Bất thình lình vang lên một tiếng nổ, cùng với sương mù do Hạo Thiên Đại Đế bị nổ tung mà thành thì dọa cho Đóa Đóa sợ hết cả hồn, cả người sững sờ, một mảnh mờ mịt trong mắt.
Khi cô bé phản ứng lại thì quét qua xung quanh, chỉ thấy một đạo kim quang xông về hướng phía tây.
"Địa Thư?"
Đóa Đóa nhíu lông mày xinh đẹp lại.
"Là chú Trấn Nguyên đã cứu mình sao?"
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cô thừa dịp Hạo Thiên bị nổ tung thì thoát khỏi trói buộc của tấm lười lớn, ôm quyền hướng về bên phía tây.
"Cảm ơn chú Trấn Nguyên đã ra tay giúp đỡ."
Dứt lời, cô xoay người lại, tiếp tục đi về hướng phía Bắc.
Một lúc lâu sau, Hạo Thiên Đại Đế lại tập hợp thần hồn lại, nhưng thân thể bị đánh nổ tung thành sương mù lại không cách nào tập hợp lại được, làm cho ông ta tức giận đến nổi trận lôi đình, ông ta gào giọng mà mắng to: "Ai vậy hả? Là ai đã đánh lén ta? Là ai hả?"
Mắng chửi một trận xong, ông ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh căm căm.
Nếu lại cho ông ta một kích nữa, thần hồn của ông ta sẽ bị đánh nát luôn, lúc này ông ta đã sợ tới mức run cầm cập.
Ông ta lập tức bay vào biển, không dám đuổi theo Đóa Đóa nữa mà quay trở về theo đường cũ dưới đáy biển.
Ở dưới biển, nếu có gì đó va chạm phải ông ta, chịu đựng sức nâng của nước biển, dưới sự trùng kích đến mấy chục mét, uy lực sẽ yếu bớt, tốc độ cũng sẽ giảm bớt, cũng sẽ không làm ông ta bị thương được, cho nên ở dưới biển là an toàn nhất.
Về phần Đóa Đóa, làm sao ông ta còn dám đuổi theo nữa chứ.
Tuy ông ta không xác định được là ai đã ra tay đánh cho thân thể của ông ta nổ tung, nhưng ông ta có thể tưởng tượng được, không phải Trấn Nguyên Tử thì chính là Côn Bằng Lão Tổ. Cho nên mặc dù đi ngăn cản Đóa Đóa cũng không thể ngăn cản được, làm không tốt còn có thể mất mạng, ông ta dứt khoát không đuổi theo nữa, trở về rồi nói sau.
Không bao lâu sau, ông ta quay trở lại lều lớn cho chủ soái của đại quân Thiên Đình.
"Đại soái, đi ra ngoài một chuyến, sao ông lại làm cho thân thể biến mất luôn rồi?" Khương Tử Nha nói với vẻ kinh ngạc.
Hạo Thiên Đại Đế bóp chặt cổ của Khương Tử Nha, ông ta rít gào: "Ông thật đúng là tai họa của bổn soái, ông để cho bổn soái đi làm cái gì đều không phải là chuyện tốt. Lần trước ông bảo bổn soái đi tập kích quân địch cùng với Câu Trần, kết quả thân thể của Câu Trần bị đánh nát, bổn soái đã đánh mất tháp Hạo Thiên rồi. Lần này ông bảo bổn soái đi chặn đường Huyền Nữ lại, bổn soái cũng đã ngăn cản được Huyền Nữ rồi, kết quả không biết sao lại bị đánh cho một kích, thân thể cũng bị đánh cho nổ tung. Nếu không phải bổn soái đúng lúc chìm vào trong biển, nói không chừng ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nghiền nát luôn ông có biết không hả?"
Khương Tử Nha nghe thấy vậy thì bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi."
"Cậu hiểu cái gì mà hiểu chứ." Hạo Thiên cả giận nói.
Khương Tử Nha nói: "Là Trấn Nguyên Tử làm đó. Vừa rồi Nữ Oa đã truyền âm thông báo, nói Trấn Nguyên Tử vứt Địa Thư ra ngoài, nghi ngờ ông ta muốn đưa Địa Thư cho Thái Nhất, để cho Thái Nhất biết con đường sau này phải đi như thế nào, vì thế cô ta bảo chúng ta nhìn chằm chằm vào, đừng để Địa Thư rơi vào trong tay Thái Nhất. Nhưng lại không nghĩ đến Trấn Nguyên Tử không phải muốn đưa Địa Thư cho Thái Nhất, mà là muốn ngăn cản ông chặn Huyền Nữ lại. Nữ Oa phán sai rồi, chúng ta cũng quá sơ suất rồi."
