Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1503: Thành chủ đến!




Diệp Thiên đối mặt với bốn vị Thái Thượng Kính đang đánh đến thì cười lạnh.

Nội tại của Tứ Tượng Phong Thiên, có thể làm giảm thực lực của đối thủ, khiến cho thực lực của bản thân mạnh lên.

Khi chiến đấu với bốn vị Bồ tát, hắn đã dùng thực lực của một người để đối phó với bốn vị Bồ tát, nhưng vẫn đứng ở thế thượng phong cũng chính là nhờ vào nội tại của Tứ Tượng Phong Thiên.

Khi đó, hắn là Thái Thượng Kính tầng thứ năm, trong bốn vị bồ tát thì có ba người là Thái Thượng Kính tầng thứ bảy, và một người là Thái Thượng Kính tầng thứ tám. Thực lực có thể nghiền nát hắn, nhưng nhờ có nội tại của Tứ Tượng Phong Thiên, không những họ không thể nghiền nát được hắn, mà ngược lại còn bị hắn áp chế làm cho bị trọng thương.

Mà bốn ác quỷ Thái Thượng Kính này, có hai tên là Thái Thượng Kính tầng thứ hai, hai tên là Thái Thượng Kính tầng thứ nhất. Diệp Thiên cũng là Thái Thượng Kính tầng thứ nhất, dưới tác động của Tứ Tượng Phong Thiên, còn sợ không thể nghiền nát được bọn họ sao?

“Tên tiểu tử, nộp mạng đi!”

Gia chủ nhà họ Viên dẫn đầu, một lòng bàn tay kim quang lấp lánh, bắt đầu khởi động chụp lấy Diệp Thiên.

“Với sét đánh từ Càn Khôn chưởng của ta, thì ngươi không thể nào thoát được đâu, tên nhóc con!”

Gia chủ nhà họ Viên cười phá lên.

Ông ta vô cùng tự tinh với sét đánh từ Càn Khôn chưởng của mình.

Tia sét đánh ra từ Càn Khôn chưởng này là công pháp sở trường của ông ta, bàn tay có Càn Khôn khiến cho đối thủ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.

Khi ông ta duỗi lòng bàn tay ra, giống như bàn tay Như Lai đang duỗi ra, vô cùng lớn.

Hơn nữa ký hiệu trên lòng bàn tay cũng mở to ra, quanh quẩn bên người Diệp Thiên, nó có hiệu quả giam cầm rất hiệu quả, đối thủ không thể nào phá được ngục tù thì lúc đó ông ta có thể đùa giỡn với đối phương trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, ba vị cao thủ Thái Thượng Kính kia cũng không nhàn rỗi, bọn họ thúc tiên pháp ra, hỗ trợ gia chủ nhà họ Viên giam cầm Diệp Thiên, để có thể đảm bảo rằng gia chủ nhà họ Viên có thể nhốt được Diệp Thiên trong lòng bàn tay.

Cứ như thế, bọn họ có thể kéo đỉnh đầu của Diệp Thiên xuống rồi kéo linh hồn của Diệp Thiên khỏi cơ thể sau đó nghiền nát, sau đó đưa thi thể của Diệp Thiên đến hoàng thành Đông để giao dịch với Tu La đại đế.

Tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng sự thật thì rất tàn khốc.

Chỉ thấy Diệp Thiên giơ cao roi Kim Xuyên lên, khi anh thêm tiên pháp vào, roi Kim Xuyên dần dài ra, hai dòng điện dâng trào quấn khắp người, Long ảnh hiện lên lóe ra ánh sáng tàn khốc, mạnh mẽ.

Rất nhanh.

Theo sự dài ra của roi Kim Xuyên ký hiệu giam cầm của Càn Khôn chưởng, cùng với tiên pháp giam cầm của ba vị Thái Thượng Kính, liền giống như một cây kim đâm vào quả bóng bay, ngay lập tức roi Kim Xuyên đã đâm một cái, phát ra một tiếng nổ vang. Ký hiệu trong nháy mắt đã hóa thành một đợt sáng, bị xoay tròn trong không trung sau đó bị nghiền nát.

“Sao có thể như thế được chứ!”

Gia chủ nhà họ Viên gia và ba vị cao thủ Thái Thượng Kính đều sợ ngây cả người!

Những người xem cũng vô cùng kinh ngạc!

Bốn vị cao thủ Thái Thượng Kính không thể đối phó với hắn?

Thực sự quá lợi hại!

“Lần này đến lượt tôi cho các người nếm mùi một chút!”

Diệp Thiên lạnh lùng nói, song kiếm đột nhiên đập xuống.

Cây roi đánh vào bàn tay to của gia chủ nhà họ Viên, cứa từ giữa hai ngón tay của ông ta xuống một đường, đột ngột cắt lòng bàn tay của ông ta thành hai nửa.

Roi Kim Xuyên đánh vào đầu anh trai của gia chủ nhà họ Viên, khiến cho thân thể của gia chủ nhà họ Viên rơi xuống phía dưới, mà phía dưới là trận đồ bát quái, rơi xuống dưới đây cũng như trơi vào hố đao kiếm, bị ánh sáng từ trận đồ bát quái đâm vào người kêu la thảm thiết mấy ngày liền.

“Kinh khủng! Vô cùng kinh khủng!”

Gia chủ nhà họ Viên, gia chủ nhà họ Triệu và gia chủ nhà họ Hoàng vô cùng kinh hãi.

Đã bị sức mạnh đáng kinh ngạc của Diệp Thiên làm cho sợ hãi, nên ý định muốn cướp lấy thân thể của hắn cũng đã biến mất, bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi tai họa này.

“Kêu các người đừng mơ tưởng đến cơ thể của tôi nữa, các người lại không nghe lời, nhất định phải tới đây cướp đi. Bây giờ các người muốn chết như thế nào đây!”

