Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 16: Chap-16




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 16: Ngoan, chúng ta không mua​

Lại mua thêm một món ư? Lý Phong và Lưu Vũ Hân đều sợ ngây người. Còn bà chủ của cửa hàng vừa rồi đã tái xanh cả mặt, nảy sinh ý định sa thải đảm nhân viên trông quầy trong cửa hàng của mình.

Còn nhân viên phục vụ Lý Phong và Lưu Vũ Hân thì lúc này đang căm thù nhìn hai người họ. Chẳng phải các người nói hắn ta là kẻ nghèo hèn sao? Sao hắn ta còn giàu hơn cả các người thế hả? Nếu các người không lảm nhảm thì sao chúng tôi lại khinh thường hắn chứ?

Đúng lúc này, Diệp Thiên chỉ vào một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc trong tủ thủy tinh, nói: “Lấy chiếc vòng này cho tôi đi, quẹt thẻ”

Mà chiếc vòng tay này được yết giá rõ ràng là 828.000

USD.

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao. “Ôi trời đất ơi, 828 ngàn đô la Mỹ! Đây là tỷ phú à?” “Cậu ta muốn vả mặt cửa hàng ban đầu hay sao vậy?” “Đây chính kết cục đắc tội tỷ phú đấy, xài tiền cho các người thèm chết” “Thưa anh, đã thanh toán thành công” Nhân viên kích động đưa hóa đơn cho Diệp Thiên, sau đó đi đóng gói vòng tay phỉ thúy cho hắn.

Lý Phong và Lưu Vũ Hân tức khắc cảm thấy nghi ngờ cuộc đời. Một phát tiêu xài hơn triệu đô la, hắn có còn là thắng nghèo kiết xác hồi xưa nữa không vậy? Ra tay còn hào phóng hơn cả ba mình ấy chứ!

Lý Phong liên tục rít gào trong lòng, mặc dù tài sản nhà anh ta hơn 200 tỷ, nhưng chỉ có khoảng 20 tỷ tiền mặt mà thôi. Ba anh ta mua một chiếc Mercedes-Benz G hơn 4 tỷ mà đã đau lòng mấy ngày. Còn Diệp Thiên thì sao, vung tay lên xài một phát bốc hơi mấy chục tỷ đồng!

Cho dù là vợ trước Trương Thủy Đồng của hắn cũng không thể tiêu tiền như nước bằng hắn.

Lâm Kim Kiều cũng ứa mồ hôi lạnh. Rốt cuộc Kim Thiện Hùng đã cho Diệp Thiên bao nhiêu tiền mà khiến hằn coi tiền như rác vậy?

Cô còn chưa biết chiếc Pega tồi tàn của Diệp Thiên bán được hơn 20 tỷ, mua trang sức dùng tiền của thắng ngốc Ngụy Tiến Phúc kia.

Diệp Thiên nhanh chóng nhận được vòng tay phỉ thúy. Sau đó hắn đưa chiếc dây chuyền bạch kim có mặt dây chuyền nạm phỉ thúy kia cho Lâm Kim Kiều, nói: “Cái này tặng cậu, vòng tay để mẹ tôi đeo.”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay vang lên toàn trường. Mọi người đều nhìn Lâm Kim Kiều bằng ánh mắt hâm mộ, còn Lâm Kim Kiều thì sợ ngây người. Tặng cho mình chiếc dây chuyền gần 6 tỷ ư? Thật hay đùa vậy? Cậu ấy không chui chạn nữa à?

Cuối cùng, trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của biết bao người, Diệp Thiên đeo dây chuyền phỉ thúy cho Lâm Kim Kiều, viên đá quý màu xanh lục nằm ngay giữa khe ngực của cô, chói mù mắt đám người nhìn vào cái khe đó.

Sau đó, Diệp Thiên bỡn cợt nhìn Lý Phong, nhếch môi cười nói: “Lý Phong à, mấy năm qua Vũ Hân cũng bị cậu cưỡi không biết bao nhiêu lần, nếu cậu là đàn ông thì đừng keo kiệt, mua một chiếc dây chuyền giống vậy cho cô ấy đi."