Hạo Thiên Đại Đế thiếu chút nữa là tức đến bùng nổ.
"Nữ Oa sư muội, sao muội lại không nghĩ đến huynh gì hết cả vậy, nếu có nghĩ đến huynh, vậy thì huynh sẽ không bị đánh nát thân thể rồi."
Rồi sau đó, ông ta lại nổi trận lôi đình mắng to.
"Trấn Nguyên Tử, ngươi chờ đó cho ta, chờ đến ngày sư tôn của ta rời núi ta nhất định phải bảo sư tôn của ta nghiền nát thân thể của ngươi ra, cho ngươi nếm thử một chút nổi khổ khi không có thân thể."
"Được rồi được rồi."
Khương Tử Nha an ủi Câu Trần Đại Đế một hồi, sau đó lại nói: "Trấn Nguyên Tử ngăn cản ngươi chặn Huyền Nữ lại, mục đích là muốn để cho Huyền Nữ đi mời Côn Bằng, cho nên khả năng Côn Bằng được mời đi cũng rất lớn. Chúng ta phải nhanh chóng động thủ thôi, tranh thủ trước khi Côn Bằng tiến đến viện trợ thì xử lý Thái Nhất đi. Nếu không thì có Côn Bằng giúp đỡ, đến lúc đó muốn diệt Thái Nhất rất khó khăn."
Hạo Thiên Đại Đế suy nghĩ cũng thấy đúng.
Quả thật phải nhân cơ hội tiêu diệt Hoàng Thiên Quân, chỉ cần tiêu diệt hết một nửa sinh lực của Hoàng Thiên Quân, cho dù là Côn Bằng có chạy đến thì cũng khó xoay chuyển cục diện được.
Nếu để cho Hoàng Thiên Quân còn lại quá nhiều binh lực, Côn Bằng mà đến thì cân tiểu ly sẽ nghiêng về phía Hoàng Thiên Quân, đến lúc đó người chịu đòn chính là bọn họ rồi.
Kết quả Hạo Thiên cũng tập trung tinh thần vào, hiệp trợ cho đại quân công kích Hoàng Thiên Quân, Thiên Hà lão tổ thì tiếp tục trở lại hậu phương của Hoàng Thiên Quân hấp dẫn hỏa lực, tình trạng thương vong của Hoàng Thiên Quân lại đột nhiên tăng lên một lần nữa.
Cùng lúc đó, Khương Tử Nha thông qua mạng lưới truyền âm trên biển mà phát truyền âm đến cho Ngọc Đế, để cho Ngọc Đế nhanh chóng phái người chuẩn bị công tác phòng bị cho tốt ở Bắc Câu Lô Châu, ngăn cản Huyền Nữ thuận lợi đến được đảo Bắc Minh. Nhằm mục đích an toàn, Độ Ách Chân Nhân hắn ta cùng với Nhiên Đăng đạo nhân đồng loạt phái đến Bắc Câu Lô Châu, hiệp trợ cho bên phía Thiên Đình chặn Đóa Đóa lại.
Bây giờ hắn ta thầm nghĩ phải kéo dài thời gian, bởi vì kéo dài được một khắc thì cũng có thể mang đến thương vong cực kỳ nghiêm trọng cho Hoàng Thiên Quân, thời gian kéo dài càng lâu, đối với bọn họ thì lại càng có lợi.
Một khi Côn Bằng được mời đến, binh lực còn lại của Hoàng Thiên Quân không đến hai trăm vạn triệu, vậy cho dù Côn Bằng có đến giúp cho Hoàng Thiên Quân, thì bên Thiên Đình bên này cũng có thể đánh bại được Hoàng Thiên Quân.
Ngọc Đế nhận được tin tức, ông ta không thể phái cao thủ ra trấn trụ Huyền Nữ được, ông ta điều Phong Đô đại đế đi từ Minh Giới đến Bắc Câu Lô Châu để ngăn chặn Huyền Nữ, còn cho Phong Đô đại đế trang bị mười vạn triệu đại quân.
