Rút lui khỏi vùng bao phủ của hỏa lực, các quan chức cấp cao của Phượng tộc và đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo cười lớn.
“Đợt đánh lén này có thể nói là đã gây ra tổn thất lớn nhất cho Thiên Đình!”
“Khiến cho bọn chúng sau khi đánh lén chúng ta thì phải chịu lại tổn thất gấp đôi!”
“Con mẹ nó, cuối cùng cũng có thể ói ra cục tức này, nhưng mà Khương Tử Nha cũng thực sự quá tàn nhẫn. Ngay cả người một nhà của mình cũng không tha, khiến cho chúng ta phải rút lui, nếu có thể tiếp tục xuống tay thì có thể mang đến cho bọn chúng thương vong lớn hơn nữa!”
“...”
Nghe những lời bàn luận này, Tôn Ngộ Không trở nên thích thú, hắn ta cười hà hà và hỏi: “Chúng ta có thể tìm khiến thêm một hướng đi khác, nhân lúc bọn chúng còn chưa chuẩn bị… một lần nữa tàn sát bọn chúng không?”
“Đúng!”
Tất cả mọi người đều gật đầu, Đa Bảo đạo nhân: “Nếu chúng ta lẻn vào phía của quân địch, với tốc độ của chúng ta, thì hoàn toàn có thể khiến cho quân địch không kịp phản ứng với tình hình thì có thể nhảy vào bên trong, còn có thể khiến cho bọn chúng thương vong một phần ba số quân.
Dù sao thì với tu vi hiện tại của bọn họ thì tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa ta ở trong tối địch ở ngoài sáng, chúng sẽ không biết bọn họ sẽ tấn công từ hướng nào, chỉ có thể đề phòng tứ phương tám hướng. Vì lý do này, quân của địch sẽ bị phân tán, nếu họ đột nhiên tấn công vào một chỗ, dù có hỏa lực yểm trợ thì cũng khó có thể đánh lùi nhiều cao thủ như thế. Một khi và người trong bọn họ vào được bên trong, bắt đầu giết chóc mở ra đường máu, thì quân địch có dùng hỏa lực đánh lùi thì cũng nhân cơ hội tiến vào được, còn có thể tiếp tục giết quân địch một cách hung hãn thu gặt được rất nhiều binh lính của địch.
Ngay khi họ chuẩn bị đi vòng ra phía sau của kẻ địch, thì đá truyền âm do Đa Bảo đạo nhân mang theo bên người vang lên.
Mở đá truyền âm thì ông ấy mới biết rằng Hạo Thiên Đại Đế những người mà ông ta mang theo đã trên đường trở về, đại bản doanh ra lệnh cho họ rút lui. Vì vậy Đa Bảo đạo nhân tắt truyền âm, tiếc nuối nói: “Hạo Thiên Đại Đế và những người khác đang trên đường trở về, minh chủ lệnh cho chúng ta mau chóng rút lui, để tránh bị Hạo Thiên Đại Đế và những người khác chặn đường rút lui, đến lúc đó hậu quả sẽ rất thảm hại.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều rút lui về hướng đại bản doanh của quân Liên minh mà không nói một lời nào.
Dù sao thì Hạo Thiên Đại Đế là cao thủ cảnh giới Đại Đạo, còn có Tứ Ngự Ngũ Lão và tất cả đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho dù không có Hạo Thiên Đại Đế, chỉ cần có Tứ Ngự Ngũ Lão và đệ tử của Nguyên Thủy Thái Thượng thì bọn chúng cũng khó mà chống đỡ được. Huống hồ chi còn có nhiều đại quân như thế, một khi tất cả những người đó phối hợp lại đả kích bọn họ thì không biết bọn họ sẽ chết thảm như thế nào.
Không lâu sau khi họ rút lui, Hạo Thiên Đại Đế và những người khác đã trở lại.
Khi nhìn thấy khắp mọi nơi đều tràn ngập mùi cháy khét và mùi máu tanh nồng nặc, trái tim của Hạo Thiên Đại Đế và những người khác đột nhiên chùng xuống, ngay lập tức trở lại lều lớn ở trung quân.
