ Vũ. Anh nghĩ gì về việc này?" Một người đàn ông tai to mặt lớn nhìn phúc hậu hỏi.

Hoàng Kim Long cười haha nói: "Giám đốc Trịnh chở hoảng sợ. Nhà họ Vũ sẽ không có chuyện gì. Tin tôi đi, giữ vững địa vị của nhà họ Vũ là lựa chọn đúng đắn nhất. “Anh Kim Long tại sao lại kiên quyết như vậy?” Trịnh Khai

Minh hỏi “Bởi vì sau lưng ông cụ Vũ có một chỗ dựa vững chắc. Tôi nói cho anh yên tâm, người kia chỉ cần một nhát kiếm là chém đối thánh kiếm Nhật Bản, quả là vô cùng kinh người, nếu không thì anh tưởng rằng ông cụ Vũ còn có thể yên ổn ngồi trên Điều Ngư Đài sao?" Hoàng Kim Long nói. “Thật sao?” Mặt Trịnh Khai Minh sáng lên. "Cái đó còn có thể là giả. Ngày hôm qua tôi đi đến chỗ ông cụ Vũ, ông cụ đã cho tôi tìm hiểu kỹ ngọn nguồn, bằng không thì tôi có thể yên ổn ngôi vững trên Điểu Ngư Đài." "Haha, Anh Kim Long đã cho tôi yên tâm phần nào rồi, vậy tôi sẽ cứ tiếp tục bám trụ vào nhà họ Vũ " "Nào, cạn ly" Kim Long cười ha hả nói.

Hai người uống một cách thoải mái.

Đúng lúc này điện thoại di động của Hoa Tả vang lên, khi nghe điện thoại xong thì sắc mặt thay đổi. "Cái gì? Tôi hiểu rồi."

Nói xong cô ta cúp điện thoại ngay. “Sao vậy?” Hoàng Kim Long hỏi. "Một nhóm con cháu của nhà họ Diệp đã tiêu hơn tám trăm ngàn đô ở sảnh Hoàng Hậu. Họ không trả tiền và còn đánh cháu gái anh, nói rằng quán của chúng ta ăn hiếp khách và yêu cầu em đến gặp để giải quyết.

Hoàng Kim Long nghe thấy vậy thì đứng lên ngay tức khắc, vẻ mặt khó coi vô cùng. "Mẹ nó, nhà họ Diệp là cái đinh gì. Dám tới chỗ ông đây uống rượu Romanee-Conti không trả tiền, lại còn dám đánh cháu gái của ông đây, hôm nay anh phải lột da bọn nó!"

Nói đến đây ông ta xua tay: "A Trung, gọi anh em cùng tao đến sảnh Hoàng Hậu, đêm nay ông đây muốn thấy máu chảy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.