Diệp Thiên nói xong liền quất roi Kim Xuyên qua.

Mà vào lúc này, tại phủ thành chủ của thành Lâm Châu.

Một cỗ xe sang trọng, hai bên được bảo vệ bởi các vệ sĩ của hai đội vệ binh. Từ từ hạ cánh bên ngoài cổng của chủ phủ.

Ngay lập tức, thành chủ của thành Lâm Châu, mặc quần áo lộng lẫy bước xuống xe ngựa.

Lãnh chúa bước ra khỏi cỗ xe ngựa, trong phủ thành chủ liền có người chạy ra.

“Thành chủ, người đã trở về rồi, ở thành Lâm Châu của chúng ta xuất hiện một quái nhân.”

“Hả?” Thành chủ cau mày hỏi: “Quái nhân sao?”

Người đàn ông trả lời: “Đó là một thanh niên có thân thể xác thịt. Không biết hắn làm thế nào mà có thể xuất hiện ở cõi Atula này. Vì sự xuất hiện của hắn ta mà thành Lâm Châu đã bị xáo trộn. Có rất nhiều người muốn giành lấy cơ thể của hắn ta.”

“Ồ!”

Thành chủ rất ngạc nhiên: “Những gì ngươi nói là thật chứ, có người chạy đến cõi Atula thật sao?”

Ông ấy đã ở cõi Atula mấy chục triệu năm, đừng nói đến là người có cơ thể xác thịt ngay cả hồn ma bình thường cũng chưa từng thấy qua, tất cả đều là ác quỷ trên người có sát khí đằng đằng.

Nhưng hôm nay, lại có người nói với ông ấy rằng có người bước vào cõi Atula, sao chuyện này không khiến ông ấy bất ngờ và nghi ngờ được chứ?

“Đúng vậy thưa thành chủ, những gì thuộc hạ nói là sự thật. Bởi vì thuộc hạ đã tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không có gì sai sót.”

Thấy thuộc hạ của mình nói chắc chắn như vậy, thành chủ đột nhiên có hứng thú hỏi: “Người đó ở đâu?”

“Ở y quán Nhân Đức.”

Thành chủ vung tay: “Mau chóng cùng ta đến đến y quán Nhân Đức!”

“Vâng, thưa thành chủ!”

Lúc này, bên ngoài y quán.

Diệp Thiên và bốn vị cao thủ Thái Thượng Kính đang quay cuồng, dưới sự tấn công dữ dội của Diệp Thiên, bốn vị cao thủ Thái Thượng Kính không thể cầm cự thêm được chút nào nữa. Đánh loạn khắp nơi nhưng cũng không thể đụng vào hắn được chút nào.

Lúc Diệp Thiên liều mạng đối phó với bốn vị Bồ tát, hắn lấy tế đàn trên núi làm động lực. Vì vậy, trong hoàn cảnh đó, tiềm lực của Diệp Thiên đã bùng nổ, chỉ có như vậy hắn mới có thể lấy không ít tu vi của bốn vị Bồ tát.

Nhưng hiện tại bốn ác ma Thái Thượng Kinh hoàn toàn không cần đến Diệp Thiên ra tay, Diệp Thiên không cảm giác được sự nguy hiểm của những người này, cho nên hắn không thể bộc phát tiềm lực, cho nên giết bọn họ tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy.

Giống như khi Tôn Ngộ Không đại náo ở Thiên cung, xét tình hình lúc đó. Đối phó với đám người do Thiên đình phái tới bao vây hắn thực sự rất phấn khích, nhưng sau này đi thỉnh kinh lại đánh không lại những yêu quái bình thường như đại bàng tinh,hay Thanh ngưu tinh. Ngay cả một một con gấu tinh không có lai lịch gì cũng phải tỉnh cầu Quan Âm bồ tát đến hàng phục dùm. Trên đường đi thỉnh kinh phải nhờ vào rất nhiều sự giúp đỡ mới có thể giải quyết được. Chính bởi vì lúc đó Tôn Ngộ Không đang làm việc cho Đường Tăng, không liều mạng như lúc đi đại náo Thiên Cung, nếu thấy đánh được thì đánh, không đánh được thì không đánh nữa, không cần phải liều mạng. Dù sao cũng chỉ là làm việc cho người khác, cùng lắm nếu mất người chủ này thì sẽ làm việc cho người chủ khác, tiền lương không có việc gì phải liều mạng chứ?

Đây cũng là lý do tại sao Tôn Ngộ Không khiến cho người khác cảm thấy hắn ta thực ra không giỏi lắm, như thật ra không phải vì hắn ta không giỏi mà là vì không có tiền lương, lại không vui, không có hứng thú với nó, dù sao thì hở ra một tí chủ nhân sẽ niệm chú kim cô, trong lòng hắn ta cũng sẽ rất bực dọc, nhưng lại không dám trở mặt với chủ nhân. Nên có thể tranh thủ khiến cho chủ nhân chịu khổ một chút, chắn phải cũng sẽ trút được giận cho bản thân sao?

Lúc này, Diệp Thiên cũng giống như Tôn Ngộ Không trên đường học kinh, nếu không được lợi gì thì cũng không cần quá nhiệt tình. Mà không có sự nhiệt tình hay hứng thú thì sẽ không lợi hại được như thế, nhưng dưới sức ép của hắn cũng đã ép chết một gia chủ nhà họ Hoàng.

Mất đi một người, đối phó với ba người. Diệp Thiên có vẻ càng thoải mái hơn.

Nhưng vào lúc này, một trận náo loạn vang lên.

“Mọi người nhìn xem, hình như là thành chủ của thành Lâm Châu của chúng ta đến rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.