Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 152: Đi gặp tổ tiên tổ cáo các người
Lúc này tại dòng họ Thẩm có diện tích 100 mẫu vẫn yên tĩnh như cũ, người già câu cả, luyện dưỡng sinh, uống trà, nghỉ ngơi. Người trẻ thì ở vườn dạo chơi cười nói vui vẻ.
Không ai để ý rằng thần chết đang dẫn đến gần cả dòng họ. Lúc này Thẩm Vinh Hoa mới vừa thức dậy liên xách cặp đi chào hỏi mọi người rồi chuẩn bị đón xe đến công ty.
Đúng lúc này một giọng nói đột ngột phá vỡ bầu không khí yên bình của nhà họ Thẩm. "Ba! Ông nội! An Kỳ có chuyện gấp muốn nói với hai người!
Mọi người trong nhà đều tập hợp lại đi!"
Tất cả chỉ với thấy Thẩm An Kỳ đang lao tới, vừa chạy vừa hô lên. Chẳng mấy chốc cả gia đình nhà họ Thẩm đã xôn xao khó hiểu. "Không phải An Kỳ đã đi Nam Việt rồi hay sao? Sao bây giờ cô ấy lại trở về, hình như có vẻ đang rất lo lắng. Có phải là xảy ra chuyện gì hay không?" "Cô gái này An Kỳ bị làm sao vậy? Vội vàng như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?" "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho An Kỳ vội vàng như vậy?"
Nhà họ Thẩm trong bụng đều đầy vẻ nghi hoặc. Nhưng vì tò mò nên người của dòng họ dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều đổ xô tiến tới. Ngay cả một số võ tướng của nhà họ Thẩm cũng đi đên.
Mười phút sau người của dòng họ Thẩm đã tập trung lại, ngay cả ông cụ Thẩm cũng dừng lại việc luyện tập của mình, vội vã đi vào trong phòng lớn. “An Kỳ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Khi vừa bước vào phòng, Thẩm Tông Hoa trực tiếp hỏi thắng, ngay cả ngôi cũng chưa kịp ngồi xuống.
Thẩm An Kỳ vội vàng nói: "Ông nổi, cháu nghĩ rang Hồng Thịnh sẽ sớm làm gì đó để đối phó với nhà họ Thẩm chúng ta." "Cái gì?"
Cả dòng họ Thẩm đều cảm thấy bất ngờ. "Làm sao có thể như thế được? Tại sao một chút điểm báo cũng không có mà Hồng Thịnh nói ra tay liền ra tay?" "An Kỳ, không phải là nghe lầm đấy chứ? Vô duyên vô cớ tại sao Hồng Thịnh lại ra tay với dòng họ Thẩm chúng ta?" “Đầu óc của chị An Kỳ không phải bị làm sao chứ? Chị không phải ở Nam Việt hay sao? Sao giờ lại trở về nói Hồng
Thịnh muốn ra tay với dòng họ Thẩm?”
Nhiều người trong dòng họ không tin lời của Thẩm An Kỳ và bắt đầu bàn tán. “Yên lặng đi!”
Thẩm Tông Hoa hét lên. Chẳng mấy chốc căn phòng liền trở nên im ắng. “An Kỳ, có phải cháu đã nghe phong thanh tin tức đó ở Nam
Việt hay không?” Thẩm Tông Hoa căng thẳng hỏi.
Thẩm An Kỳ gần như nói ra những gì đã xảy ra trong đêm qua chỉ bằng một hơi. "Cái gì?"
Dòng họ Thẩm đều bị sốc khi biết được Thẩm An Kỳ đã bị tra tấn để buộc phải nói ra lời thú tội bởi các trưởng lão của Hồng Thịnh.
Thẩm Tông Hoa đập bàn tức giận nói: "Mấy người của tổng đà thật quá đáng! Xem Thẩm Tông Hoa này không ra gì đúng không? Đây là ép ta chiến đấu một mất một còn với bọn chúng sao?" "Được! Tao sẽ cho bọn mày toại nguyện " "Vinh Hoa!" “Ba, xin ba hãy nói."
