Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cái bóng nắm đấm màu vàng đó vỡ tung thành đáo sáng chói rực rỡ như “pháo hoa”, rồi sau đó giống như hào quang nở rộ nhất thời, lông tóc của Đóa Đóa cũng không hư hao tổn hại gì.
“Mẹ nó!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hạo Thiên Đại Đế nhất thời không nhịn được tuôn ra một câu chửi thề, trong bụng giống như bị ngàn vạn quái vật thời hồng hoang giẫm nát, kêu gào, lăng lộn điên cuồng.
Nếu không vì ông ta là Thiên Đế đời thứ hai, nên cần phải có hình tượng. Nếu không vào lúc này ông ta sự muốn hét lên mấy câu chửi thề để trút đi hết buồn bực và oán giận trong lòng.
“Con mẹ nó, sao lại còn có một người thất khiếu linh lung tâm đi ra vậy?”
Chỉ cần không phải là người thất khiếu linh lung tâm, thì hễ đổi lại là bất cứ một người nào trong số những để tử cốt cán Tiệt Giáo, thì khi bị trúng quyền này cơ thể cũng sẽ bị nổ tung, quyền ảnh sẽ tiếp tục tiến lên, đánh vào người Diệp Chiến, đem cả Diệp Chiến và toàn bộ tướng lĩnh cấp cao của Liên minh nghiền nát, nghiền đến khi chết.
Những không biết cố tình hay vô ý thả ra một người thất khiếu linh lung tâm chặn quyền ảnh của ông ta lại. Cái này cũng giống như người nghèo trúng giải độc đắc của xổ số, trên đường đi nhận thưởng thì xổ số bị cháy mất, cảm giác buồn bực, hụt hẫng mãnh liệt này, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ được.
Tâm trạng của Hạo Thiên Đại Đế vào lúc này chính là như vậy.
Đúng là vô cùng xui xẻo!
Tính toán tất cả, nghĩ đến rất nhiều kết quả, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng kết quả lại như thế này. Có thể nói cái quyền này như đánh vào gối bông vậy, vô cùng uổng phí.
“Trưởng công chúa, mau hộ giá!”
Thân Công Báo chạy đến phía sau thú cưỡi của Diệp Chiến và hét lên.
Đóa Đóa ngay lập tức bật người lùi lại, và đã bảo vệ được cả Diệp Chiến và Thân Công Báo.
“Tất cả tân binh bị phân tán khắp nơi, tạm thời chạy được bao xa thì chạy bấy xa, những người còn lại lập tức đến gần quân chủ lực!”
Thân Công Báo lại hét lên.
Ông ta đã nghĩ ra có thể xảy ra chuyện như thế này, nhưng sát thủ chính là Hạo Thiên Đại Đế thì ông ta thực sự không ngờ đến.
Vì cú đánh khủng khiếp như thế, không một ai thuộc phe Thiên Đình có thể làm được, ngoại trừ Hạo Thiên Đại Đế.
Mà Hạo Thiên Đại Đế là ai?
Đó là chính là Thiên Đế đời thứ hai năm đó, so với con rối Ngọc Đế của hiện tại, Hạo Thiên Đại Đế là một vị Thiên Đế có bản lĩnh thực sự. Ông ta là đại đệ tử cao cấp nhất của Hồng Quân, người có cấp bậc thánh nhân còn tồn tại. Đây là người vô cùng khủng bố dù cho tất cả đệ tử của Tiệt Giáo và các tướng lĩnh cấp cao của gia tộc Phượng Hoàng, và thậm chí cả Đóa Đóa hóa thân của Huyền Điểu, hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Hạo Thiên Đại Đế.
Mà những tướng lĩnh cấp cao của lực lượng quân Liên minh, nếu tùy tiện tổn thất đi một người thì đối với quân Liên minh chính là đòn chí mạng.
Cho nên vào giờ phút này, Thân Công Báo lo lắng sốt ruột không kém những người khác, bởi vì nếu tướng lĩnh cấp cao của lực lượng quân Liên minh bị thương nặng, trong cuộc đọ sức này của ông và Khương Tử Nha, Khương Tử Nha sẽ lại chiếm ưu thế. Cuộc chiến Phong thần lần thứ hai này xác suất ông ta thua Khương Tử Nha cũng sẽ lại tăng cao.