Nói xong, Diệp Thiên kéo tay Lâm Kim Kiều nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Còn Lý Phong thì suýt khóc. Đó là hơn 4 tỷ đồng, cậu muốn tôi bán nội tạng hay sao vậy? Song Lưu Vũ Hân lại cảm thấy Diệp Thiên nói rất có lý, lập tức kéo tay Lý Phong, làm nũng: “Phong, em cũng muốn chiếc dây chuyền như Kim Kiều. “Vũ Hân... Thế này..” Sắc mặt Lý Phong tái mét, chỉ hận không thể chui xuống lỗ cho rồi. Sao em lại bận tâm tới câu nói của Diệp Thiên thế hả? “Người ta muốn mà” Lưu Vũ Hân lại làm nũng, chu môi thật cao.

Lý Phong bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào khác, thế là anh ta hỏi: “Thế em có ngoan không?” “Người ta vẫn luôn ngoan mà.” Lưu Vũ Hân âm thầm vui vẻ. Lý Phong đồng ý mua cho mình à? Nhưng ngay sau đó, Lý Phong lại nói một câu khiến cô ta tức điên người. “Ngoan, nghe lời, vậy chúng ta không mua nữa. Lý Phong nhếch miệng cười, nói xong bỏ chạy. “Lý Phong! Anh đừng chạy! Đứng lại đó cho tôi!” Lưu Vũ Hân tức giận giậm chân rồi đuổi theo.

Nhưng nhân viên tiếp đãi hai người họ lại nổi điên: “Đôi nam nữ chết tiệt các người, làm hại tôi coi đại gia thành người nghèo, bây giờ các người thậm chí không mua chiếc nhẫn hơn 50 ngàn đô kia mà bỏ chạy, tôi phải liều mạng với các người...

Sau khi rời khỏi cửa hàng phỉ thúy, Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều lại cùng đi chơi nửa ngày, mãi tới chín giờ tối, hai người mới bắt taxi trở về khu bình dân. “Diệp Thiên, cảm ơn cậu đã mua cho tôi một món quà đắt tiền đến thế, còn dẫn tôi đi ăn ngon nữa, hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi.” Diệp Thiên đưa Lâm Kim Kiều về tới nhà, cô liền ngượng ngùng nói, tim đập thình thịch như đánh trống. Cô cảm thấy đây là khởi đầu hoàn toàn mới cho mình và Diệp Thiên. “Chuyện nhỏ ấy mà, nhìn cậu vui chưa kìa. Hôm sau tôi lại dẫn cậu đi chơi tiếp nhé." Diệp Thiên nói.

Không ngờ hắn vừa dứt lời thì một giọng nói phẫn nộ lại lọt vào tai hắn. “Không có hôm sau! Hôm nay tao phải đánh gãy chân mày!"

Một người đàn ông trung niên cầm gậy gỗ dùng để cài cửa xông ra. “Đậu mợ!” Diệp Thiên chửi một tiếng rồi xoay người bỏ chay. “Ba! Ba điên rồi hả?” Lâm Kim Kiều sợ ngây người. “Lát nữa ba lại tính sổ với mày!” Lâm Cửu Kiệt hung tợn trừng con gái mình, sau đó đuổi theo Diệp Thiên. “Thằng chạn vương kia, mày đừng chạy, hôm nay ông phải đánh gãy chân mày để con gái tao khỏi bị thằng chó chết mày làm hại!” “Lâm Cửu Kiệt, ông điên hả? Tôi làm hại con gái ông làm gì?” Diệp Thiên vừa chạy vừa hét. “Thằng chó nhà mày không làm hại nó thì cần gì mới chui chạn thất bại bò về đã dẫn nó đi ra ngoài tới khuya mới về nhà? Tao nghi ngờ nó đã bị mày làm hại rồi!” Lâm

Cửu Kiệt vừa rượt vừa mắng. “Tầm bậy tầm bạ! Ông không bận tâm mặt mũi của Kim Kiều, nhưng tôi còn cần mặt mũi. Làm hại tôi không chui được chạn cao cấp thì tôi sẽ đập phá cửa hàng đồ ăn nhanh của ông đấy nhé!” “Mày còn dám đe dọa tao à? Đứng lại cho tao! Tao muốn đánh chết mày!”