Thẩm Tông Hoa run rẩy nói: "Mau nhờ Đại sứ quán Nam Việt ở Nam Việt giúp đỡ bố trí các nhánh trong dòng tộc vào đại sứ quản trước, sau đó nhờ họ giúp những dòng nhánh đó đến Nam Việt an toàn. Toàn bộ số tiền mà tập đoàn dòng họ Thẩm có thể sử dụng đều được chuyển vào tài khoản của Nam Việt. Nhà họ Thẩm của chúng ta hơn hai trăm người, tất cả đều phụ thuộc vào con đấy!” Thẩm Tông Hoa nói
Căn cứ vào sự hiểu biết của ông về Hồng Thịnh thì có lẽ Hồng Thịnh đã tính sản kế hoạch tấn công dòng họ Thẩm vào lúc này, nếu lúc này ông không nhanh chóng sắp xếp mà cứ do dự thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. “Ba, người thực sự muốn làm như vậy sao?" Thẩm Vinh Hoa do dự nói: “Chỉ có thể điều động được ba trăm nghìn tỷ tiền mặt thôi, mà tiền trong tài khoản vẫn còn có gần mười tỷ đô la nữa. Lẽ nào ba định rút hết hay sao?” “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Đừng lo lắng về tài sản cố định. Đến lúc đó lại nhờ Nam Việt giúp chúng ta lấy lại về, trước tiên con hãy mau đưa dòng họ đi trước đi.
Thẩm Tông Hoa thúc giục, sắc mặt ông đỏ đến tận mang tai. “Vâng!" Thẩm Vinh Hoa nhìn thấy cha lo lăng như vậy bèn không dám nói thêm lời nào, nhanh chóng thu xếp di tản mọi người trong dòng họ “Anh cả, em không đi, em muốn ở lại. Nếu người của Hồng Thịnh đến em phải hỏi bọn họ cho ra nhẽ, bọn họ đã quên ý niệm ban đầu mà tông chủ để lại rồi sao hay sao?
Em hại của Thẩm Tông Hoa là Thẩm Tông Hạ tức giận đứng lên nói. "Anh cả! Em cũng không rời đi!" "Em cũng không rời đi!"
Em trai thứ ba của Thẩm Tông Hoa là Thẩm Tông Vịnh và em thứ tư là Thẩm Tông Xương cũng đều đứng lên phản đối. “Tông Hạ, Tông Vịnh, Tông Xương, lúc này không phải là thời điểm để kiêu ngạo đầu. Dòng họ cần sự bảo vệ của ba người các chú. Để tôi ở lại, ba người các các chú cùng dòng họ sơ tán di!" . truyện ngôn tình
Thẩm Tông Hoa thúc giục: "Tông Vịnh, Tông Xương, hai con đi bảo vệ các cháu an toàn ra ngoài, ta ở với anh cả các con. “Anh cả một mình cũng không địch lại được. Hôm nay con sẽ thay tổ tông giải quyết bọn chúng!” Thẩm Tông Hạ nói. “Anh cả, anh hai, hãy bảo vệ bản thân!” Thẩm Vịnh và Thẩm
Xương nhìn hai người anh một cách sâu sắc sau đó xoay người sải bước rời đi. “An Kỳ, cháu cũng đi đi." Thẩm Tông Hoa nhìn Thẩm An Kỳ “Không!" nói.
Thẩm An Kỳ ôm lấy cánh tay ông nội nói: "Cháu biết tính khí của ông nội. Dù cháu có nói với ông như thế nào, thì cháu vẫn sẽ không bao giờ thuyết phục được ông rời đi. Nhưng An Kỳ đã chết qua hai lần rồi. Mỗi lần đều có phép màu xuất hiện, lần này An Kỳ sẽ ở lại với ông. Cháu xem liệu cháu có thể đem đến một kỳ tích nào đó cho ông nội hay không.
Thẩm Tông Hoa im lặng. Ông có thể tưởng tượng rằng cái gọi là kỳ tích của Thẩm An Kỳ chính là thầy Thiên.
Nhưng mà thấy Thiên dảm tới sao?
Trong lòng lóe lên một tia hy vọng nên Thẩm Tông Hoa không vội vàng đuổi Thẩm An Kỳ đi. Nếu tình hình thực sự kiệt quệ thì ông vẫn có thể dùng viên đá thần bí để cho Thẩm An Kỳ một đường thoát. Vì vậy ông cũng sẽ không lo lắng nhiều về việc sẽ có chuyện gì xảy ra với cô.
