Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1629: Kiếm tẩu thiên phong




“Cái gì? Côn Bằng Lão Tổ đã rời khỏi núi, đến Nam Chiêm Bộ Châu để giúp Thái Nhất rồi sao?”

“Trời ạ, nếu đây là sự thật, thế thì mấy trăm vạn đại quân do Thiên Đình chúng ta phái đi tấn công Thái Nhất lần này lại sắp sửa đứng trước một trận thảm họa diệt vong rồi.”

“Côn Bằng Lão Tổ vẫn luôn kề vai sát cánh với Thiên Đạo, còn lợi hại hơn cả Thiên Hà lão tổ, ông ta đến giúp đỡ Thái Nhất, vậy thì Thiên Hà lão tổ chắc chắn sẽ thua trong trận chiến này. Thiên Hà lão tổ vừa thất bại, Côn Bằng Lão Tổ sẽ dẫn Thái Nhất đến mở hai tòa tế đàn còn lại, nếu hai tòa tế đàn này đều được mở ra, Thái Nhất trở về trình độ tu vi trước đây, thế thì Thiên Đình sẽ bị ông ta lật tung lên mất.”

“...”

Khi tin tức truyền đến Lăng Tiêu Bảo Điện, toàn bộ văn võ trong triều đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng.

Tất nhiên, người lo lắng và sợ hãi nhất không ai khác ngoài Ngọc Đế.

Chỉ thấy Ngọc Đế đi đi lại lại trên ngai vàng, trong lòng có suy nghĩ muốn chó cùng rứt giậu, vẻ mặt ông ta vô cùng âm trầm, nhìn đám quan văn võ trong triều ai nấy đều đang hoảng loạn.

Vương Mẫu nương nương vốn hiếm khi xuất hiện ở Lăng Tiêu Bảo Điện, lúc này bà ta cũng không thể đợi ở Dao Trì nữa, chạy tới Lăng Tiêu Bảo Điện vội vàng hỏi: “Bệ hạ, nghe nói Côn Bằng Lão Tổ được Huyền Nữ gọi ra khỏi núi, đi cùng Huyền Nữ đến Nam Chiêm Bộ Châu giúp đỡ Thái Nhất, chuyện này là sự thật sao?”

Ngọc Đế vốn đang nổi nóng, nghe thấy những lời này thì lập tức trả lời một cách tức giận: “Nếu là giả thì ta cần gì phải lo lắng đứng ngồi không yên như thế này làm gì?”

“Vậy vậy vậy... Phải làm sao bây giờ?” Bỗng nhiên Vương Mẫu trở nên vô cùng hoảng loạn.

Phải biết rằng, với thực lực của Côn Bằng Lão Tổ, sánh vai cùng với đại đạo, có thể nắm chắc phần thắng trong tay khi chiến đấu đơn độc với bất kì ai trong Nguyên Thủy Thái Thượng và Thông Thiên. Một cao thủ đáng sợ như vậy, bây giờ lại rời khỏi núi ra tay giúp đỡ Thái Nhất, đối với Thiên Đình mà nói, chuyện này chính là một sự đả kích trí mạng.

Bà ta không thể tưởng tượng ra, nếu Côn Bằng Lão Tổ giúp Thái Nhất đánh bại Thiên Hà lão tổ và mấy trăm vạn triệu thiên binh của Thiên Đình, dẫn Thái Nhất đến mở hai tòa tế đàn cuối cùng, thế thì phải làm thế nào mới có thể ngăn cản được.

Nếu như không ngăn cản được, tế đàn bị mở ra, Thái Nhất trở lại tu vi đỉnh phong, đuổi giết đến Thiên Đình, vậy thì phải làm như thế nào mới có thể ngăn được bước chân của ông ta, làm thế nào chịu đựng sự tức giận của ông ta đây?

“Nếu như Trẫm biết bây giờ phải làm như thế nào, thế thì cần gì phải sốt ruột như thế này?”

Ngọc Đế nổi trận lôi đình: “Ngươi đứng sang một bên cho Trẫm, đừng đứng đó nói nhảm nữa, hỏi hết cái này lại hỏi đến cái kia khiến Trẫm cảm thấy phiền quá. Bây giờ Trẫm đã đủ phiền rồi, ngươi có thể ngậm miệng mình lại được không?”

Vương Mẫu nương nương im lặng ngay lập tức, bà ta bước sang bên cạnh, không dám hít thở mạnh.