Sau khi bị Lâm Cửu Kiệt điên cuồng đuổi theo ba con phố, Diệp Thiên mới bỏ xa ông ấy. Thế là hắn cũng không về nhà mà trực tiếp ra bờ sông ngoài ngoại ô tu luyện. Diệp Thiên vốn định tặng vòng tay cho mẹ, nhưng vì không về nhà, nghĩ đến khi nào mình ở rể nhà họ Tần, chắc chắn sính lễ sẽ có không ít trang sức quý báu nên dứt khoát lấy vòng tay ra tu luyện luôn.

Mặt trăng lặn mặt trời mọc, tu vi của Diệp Thiên miễn cưỡng bước vào luyện khí đỉnh phong. Tu vi càng cao thì tiến độ tu luyện cũng sẽ càng chậm.

Ngay khi Diệp Thiên đứng dậy, đang định rời đi thì hai bóng người quen thuộc đến gần hẳn. “Kim Thiện Hùng “Lãnh HỔ” “Bái kiến thầy Thiên!”

Hai người cung kính vải chào.

Hai người họ cũng thường xuyên luyện võ ở đây, không ngờ hôm nay lại thấy Diệp Thiên. Bởi vì vừa rồi hắn ngồi khoanh chân, hai người họ sợ làm ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của hắn nên không dám quấy rầy, thấy hắn đứng dậy mới dám lại gần.

Bởi vì Diệp Thiên vừa là thần y, lại vừa là tông sư, không biết nên xưng hô kiểu gì mới được nên họ dứt khoát gọi là thầy. “Ông Kim với Hổ đấy à. Hôm qua tôi đã nhận được 100 tỷ rồi, không tồi, rất biết làm người.” Diệp Thiên cười nói.

Nghe vậy, Kim Thiện Hùng và Lãnh Hổ mừng như điên. Hai người họ biết, Diệp Thiên đã tha thứ cho hành vi bất kính của họ hôm qua. “Thầy Thiên, ngài muốn cưới Tần Liên Tâm hả?” Kim

Thiện Hùng hỏi. "Không phải cưới, mà là gả, tới nhà cô ấy bám váy vợ” Diệp Thiên nhếch môi cười.

Kim Thiện Hùng: “

Loại người trâu bò thế này mà lại muốn đi bám váy vợ “Ông hỏi chuyện này làm gì?” Diệp Thiên hỏi. u? “Chuyện là thế này” Kim Thiện Hùng cung kính đáp: “Dựa theo tin tức đáng tin cậy thì nhà họ Tần đã rải tin chọn rể trong giới thượng lưu thủ đô và Đề Ngạn... “Tôi biết chuyện đó. Cô gái mà tôi đã chọn thì không ai có thể cướp đi.” Diệp Thiên ngắt lời Kim Thiện Hùng. “Đúng thế, đúng thế.” Kim Thiện Hùng thoảng sửng sốt, sau đó cười nói.

Với thực lực của Diệp Thiên, chỉ cần không phải là danh gia vọng tộc đứng đầu thủ đô và Đề Ngạn thì hầu như không ai có thể chống lại hắn. Nhưng các công tử ở danh gia vọng tộc đứng đầu thủ đô và Đề Ngạn thì làm gì có chuyện ở rể gia tộc chỉ xếp hạng hai như nhà họ Tần, thế nên đối thủ của Diệp Thiên đều không quá đáng sợ. “Nhưng thầy Thiên à, tôi muốn nói là ngài phải chú ý tới sự an toàn của Tần Liên Tâm một chút. Kim Thiện

Hùng nghiêm túc nói.

Diệp Thiên nhíu mày, hỏi: “Ý ông là sao?”