Khoảng hai mươi phút sau chỉ có ba người Thẩm Tông Hoa, Thẩm Tông Hạ và Thẩm An Kỳ trong cả một dinh thự khổng lồ cùng hàng chục võ sĩ trung thành với dòng họ Thẩm. Lúc này chuyến bay của Diệp Thiên cũng mới cất cánh được một giờ, tổng cộng cũng phải mất năm giờ rưỡi. Tức là với tốc độ nhanh nhất cũng phải mất năm giờ đồng hồ mới có thể đến nhà Thẩm An Kỳ được. "Anh Diệp, dựa theo hiểu biết của tôi về Hồng Thịnh thì có lẽ bây giờ họ đã ra tay với dòng họ Thẩm rồi. Chúng ta bây giờ mà qua đó có lẽ chỉ có thể thu thập thi thể cho dòng họ Thẩm mà thôi." Lãnh Hổ nói. “Cô gái Thẩm An Kỳ này không hề đơn giản, có lẽ là đến kịp" Diệp Thiên nhẹ giọng nói sau đó trầm ngâm nhằm mắt lại.
Hắn tin rằng Thẩm An Kỳ sẽ trì hoãn thời gian được. Bởi vì hận thấy Thẩm An Kỳ đã hiểu rõ tính cách của hắn và Tân Liên Tâm, nội dung bức thư viết trên đó ý nói không để Diệp Thiên đi đến đó, nhưng thật ra là muốn dẫn Diệp Thiên đến đó.
Chỉ vì cô đã năm được tâm tư của hắn nên hắn sẽ không ngồi yên phớt lờ đi được. Cô cũng nhìn thấu tính cách của Tân Liên Tâm rằng sẽ đồng ý cho Diệp Thiên qua đó.
Đó là lý do tại sao Diệp Thiên nói cô không phải là một cô gái đơn giản. Nếu không có gì xảy ra, hằn tin rằng Thẩm An Kỳ sẽ trì hoãn thời gian cho đến khi hắn đến. Tất nhiên nếu không có sự việc ngoài ý muốn xảy ra thì hãy coi như hắn chưa nói gì.
Sau mười phút, ba chiếc xe hơi sang trọng và hàng chục chiếc xe khác dừng lại bên ngoài trang viên của dòng họ Thẩm.
Ngay sau đó hàng trăm người lao xuống xe “Quái lạ, người của nhà họ Thẩm hốt hạ hốt hoảng đều mang theo hành lí lớn, hành lí nhỏ. Đây là có người đã báo trước để dòng họ Thẩm rút lui hay sao?" Chu Hồng Hy không khỏi nhíu mày thật sâu khi nhìn vào cổng nhà họ Thẩm, thấy một nhóm người đang chuẩn bị đồ đạc chuyển đi. “Mau, theo ta vào xem một chút. Hồng Thiên Kỳ dẫn đầu sải bước tiến vào nhà họ Thẩm. “Đội ngũ tinh nhuệ thứ sáu canh giữ bên ngoài, người nào đi ra ngoài thì giết người đó, những anh em khác xông vào cùng ta. Chu Hồng Hy ra lệnh.
Chẳng mấy chốc một đội mấy trăm người đã xông vào nhà họ Thấm, chém giết cả những người không kịp thoát khỏi nhà. Đủ loại tiếng la hét vang vọng khắp nhà họ Thẩm, tiếp theo là mùi máu tanh nồng nặc lan ra. “Ông ơi, người của Hồng Thịnh... bọn chúng đến rồi!” Bên ngoài phòng Thẩm An Kỳ nói với Thẩm Tông Hoa đang ngồi trên ghế bành với vẻ mặt hoảng sợ. Thẩm Tông Hoa khẽ nhắm mắt không nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng đánh nhau. "Thưa ngài, chỉ cần ngài nói một tiếng, chúng tôi liền đi giết chết bọn chúng!" "Đúng vậy, Hồng Thịnh mất tính người đến mức giết cả thuộc hạ không có quyền thể trói gà. Thật quá đáng ghét." "Hôm nay dù chết cũng phải lóc mấy miếng thịt của bọn họ!" Hàng chục chiến binh phía sau Thẩm Tông Hoa phẫn nộ nói Không lâu sau Thẩm Tông Hạ, người đang đứng cạnh Thẩm Tông Hoa phát hiện ra rằng đoàn người Hồng Thịnh đang đến gần, ông giơ tay lên ý bảo mọi người đừng nói nữa. Tức khắc mọi người chợt im lặng.
