Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1620: Thật sự hỏng chuyện rồi




“Nhanh nhanh nhanh. Tình huống quân sự khẩn cấp, toàn quân xuất phát đến vùng biển Đông Hải, tập hợp với đại quân ở Đông Thắng Thần Châu xuất phát đến núi Tu Di, đều nhanh lên cho tôi, chậm trễ việc xuất quân sẽ giết không tha.”

Một doanh trại lớn dọc theo bờ biển Bắc Câu Lộ Châu, vang lên tiếng gọi cấp bách, còi tập hợp cũng vang lên.

Hơn hai trăm vạn nghìn đại quân, nhanh chóng gấp gáp tập hợp, sau đó xuất phát ra biển, đến cùng biển Đông Hải, Hạo Thiên Đại Đế và nhóm thánh nhân phụ trách canh gác xung quanh, đề phòng thánh nhân của địch đánh lén.

Cùng lúc đó, một căn cứ lớn ở bờ đông Đông Thắng Thần Châu cũng mở ra đại quân hơn hai trăm vạn triệu quân, dưới sự bao bọc của vài thánh nhân, bọn họ đều trực tiếp đến vùng Đông Hải, cũng tập hợp với đại quân Bắc Câu Lộ Châu.

Khương Tử Nha và các tướng linh của Thiên Đình, cũng đều xuất phát đến vùng biển Đông Hải, chuẩn bị dẫn binh xuất chinh đến núi Tu Di.

Thái Bạch Kim Tinh dẫn theo Thiên Hà lão tổ, lúc này cũng đang đuổi đến vùng biển Đông Hải.

Nhất thời, khắp nơi đều sôi sục, hoặc là tập hợp ở vùng biển Đông Hải, hoặc là tập hợp ở núi Tu Di.

Mà lúc này, Atula và một vị thiên tướng, đang tuần tra ở biển Bắc Hải, thần niệm nắm bắt được có một số lượng lớn quân địch đang hành đồng, anh ta lập tức nói: “Vân Phi thiên tướng, phía bắc có đại quân hành động, lập tức tấn công.”

“Được.”

Hai người lập tức triệu hồi thần binh, Atula chém một đao về phía bắc, Vân Phi thiên tướng vung một thương về phía bắc, hai đạo kim quang giống như cầu vồng quét ngang trời, xe nát hư không, trong không trung kéo ra một đai đen tiến về phía trước.

Sau khi đánh ra hai “đai đen”, Atula và Vân Phi thiên tướng bắn xuống biển, từ trong biển nhanh chóng tiến về phía bắc, dùng “đai đen” phía trên để thu hút sự chú ý của kẻ địch, sau đó phía dưới trà trộn vào dưới địch, giết từ bên dưới đến bên trên địch, càng khiến quân địch bị diệt vong hơn.”

“Có tình huống. Có tình huống.”

Hạo Thiên Đại Đế phụ trách canh gác, phát hiện bên phía nam có nguy hiểm ập đến, lập tức hét lên.

Ngay sau đó.

Ông ta triệu hồi Vòng Kim Cang, ném về phái ánh sáng bắn đến.

Bùm.

Ánh sáng va chạm bạo nổ.

Bốn vị thánh nhân đi cùng ông ta cũng đều lần lượt ra tay, đánh đạo tinh quang khác.

“Không hay.”

Hạo Thiên Đại Đế trong thần niệm nắm được dưới nước có động tĩnh, đang chuẩn bị hô cẩn thận.

Rào.

Hai bóng người từ dưới nước bắn lên, xông vào trong đại quân.

Atula chém đao, Vân Phi đâm thương, hai người đối lưng với nhau, trong phút chốc đã tạo thành một đả kích mang tính hủy diệt cho đại quân, không biết bao nhiều nghìn đại quân bị nghiền nát đến chết bởi kiếm khí và thương khí.

“Atula, mày mẹ nó dám đánh lén, tao sẽ khiến mày có đường đến mà không thể về được.”

Hạo Thiên Đại Đế vô cùng tức giận, điều khiển Hạo Thiên kiếm, bắn về phía Atula.

Vút.

Atula lại vung một đao, sau đó chắn ngang đao, lập tức đánh Hạo Thiên kiếm bay ra.

“Ha ha.”

Hạo Thiên cười một tiếng, ném vòng kim cang ra.

Vòng kim cang biến lớn trong không trung, phát ra ánh sáng, giống như một từ trường cực mạnh xuất hiện, nhất thời kiếm trong tay Atula và kim thương trong tay Vân Phi thiên tướng đều không thể cầm vững, bị sức hút khủng khiếp của vòng kim cang hút lại.

Còn phải xem là ai điều khiển vòng kim cang, nếu như là một người cảnh giới Thái Thượng điều khiển vòng kim cang thì không thể hút đi thần khí của bọn họ như vậy.

Nhưng người điều khiển vòng kim cang lại là Hạo Thiên Đại Đế cảnh giới Đại Đạo, lực hút này rất đáng sợ, giống như Thái Thượng Lão Quân điều khiển vòng kim cang vậy, có thể hút đi pháp bảo thần binh của giáo chủ Thông Thiên. Hạo Thiên Đại Đế điều khiển vòng kim cang, cũng có hể hút đi pháp bảo thần binh của Atula, chỉ có điều không dễ dàng như vậy.

“Đại soái, tôi sắp không thể giữ được thương của tôi nữa rồi.”

Vân Phi thiên tướng gấp gáp nói.