Ông ta không muốn lại thua Khương Tử Nha nữa, mà lực lượng cấp cao của quân Liên minh là con bài mặc cả của ông ta với Khương Tử Nha, nên ông ta không thể mất bất cứ một ai!
“Mụ nội nó!”
Hạo Thiên Đại Đế tức giận nói: “Thất thủ ngoài ý muốn, nếu không thể giết chết Thân Công Báo và con của Diệp Chiến, bổn soái không tin không giết được đệ tử của Thông Thiên!”
Sau khi dứt lời, Hạo Thiên Đại Đế lộ ra mười tám trượng kim thân, triệu hồi kiếm Hạo Thiên, và chém một đường kiếm về phía lực lượng cấp cao của quân đội quân Liên minh.
Ầm!
Khí thế đường kiếm này giống như cầu vồng, gắng sức nghiền nát trời đất. Khi thành kiếm cắt xuống, khoảng không vỡ vụn, không khí hai bên tràn ra, như thể biển lớn bị cắt ra làm hai. Trong những đoạn bị cắt này, đều chứa áp lực phá hủy diệt mọi thứ, mọi thứ trong vết kiếm chém đều là kiến!
Ừng ực!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi muốn chết!
Nếu thánh khiến khủng bố như vậy chém ra, thì lực lượng cao cấp của quân Liên minh nằm dưới lưỡi kiếm sẽ chết đi ít nhiều, kéo dài ra ngoài, ít nhất có thể giết thêm cả trăm triệu quân Liên minh nữa.
Nhưng dưới một thanh kiếm khủng bố như thế, lượng cao cấp của quân Liên minh cao hoàn toàn không có đủ năng lực để phản kháng, cho dù có thể phản kháng thì cũng chỉ như châu chấu đá xe, căn bản không hề có tác dụng gì.
Mắt nhìn thấy thanh kiếm sắp áp chế đến gần, đang lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Đóa Đóa lại nhảy lên, đụng vào thanh kiếm khổng lồ đùng chém xuống, phá tan năng lượng kinh khủng của kiếm, sau đó lại như bóng ma lui về bảo vệ em trai của mình.
“Rút về đi! Mau chóng rút lui!”
Đóa Đóa gắt giọng hét lên.
Lực lượng cấp cao của quân Liên minh nghe được những lời đó thì rút lui về phía lực lượng chủ lực của quân Liên minh ở phía sau họ.
Không còn cách nào khác, vào lúc này, không thể ra lệnh cho lực lượng quân Liên minh ở phía sau nổ súng để tấn công Hạo Thiên Đại Đế. Một khi hỏa lực được bắn ra, không biết Hạo Thiên Đại Đế có bị bắn chết không, nhưng tất cả lực lượng cấp cao quân Liên minh đề sẽ bị bắn cho đến chết. Ngay cả hơn ba mươi nghìn tỷ tân binh cũng khó có thể thoát khỏi hỏa lực và đều sẽ chết.
Đó là lý do tại sao Thân Công Báo lại phân tán tân binh để cho họ có thể trốn xa đến đâu thì tạm thời cứ trốn xa đến đó, để giải phóng chiến trường. Sau đó lực lượng cấp cao của quân Liên minh sẽ rút lui về phía quân chủ lực, sau đó mới ra lệnh khai hỏa và bắn phá Hạo Thiên Đại Đế.
“Bà nội nó, không để bổn soái vào mắt sao, các ngươi còn muốn chạy đi đâu!”
Hạo Thiên Đại Đế nói xong, ông ta cũng không phóng đại chiêu thức nữa, nếu không sẽ bị Đóa Đóa đáng ghét đó chặn lại. Lúc này ông ta lập tức trực tiếp bay thẳng vào lực lượng cấp cao của quân Liên minh, chuẩn bị vật lộn cùng bọn họ. Giết được người nào thì hay người đó, chứ như thế Đóa Đóa sẽ khó có thể cứu được lực lượng cấp cao của quân Liên minh, nếu cô dám ra cứu, vậy thì ông ta sẽ nhân cơ hội giết chết Diệp Chiến và Thân Công Báo. Ông ta không tin rằng một mình Đóa Đóa có thể bảo vệ hết người này đến người khác.