Lúc này, Thái Bạch Kim Tinh chạy vào đại điện.

“Thế nào rồi, bên phía Khương Tử Nha đã tiêu diệt được bao nhiêu quân của Hoàng Thiên Quân, có tiêu diệt được một nửa không?” Ngọc Đế khẩn trương hỏi.

Thái Bạch Kim Tinh trả lời: “Khương Tử Nha truyền âm nói rằng trận chiến với Hoàng Thiên Quân diễn ra chưa được bao lâu, tính đến bây giờ, nhiều lắm cũng mới chỉ tiêu diệt được khoảng tám mươi vạn triệu quân lính của Hoàng Thiên Quân, thời khắc tiêu diệt được một nửa quân của Hoàng Thiên Quân vẫn còn rất xa.”

Khi nghe đến đây, Ngọc Đế gần như ngất đi.

“Vậy phải làm sao đây? Chỉ mới tiêu diệt được khoảng tám mươi vạn triệu quân mà thôi, một khi Côn Bằng Lão Tổ đến được chỗ của Thái Nhất, hỗ trợ Thái Nhất chiến đấu, cán cân sẽ lập tức nghiêng về phía Thái Nhất. Đến lúc đó đội quân của Thiên Đình sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, vậy thì bàn cờ này coi như thua vô cùng thê thảm. “

“Nói cho trẫm biết, các người mau nói cho trẫm biết bây giờ phải làm sao đây? Nhanh nói cho trẫm biết.”

Ngọc Đế lo lắng đến mức gào thét với văn võ trong triều.

Văn võ trong triều đều lần lượt vùi đầu vào cổ, nếu như bọn họ biết bây giờ phải làm sao thì đã nói ra từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ngọc Đế đừng lo lắng, Khương Tử Nha nói ông ấy sẽ lập tức tổ chức một cuộc hội nghị hiệp thương, xem xem nên làm như thế nào giải quyết chuyện Côn Bằng trợ giúp Thái Nhất trong trận chiến này.”

Ngọc Đế còn có thể làm gì khác nữa?

Chỉ có thể chờ đợi kết quả hiệp thương của bọn họ.

Lúc này, bên trong lều lớn của quân đội Thiên Đình.

Khương Tử Nha triệu tập những người có chức vị cấp cao của Thiên Đình, cũng gọi Thiên Hà lão tổ đến để cùng nhau thảo luận chuyện lớn.

“Vừa rồi Thiên Đình đã truyền âm đến nói rằng Huyền Nữ bị chặn lại ở Bắc Câu Lô Châu, bị Côn Bằng Lão Tổ biết được, Côn Bằng Lão Tổ chạy đến, giết chết Độ Ách Chân Nhân và Nhiên Đăng Đạo Nhân, sau đó ông ta đã bị Huyền Nữ thuyết phục, hiện tại đã cùng Huyền Nữ lên đường đến hỗ trợ cho Hoàng Thiên Quân. Ngọc Đế vô cùng lo lắng chuyện này, hỏi liệu chúng ta có thể chịu đựng được không? Vì vậy, mục đích ta kêu gọi mọi người đến đây là để cùng mọi người thảo luận nên giải quyết chuyện Côn Bằng Lão Tổ đến giúp Diệp Thiên như thế nào.”

Sắc mặt Khương Tử Nha vô cùng ngưng trọng nói ra lý do.

Lập tức khiến toàn quân hoảng sợ.

“Côn Bằng Lão Tổ mà đến vậy thì chúng ta làm sao có thể chống chọi với Hoàng Thiên Quân.”

“Nếu như đã tiêu diệt được một nửa số quân của Hoàng Thiên Quân thì còn có hi vọng, nhưng hiện tại số lượng bị tiêu diệt của Hoàng Thiên Quân còn chưa tới một trăm vạn triệu, nếu Côn Bằng Lão Tổ tới giúp đỡ, vậy thì nhất định không thể nào chịu nổi.”

“Thật không ngờ, vậy mà Côn Bằng Lão Tổ lại lựa chọn giúp đỡ Thái Nhất, đây là điều mà chúng ta không ngờ tới. Một khi ông ta tham gia, vậy thì chúng ta hoàn toàn không có cách nào đánh được trận này, không chỉ chúng ta bị đánh bại mà ngay cả núi Tu Di và núi Cầm Biên cũng sẽ bị đánh bại.”