Không đợi Atula lên tiếng, thấy hai bọn họ đều bị vòng kim cang hút lại gần, Hạo Thiên hét lên: “Giết hai người bọn họ cho bổn soái.”

“Vâng.”

Hạo Thiên và bốn thánh nhân lần lượt phát ra năng lượng đáng sợ, đánh về phía Atula và Vân Phi thiên tướng.

“Không hay.”

Sắc mặt Atula thay đổi, lập tức nói: “Vân Phi thiên tướng buông tay đi.”

Vừa nói xong, hai người lập tức thả tay, thần binh bị vòng kim cang hút mất, tránh né đòn công kích, năm đạo năng lượng đánh vào trên người đại quân, khiến đại quân của Thiên Đình thương vong đáng sợ.

“Mẹ nó.”

Hạo Thiên Đại Đế tức muốn nổ phổi, hét lên một tiếng: “Truyền âm cho Thái Bạch Kim Tinh cho tôi, để ông ta lập tức đưa Thiên Hà lão tổ đến đấy, giết chết hai tên chó này đi.”

Năm người bọn họ không nắm chắc có thể giết chết Atula và Vân Phi thiên tướng, cứ đánh như vậy sẽ khiến đại quân bị hủy diệt. Nếu như Thiên Hà lão tổ đến đây, giết bọn họ chỉ là chuyện trong phút chốc, sẽ không mang lại thương vong quá lớn cho đại quân.

“Vâng.”

Lập tức có người đi truyền âm.

Atula nghe thấy vậy, không dám không thận trọng, sau khi đánh ra một chưởng, dẫn Vân Phi thiên tướng rời đi.

Bọn họ có chút hiểu biết sức mạnh của Thiên Hà lão tổ, nếu như ông ta đến đây, không thể chạy kịp, cho nên rút lui trước.

“Dã chủng đừng chạy.”

Hạo Thiên Đại Đế tức giận hét lên một tiếng, cũng không đuổi theo, sợ bị bao vây, bởi vì trên biển không chỉ có hai thánh nhân của quân địch tuần tra, bình thường mà nói đều phải có mười người tám người, một khi bị bao vây, Thiên Hà lão tổ không đến kịp để cứu, không chết cũng sẽ bị lột da.

Vì vậy ông ta triệu tập đại quân, tiếp tục hướng về phía nam, sau khi bị tổn thấy, Hạo Thiên Đại Đế càng trở lên thận trọng hơn, phân tán các thánh nhân ra xung quanh và dưới nước, miễn để bị đánh lén lần nữa.

Một lần bị đánh lén, ít nhất cũng sẽ khiến đại quân Thiên Đình thương vong đến hai mươi vạn nghìn quân, đánh lén thêm mấy lần, số đại quân này sẽ không còn nữa.

Có điều rất nhanh, Thiên Hà lão tổ đã đến vùng biển phụ cận, bắt đầu tuần tra quân địch.

Bởi vì Atula đã truyền tin, cho nên các thánh nhân ở gần đó đều đã rút lui, Thiên Hà lão tổ cũng không có cơ hội để thể hiện thân thủ.

Không lâu sau, hai đại quân tập hợp, sau đó để Thiên Hà lão tổ và các đệ tử khác chịu trách nghiệm cho an toàn của đại quân, Hạo Thiên Đại Đế và chín thành nhân đuổi đến núi Tu Di.

Có Thiên Hà lão tổ áp trận, Khương Tử Nha tràn đầy tự tin, hạ lệnh toàn quân lấy tốc độ nhanh nhất đến núi Tu Di.

Lúc này Diệp Thiên thống lĩnh đại quân, đánh phá binh tôm cua tướng hết lần này đến lần khác, không ngừng mở đường đến núi Tu Di.

Đám binh tôm cua tướng này hoàn toàn không thể ngăn cản được Diệp Thiên tiến về phía trước, thậm chí đến cả việc trì hoãn tốc độ bọn họ tiến về phía trước cũng rất khó khăn, ngược lại khiến mình bị thương vong nặng nề.

Đúng lúc này, nhóm người Atula đến.

“Bệ hạ không hay rồi, chúng ta phát hiện ra một số lượng lớn quân địch ở vùng biển Bắc Hải và Đông Hải, cộng lại ít nhất cũng phải có bốn năm trăm vạn triệu. Hơn nữa Thiên Hà lão tổ đã xuống núi, phụ trách bảo vệ sự an toàn của số quân địch này, bọn chúng không có trận hình, mà là trận hình tán loạn. Thần lo lắng chưa đợi chúng ta đến được núi Tu Di, bọn chúng đã đuổi đến núi Tu Di trước chúng ta rồi, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Atula nói.

“Cái gì.”

Sắc mặt Diệp Thiên nhất thời trở lên ngưng trọng.

Sắc mặt Thân Công Báo cũng thay đổi: “Xuất quan vào lúc này, thật sự làm hỏng chuyện mà. Nếu như ông ta trùng kích cảnh giới thành công, sẽ là cảnh giới Đại Đạo thất trọng, nếu như dừng trùng kích cảnh giới xuất quan, vậy cũng sẽ là cảnh giới Đại Đạo lục trọng, còn đáng sợ hơn Chuẩn Đề. Có ông ta bảo vệ quân địch, thì việc đánh lén quân địch sẽ rất khó khăn, còn khiến người đánh lén bị chết.”

“Mà chúng ta là dàn trận tấn công, tốc độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, không làm tốt bọn họ sẽ thật sự đến núi Tu Di trước chúng ta đấy.”

“Vậy phải làm sao?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Thân Công Báo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.