Tuy Bắc Câu Lô Châu đã phái hàng loạt binh lính xuất chinh, nhưng đại quân đóng giữ vẫn còn có một ít, bây giờ vì để ngăn cản Huyền Nữ, tất cả đều phát huy công dụng, mai phục trên đường đi của Huyền Nữ.
Nhiên Đăng đạo nhân và Độ Ách chân nhân dưới sự thúc đẩy của phù tăng tốc đã đến được Bắc Câu Lô Châu trước Huyền Nữ rồi tụ họp với Phong Đô Đại Đế, cùng chuẩn bị tốt để phòng bị Huyền Nữ.
Còn Đóa Đóa một đường bay mãi bay mãi, cuối cùng cũng vượt sông dài biển rộng đến được vùng duyên hải phía nam của Bắc Câu Lô Châu.
Mục đích của cô là đảo Bắc Minh ở phía Bắc của Bắc Câu Lô Châu, vì thế sau khi đến Bắc Câu Lô Châu, cô lại đi thẳng một đường.
"Đến rồi đến rồi. Huyền Nữ đã tiến vào vòng phục kích rồi."
Phong Đô đại đế ẩn nấp ở một sau lưng một ngọn núi lớn trở nên kích động, lúc này hắn ta kêu lên: "Toàn quân có mặt, chuẩn bị đánh Huyền Nữ."
"Vâng."
Mười vạn triệu đại quân bay lên trời từ phía sau ngọn núi lớn, bay lên trên hư không.
Vừa đúng lúc Huyền Nữ tới gần đại quân, Phong Đô đại đế ra lệnh một tiếng: "Khai hỏa."
Rầm rầm rầm.
Hệ thống hỏa lực dày đặc bao trùm về phía Đóa Đóa.
Đóa Đóa đột nhiên kinh hãi, lập tức dừng lại, cô muốn tránh khỏi hệ thống hỏa lực, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, cô vừa mới dừng lại thì hỏa lực đã đánh lên trên thân chim không lồ của cô.
A...
Một tiếng chim kêu trống trải vang lên thấu trời xanh, chỉ thấy Đóa Đóa bị đánh bay ngược về phía sau, lông chim cũng bị đánh mà bay lượn quanh trời, máu tươi tung ra khắp bầu trời.
"Ha ha ha."
Phong Đô đại đế, Độ Ách chân nhân, Nhiên Đăng đạo nhân đều cười ha ha.
"Đánh. Tiếp tục đánh cho tôi."
Phong Đô đại đế hạ lệnh, hỏa lực dày đặc tiếp tục bao trùm tới.
Lúc này, Đóa Đóa bay thẳng lên trời, cô vỗ mạnh hai cánh, lửa cháy gió lốc thổi quét về phía hệ thống hỏa lực, dưới sự cắn nuốt của lửa cháy gió lốc.
Mặc dù hệ thống hỏa lực khủng bố, nhưng vẫn bị lửa cháy thiêu hủy, những hỏa lực có thể vượt qua được hệ thống lửa cháy gió lốc đã ít lại càng ít, mặc dù đã vượt qua được hệ thống lửa cháy gió lốc thì cũng sẽ bị làn sóng hệ thống lửa cháy gió lốc tiếp theo nghiền nát hết.
Cứ như vậy, Đóa Đóa lấy sức lực của một người mà chống chọi lại với hỏa lực của mười vạn triệu đại quân, nhưng cô cũng bị mười vạn triệu đại quân ngăn trở đường đi mà không thể tiến tới được.
“Cứ kéo dài với cô ta như vậy đi, mục đích của chúng ta là chỉ cần giữ chân được cô ta, không cho cô ta đến đảo Bắc Minh là được." Độ Ách chân nhân nói.
Kết quả hai bên rơi vào trạng thái giằng co.
Nhưng máy móc của Độ Ách chân nhân bọn họ đã tận rồi, vốn tưởng rằng giữ chân Đóa Đóa lại là được, nhưng không ngờ rằng sẽ thu hút được không ít người tới vây xem. Mà người chạy tới vây xem, thông qua phương thức truyền âm, truyền tin tức hiện tại của Huyền Điểu ra ngoài, càng truyền càng lan rộng, càng truyền càng ác, truyền tới truyền lui thì truyền được tới tai đảo Bắc Minh.