Rất nhanh Chu Hồng Hy và những người khác đều dừng lại dưới bậc thang bên ngoài của căn phòng. "Ông Thẩm, đừng tỏ ra bình an vô sự nữa. Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là ông Thẩm. Trên thực tế ông đã bị tổng đà cắt quyền khỏi Hồng hịnh rồi. Hôm nay chúng ta đến đây là theo lệnh của tổng đà. Có một số chuyện nên giải quyết với ông rồi. Tôi chỉ là không ngờ rằng là người nhà ông đã nhận được tin tức từ trước. Hầu hết mọi người đều đã di tản, nhưng thật may ông và Thẩm An Kỳ lại vẫn ở đây.
Chu Hồng Hy nói với vẻ phấn khích như một kẻ xấu xa. Nghe vậy Thẩm Tông Hoa chậm rãi mở mắt ra, trong mặt tràn đầy tia lạnh lùng trầm giọng nói: "Ta ở đây chờ người đã lâu, người quả thực không làm ta thất vọng, người thật sự dám xông vào nhà ta giết người của ta. Xem ra những gì ta đã làm được cho Hồng Thịnh trong mấy chục năm qua đều nhẹ tựa lông tơ trong mắt một số người như các người rồi. Có đúng không đại tông sư Hồng Thiên Kỳ?"
Sau khi nói xong Thẩm Tông Hoa nhìn chăm chăm vào Hồng Thiên Kỳ khiến ông ta lập tức trở nên hung hãn. "Haha."
Hồng Thiên Kỳ cười hả hệ nói: “Ông Thẩm, dòng họ Thẩm của ông là dòng họ có công lớn trong việc tạo ra Hồng Thịnh ở nước ngoài. Tổng đà cũng không muốn làm điều này. Thực sự là một số hành động của ông đã khiến cho tổng đà thất vọng. "Tôi muốn hỏi ông một câu cuối cùng. Ông có thể nói cho tôi biết tung tích của viên đá bí ẩn kia được không? Nếu như ông còn ám chỉ không hiểu thì đừng trách Hồng Thịnh không niệm tình đồng đội mà tiêu diệt dòng họ Thẩm nhà cụ.
Khi lời nói vừa dứt, Hồng Thiên Kỳ biểu tình có chút hung bạo. "Hahaha!!!"
Lúc này Thẩm Tông Hạ bước tới ngẩng đầu lên cười sau đó dứt khoát nói. "Niệm tình đồng đội? Trong mắt Hồng Thịnh vẫn còn chữ niệm tình đồng đội sao? Không còn nữa rồi, nó đã sớm không còn rồi!” "Vì lợi ích mà các người không ngại chém giết lẫn nhau, các người đã quên mục đích và lời thề mà tổ tiên Hồng Thịnh đề ra rồi sao?" "Quên rồi! Các người đều quên hết rồi! Điều 15 trong lời thế quy định rõ ràng không được mua bản bằng vũ lực của anh em, nếu có kẻ ức hiếp thì sẽ chết dưới lưỡi kiếm " "Nhưng còn một số lãnh đạo cao nhất của Tổng đà thì sao đây? Các người thì sao? Đối với viên đá bí ẩn mà dòng họ Thẩm của tôi phát hiện ra, các người muốn cưỡng chiếm của chúng tôi và công khai tàn sát dòng họ Thẩm của tôi, điều này đã vi phạm mục đích và lời thề của tổ tiên chúng ta!" "Hôm nay ta sẽ xuống gặp mặt tổ tiên, trước mặt tổ tiên sẽ kiện các ngươi, đem chấn chỉnh tất cả các người những tên ác ôn vi phạm quy củ bội bạc này!"
Khi những lời này rơi xuống, Thẩm Tông Hạ rút súng trong người và dí vào trận ông ta. "Tông Hạ! Đừng!"
Đoàng!
Tiếng súng như một nhất búa nặng nề đập vào tim mọi người.
Bich!
Thẩm Tông Hạ liền ngã xuống đất.
Sự việc này đều khiến cho mọi người bất người.