“Đại soái! Ngài đã trở về rồi!”
Lý Tịnh và những người khác lòng vẫn đang quặn thắt, nhìn thấy Hạo Thiên Đại Đế và những cao thủ cấp cao quay trở lại. Tất cả đều giống như những đứa trẻ đi chịu oan ức nhìn thấy cha mẹ mình, từng câu một kể ra tất cả mọi chuyện.
“Mẹ nó!”
Hạo Thiên Đại Đế nghe xong thì vô cùng tức giận hai tay chống ở eo, tức giận nói: “Tên khốn Thân Công Báo này, đúng là đáng hận, lại dám phái người tới đánh lén đại quân của bổn soái, hắn ta đáng phải chết trăm lần vạn lần!”
Đại đế Câu Trần Đại Đế và những người khác tràn đầy phẫn nộ.
“Tình hình thương vong thế nào rồi?” Hạo Thiên Đại Đế nói.
Khương Tử Nha xấu hổ nói: “Vì sợ rằng địch sẽ tiếp tục đánh lén nên vẫn chưa làm công tác kiểm tra tình hình thương vong.”
Hạo Thiên Đại Đế lập tức ra lệnh: “Lý Tịnh, lập tức đi tính toán thương vong. Bổn soái muốn biết lần này là lời hay lỗ.”
“Vâng thưa Đại soái.”
Lý Tịnh đi xử lý sự việc ngay lập tức.
Khương Tử Nha vẫn im lặng không lên tiếng.
Không cần thống kê, hắn ta cũng biết cho dù đám người của Hạo Thiên Đại Đế có quét sạch toàn bộ lực lượng Liên minh trong Dã Lang Bảo, thì thương vong của lực lượng quân Liên minh sẽ không lớn bằng thương vong của cuộc tấn mà quân Liên minh đã dành cho quân đội Thiên Đình.
Mà lúc này, các quan chức cấp cao của tộc Phượng Hoàng và các đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo đã trở về đại bản doanh của của lực lượng quân Liên minh.
“Thế nào rồi?” Diệp Chiến khẩn trương hỏi.
“Ha ha!”
Mọi người vô cùng thoải mái cười phá lên, Tôn Ngộ Không nói: “Minh chủ. Cuộc tập kích bất ngờ lần này của chúng ta vô cùng thuận lợi, nhiều cũng không nhiều, ít nhất cũng khiến cho quân địch thương vong ba mươi nghìn tỷ quân!”
“Đúng là quá tốt rồi!”
Diệp Chiến và những lãnh đạo cấp cao của Liên minh nghe thấy con số này thì tất cả đều rất phấn khích.
Dã Lang Bảo bị tấn công, đương nhiên thương vong cao, nhưng cũng không thiếu nhưng tướng sĩ chạy thoát được. Ban đầu, Hạo Thiên Đại Đế và những người khác định giết quân đội đang chạy trốn, nhưng họ đã nhận được tín hiệu cấp cứu từ Khương Tử Nha nên vội vã quay trở lại. Vì lý do này, rất nhiều quân trốn thoát được, không phải chịu nỗi khổ bị thanh lý hoàn toàn. Ước tính sơ bộ sẽ có ít nhất ba đến năm nghìn tỷ quân sống sót sau thảm họa, thiệt hại là hơn hai mươi nghìn tỷ quân.
Mà cuộc tập kích bất ngờ để trả đũa của bọn họ đã khiến cho Thiên Đinh thiệt hại ít nhất ba mươi nghìn tỷ quân, so sánh hai con số này với nhau thì ít nhiều cũng thấy hài lòng.
“Sau đợt đánh lén này, quân địch nhất định sẽ tìm mọi cách để trả đũa chúng ta. Để tránh thương vong nặng nề do bị trả đũa, chúng ta sẽ tập hợp quân lại, giữ khoảng cách nhất định với địch, giám sát hướng đi của quân địch, địch tiến ta tiến, địch lùi ta lùi. Tóm lại không để quân địch bắt được thóp.” Thân Công Báo nói.
Diệp Chiến lập tức ra lệnh xử lý mọi chuyện theo ý của Thân Công Báo.