Kim Thiện Hùng đáp: “Lý do Tần Chí Thành vội vã muốn chọn rể cho Tần Liên Tâm là vì ông ấy biết mình không còn nhiều thời gian. Một khi ông ấy rời khỏi cõi đời này thì nhà họ Tần chắc chắn sẽ bị ba gia tộc khác ở Giang Thành chia cắt. Ba gia tộc khác đã nhăm nhe miếng bánh ngọt nhà họ Tần rồi, sao có thể cho phép họ chọn rể thành công?” “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn ba gia tộc khác đã bắt đầu lên kế hoạch diệt trừ Tần Liên Tâm. Chỉ cần cô ấy chết thì nhà họ Tần sẽ không thể chọn được một đứa con rể quyền quý. Tần Chí Thành vừa qua đời, nhà họ Tần chắc chắn sẽ sập đổ”

Nghe Kim Thiện Hùng nói vậy, Diệp Thiên cảm thấy rất có lý. Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này. “Vậy thì ông phải người đi bảo vệ Tần Liên Tâm giúp tôi đi. Nếu tôi đoán không nhầm thì một hai ngày này, nhà họ Tần sẽ phải người đi mời tôi cứu Tần Chí Thành.” Diệp Thiên nói. “Tôi đã phải người đi theo dõi rồi.” “Được đấy ông Kim, rất biết làm việc đấy chứ. “Cô gái mà thầy Thiên thích, tôi đâu dám lơ là

Hôm nay, nhật báo buổi sáng Giang Thành, thời sự buổi sáng Giang Thành đều đồng loạt đăng tin hôm qua Diệp Thiên đại náo phòng khám cổ truyền Thụy Bắc, gây ra chấn động rất lớn. Thấy tin tức này, Trương Thụy Bắc nổi trận lôi đình, đập nát TV tinh thể lỏng khổng lồ treo trên tường phòng khách. “Tức chết tạo! Tức chết tao!” "Thắng phế vật Diệp Thiên này đã vả sưng mặt Trương Thụy Bắc tao đây rồi. Phòng khám cổ truyền Thụy Bắc bị cục giám định dược phẩm bắt ngừng kinh doanh ba ngày để chỉnh đốn lại, tịch thu tất cả dược liệu giả, phạt 10 tỷ đồng, ông đây nhịn. Thằng chó đó còn mở phòng khám đối đầu với ông đây, ông đây cũng nhịn. Bây giờ báo chí đăng tin kiểu này thì người của cả Giang Thành này đều biết rồi, sau này ông đây chỉ có thể hít không khí mà sống hay sao?” “Thủy Đồng, không phải con đã nói là Thiếu Khải sẽ vận dụng mạng lưới quan hệ không cho tin tức bị tuồn ra hay sao? Tại sao vẫn bị đưa lên thời sự?” “Thằng phế vật Diệp Thiên kia thì được che mặt, còn ông đây chẳng được che lấp gì cả, cứ thế bại lộ trước mặt công chúng một cách trắng trợn, sau này ông đây còn ngẩng đầu kiểu gì?”

Trương Thủy Đồng bị mắng té tát, rụt cổ sợ hãi nói: “Con đã gọi điện cho Thiếu Khải rồi, anh ấy bảo sẽ đến đây nhanh thôi.” "Báo chí đều đăng tin cả rồi, nó lại đây thì còn tác dụng gì? Ông đây sắp điên lên rồi!” Thể Tiêu Cực điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng khách, sau đó lại chỉ vào mũi Trương Thủy Đồng mắng xối xả: “Mày cũng bị mù, sao không sớm nhận ra thắng đó là rồng hả? Nếu mày nhận ra từ trước thì tao sẽ không khinh thường nó, làm gì có chuyện cho nó uống thuốc ngủ tự sát, cho mày ly hôn với nó chứ?!" “Bây giờ thì tốt rồi, bị nó trả thù kiểu đó, danh tiếng suốt hai mươi năm gây dựng của tao đều hủy hoại “Tao hận! Tao hận quá!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.