Tất cả những người nắm giữ chức vị cấp cao đều tỏ thái độ bi quan trước tin tức này.

Ngay cả Thiên Hà lão tổ cũng buông tay nói: “Một khi Côn Bằng đến, bần đạo cũng không dám đi thu hút hỏa lực của đối phương nữa, với căn cơ của Côn Bằng, ít nhất có thể thu hút hỏa lực của hơn hai trăm vạn triệu quân của chúng ta. Chờ hỏa lực của chúng ta bị thu hút, hỏa lực của Hoàng Thiên Quân sẽ áp đảo chúng ta. Cho dù bây giờ có điều binh từ Tây Ngưu Hạ Châu đến đây tiếp viện thì cũng không còn kịp nữa.”

“Cho nên bần đạo cũng không biết bây giờ phải làm sao. Mọi người cố gắng nghĩ ra một biện pháp ứng phó thỏa đáng, thừa dịp bây giờ Côn Bằng còn chưa đến. Trước tiên bần đạo sẽ thu hút hỏa lực của Hoàng Thiên Quân, tiêu diệt được thêm một chút cũng coi như đỡ hơn một chút. Nếu không, đợi Côn Bằng đến đây, muốn tiêu diệt được đội quân của bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.”

Vừa nói xong, Thiên Hà lão tổ đã rời khỏi lều chủ soái.

“Ông nói xem nên làm cái gì?”

Hạo Thiên tức giận hỏi Khương Tử Nha, còn không quên bổ sung thêm một câu: “Bản Soái đã nói rồi, nếu như ông còn thua thêm một trận nữa, bản soái sẽ giết chết ông. Cho nên nếu như ông không muốn chết, thế thì lập tức nghĩ ra cách nào tốt để đối phó với Côn Bằng đi, còn nếu như ông muốn chết, thế thì đợi đại quân bị đánh bại bản soái sẽ chém ông.”

Đương nhiên Khương Tử Nha không muốn chết, cũng có biện pháp đối phó, ông ta lập tức nói: “Cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể để cho Ngọc Đế và tất cả văn võ trong triều chuyển đến Tam Thập Lục Trọng Thiên bàn việc, sau đó lại để hai Đạo Tổ là Nguyên Thủy Thái Thượng nhanh chóng đến hỗ trợ chúng ta. Tuy Thông Thiên đã gia nhập Hoàng Thiên Quân, bên phía chúng ta có Nguyên Thủy Thái Thượng và Thiên Hà lão tổ, bên phía Thái Nhất có Côn Bằng và Thông Thiên, thực lực tổng thể vẫn xem như không bằng chúng ta.”

“Nhưng nếu làm như vậy, e rằng uy danh của Thiên Đình trong thiên giới sẽ không còn nữa, sau này nếu lại muốn trưng binh chỉ sợ cũng sẽ vô cùng khó khăn. Lần này một khi chuyển đi, sẽ khiến các vương quốc lớn ở Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, và Bắc Câu Lô Châu rơi vào rối loạn, sẽ cân nhắc lại việc đứng về phe nào. Chưa kể, e rằng đến lúc đó sẽ có một phần năm đất nước lựa chọn đứng về phe của Thái Nhất, một nửa Thiên Giới này thuộc về Thiên Đình, một nửa còn lại sẽ là của Thái Nhất, sau này muốn đánh bại Thái Nhất e là sẽ rất khó, trừ phi có thể kéo dài đến ngày Hồng Quân lão tổ xuất quan.”

“Mà hiện tại không còn con đường nào khác để đi, chỉ có con đường này là có thể đi được một chút. Về phần có thể đi hết hay không thì còn phụ thuộc vào vận mệnh sau này. Cho nên các người đều động não đi, nghĩ thử xem có biện pháp nào tốt hơn không. Nếu như bây giờ không có, vậy thì lập tức thông báo cho Thiên Đình 'dọn nhà', phái Nguyên Thủy Thái Thượng đến đây.”

Sau khi đám người bàn bạc một lúc lâu, ai cũng lắc đầu.

Hạo Thiên Đại Đế nói: “Vậy thì không cần nghĩ nữa, càng nghĩ càng trì hoãn thời gian, chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong, nhanh chóng truyền lệnh của bản soái, lập tức thông báo Thiên Đình dời đô, phái Nguyên Thủy Thái Thượng đến đây trợ giúp chúng ta.”

“Vâng, thưa đại soái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.