Quả nhiên, ông ta vừa xông đến, Đóa Đóa không thể làm gì được ông ta.
Rất nhanh, ông ta liền vào lực lượng cấp cao của quân Liên minh, vung kiếm Hạo Thiên và chém.
“Những người khác nhanh chóng rút đi, Hạo Thiên giao cho đệ tử Tiệt Giáo bọn ta.”
Kim Linh Thánh Mẫu hét lên, đưa ra Hỗn Nguyên Kim Đấu trùm về hướng của Hạo Thiên Đại Đế. Muốn vây Hạo Thiên Đại Đế vào bên trong Kim Đấu.
Cùng lúc đó, bốn anh em Triệu Công Minh và Tam Tiêu Nương Nương đã đưa ra bốn thanh kiếm Tru Tiên của Thông Thiên Giáo Chủ mỗi người một hướng, rồi giao lại một chỗ bắn ra một luồng ánh sáng bốn màu thẳng đến ngực của Hạo Thiên Đại Đế.
Ngoài ra, các Đa Bảo đạo nhân cũng đưa ra chùy Tử Điện do Thông Thiên Giáo Chủ ban tặng, Quy Linh Thánh Mẫu đưa ra chiếc trống Da Cá do Thông Thiên Giáo Chủ tặng, và Vô Đương Thánh Mẫu đưa ra khóa Xuyên Tâm do Thông Thiên Giáo Chủ ban tặng.
Có thể nói, Thông Thiên Giáo Chủ biết rằng bản thân sẽ bị Thái Thượng Nguyên Thủy giám sát, nên đã trao tất cả bảo vật quý giá của mình cho những đệ tử mà ông coi trọng nhất, bản thân không giữ lại một thứ nào.
Với thực lực của Thông Thiên Giáo Chủ, cho dù không có pháp bảo thần binh, Nguyên Thủy Thái Thượng cũng không thể giết được ông. Nhưng dù cho có pháp bảo trong tay vẫn không có khả năng giết hắn, nhưng cho dù có pháp bảo trong tay, ông cũng không thể đánh thắng Nguyên Thủy Thái Thượng liên thủ với nhau, cho nên ông mới đưa hết cho đệ tử, hai thay trống như thế này. Nguyên Thủy Thái Thượng muốn động thủ với ông, vậy thì theo ông đi hết ba mươi bốn tầng của Thiên Giới, đả thông được một tầng thì tới được một tầng của Thiên Giới, biển rộng cá bơi, rộng chim bay, Nguyên Thủy Thái Thượng muốn bắt cũng không bắt được ông, ông sẽ cùng hai người chơi đuổi bắt, không ai có thể chiếm được lợi thế.
So với Thông Thiên Giáo Chủ, Nguyên Thủy Thái Thượng tương đối keo kiệt. Mặc dù họ cũng đã cho các đệ tử pháp bảo của mình, nhưng họ chỉ đưa hai món, và vẫn còn một vài món để lại bên người, để tránh việc Thông Thiên Giáo Chủ động thủ với hai người họ.
Hai người đều là người mang giày, nhưng bọn họ vẫn là rất sợ người đi chân trần như Thông Thiên Giáo Chủ, để lại một ít pháp bảo bên người, nhỡ đâu Thông Thiên Giáo Chủ ra tay với bọn họ, mà họ lại không có pháp bảo để trấn áp Thông Thiên Giáo Chủ, khiến cho ba mươi tư tầng Thiên Giới bị đánh vỡ, thì làm sao mà sửa được?
Thiên Đình là nhà của họ, không phải nhà của Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ có thể tàn nhẫn phá hủy nhà của họ, nhưng họ không thể chịu đựng được cảnh nhà của mình bị phá hủy. Đây là lý do tại sao cả hai cùng nhau chống lại Thông Thiên Giáo Chủ. Nếu chỉ có một người trong số họ thì sẽ không chống lại nổi Thông Thiên Giáo Chủ.