Lều lớn trong trung quân của Thiên Đình.
“Đại soái, thương vong đã được thống kê. Trong cuộc tập kích bất ngờ này của địch, có tổng cộng ba mươi bảy nghìn hai trăm năm mươi chín tỷ quân ta đã chết. Cộng với đại quân bị tổn thất lần trước, thì đã thương vong hết bốn mươi sáu nghìn tỷ quân, chỉ còn lại một trăm năm mươi bốn nghìn tỷ quân.”
Lý Tịnh báo cáo.
Sau khi Đại đế Hạo Thiên Đại Đế nghe được điều này, phổi của ông ta nổ tung: “Đánh lén chúng, chỉ khiến cho chúng tổn thấy khoảng hai mươi nghìn tỷ quân, nhưng con số thương vong khi bị chúng đánh lén để trả đũa thì lại gấp đôi, đúng là tổn thất vô cùng lớn!”
“Cho dù kẻ địch có mất đi một đội quân hai mươi nghìn tỷ, thì số lượng quân của bọn chúng vẫn còn đến một trăm bốn mươi nghìn tỷ quân, trong khi của chúng ta chỉ là một trăm năm mươi bốn nghìn tỷ quân. So về số lượng của đại quân thì chúng ta đã không còn chiếm nhiều ưu thế hơn bọn chúng như trước kia nữa.”
“Hơn nữa theo thông tin tình báo, đại quân của bọn chúng vẫn còn đang trưng binh, một khi lực lượng quân đội của chúng vượt xa chúng ta, chúng sẽ không trốn tránh chúng ta nữa, mà sẽ trực tiếp đối đầu với chúng ta, chủ động tấn công chúng ta, đến lúc đó chính chúng ta là người không còn nơi để chạy.”
Sau khi đại đế Hạo Thiên phát điên, ai cũng không dám thở mạnh.
Khương Tử Nha vô cùng xấu hổ và ân hận.
Gặp phải đối thủ như Thân Công Báo, hắn ta thực sự đau đầu. Không thể không thừa nhận trong cuộc chiến Phong Thần lần trước, nếu không phải do Châu Vương ngu ngốc, hơn nữa Nữ Oa Nương Nương còn gài thêm gian tế là Đắc Kỷ bên người của Châu Vương, chuyên môn giết hại trung thần, khiến cho nhà sự phẫn nộ của dân chúng nhà thương dấy lên bốn phía, tướng lĩnh kinh sợ không chịu nỗi dù chỉ một ngày. Lúc đó hắn ta mới có cơ hội , Nu Wa đã trồng một tên gián điệp như Daji bên cạnh vua Chu, người đã đặc biệt hãm hại. Zhongliang của nhà Thương., Làm cho người của nhà Thương tức giận, và các tướng sĩ hoảng sợ cả ngày, điều này cho anh ta một cơ hội, nếu không có như thế thì trong cuộc chiến Phong Thần năm đó không biết ai mới là người cười cuối cùng.
Mà lần này thì không giống với lần trước, lần này bên cạnh Thân Công Báo là Diệp Chiến, người mới vừa bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, chưa có kinh nghiệm làm chủ soái, cái gì cũng nghe theo lời Thân Công Báo. Điều này cho phép Thân Công Báo thể hiện tài năng của mình nhiều hơn, giống như Khương Tử Nha năm đó, khi hắn ta phụ tá Võ Vương, Võ Vương cũng mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, cái gì cũng nghe theo hắn ta, cho nên ở bên cạnh Võ Vương hắn ta có thể thoải mái tay chân muốn làm gì thì làm, không ai can thiệp. Lần trước hắn ta đã chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mới có thể đánh bại Thân Công Báo - quân sư của Châu Vương, cuối cùng dành được chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến Phong Thần lần trước.
Nhưng làm thế nào hắn ta có thể cam tâm để Thân Công Báo đánh bại hắn ta lần này?
Vì thế hắn ta liền nói: “Lần này ta có một kế, có thể trực tiếp giết chết chủ soái của quân Liên minh là Diệp Thiên, để cho quân Liên minh rơi vào trạng thái rắn không có đầu, sau đó tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng trong một lần!”