Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 850: Thánh quả đại đạo, tôi đến đây!




Gào!

Rồng lửa gầm gừ gào thét, mang theo nhiệt độ cao đáng sợ có thể thiêu rụi mọi thứ, gào thét vang vọng cả dòng sông, không chỉ nhắm vào bất cứ ai, mà tất cả những con người trong Tiên Động đều là mục tiêu, lần lượt tấn công bọn họ.

“Không xong rồi!”

Lúc này, bất kể là thần tử; hai vị chấp sự; hay là thần tướng, nhìn thấy Thú La điên cuồng lao tới, sắc mặt đều đã thay đổi. Vốn cũng đã đến gần Dương Đỉnh Thiên và những người khác, đã chuẩn bị ra tay rồi, nhưng lại bị doạ đến mức không dám ra tay.

“Ôi mẹ ơi!”

Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm, càng hoảng sợ hơn trước cái nóng kinh hoàng.

Nhiệt độ cao như vậy, nếu bị rồng lửa đốt trúng thì sao mà được nữa?

“Mau tránh ra!”

Bốn người bên phía thần tử, và ba người bên phía Dương Đỉnh Thiên đều lần lượt né tránh, bị rồng lửa rượt theo chạy tán loạn.

Còn Thú Lân. Rượt theo đến cùng, không thiêu cháy bọn họ quyết không bỏ cuộc.

Tất nhiên, có hai con phân biệt tấn công Diệp Thiên và Ngũ trưởng lão, đã tới gần bọn họ rồi.

“Nghiệt súc đáng chết! Đừng hòng làm càn!”

Ngũ trưởng lão vốn trấn áp được Diệp Thiên, kết quả lại bị rồng lửa đột kích. Khiến cho ông ta rất khó chịu, sau khi mắng chửi, vung ta một kiếm hoa, biến thành nhiều thanh kiếm sắc bén, đâm vào con rồng lửa.

Trong khoảnh khắc, con rồng lửa bị những thanh kiếm sắc bén chém thành từng ngọn lửa và rơi xuống đất.

Còn Diệp Thiên, có tôn phẩm pháp bảo hộ thể, không hề sợ hãi con rồng lửa, nhân cơ hội xông lên một kiếm chém về phía Ngũ trưởng lão.

Cảm nhận được sự nguy hiểm, Ngũ trưởng lão đưa kiếm ra chặn.

Keng!

Kiếm của Diệp Thiên, mạnh mẽ chém vào kiếm của Ngũ trưởng lão, sức va chạm kinh hoàng khiến cho cơ thể của Ngũ trưởng lão chùng xuống, rơi ầm xuống đất.

Ngay sau đó, lại có một tiếng keng vang lên.

Kiếm của Ngũ trưởng lão đã gãy rồi, một đoạn kiếm gãy rơi xuống đất.

“Đáng ghét!”

Nhìn thấy thần binh trong tay mình bị chém gãy, Ngũ trưởng lão vô cùng tức giận, vẻ mặt khiếp sợ đến cực điểm.

Ông ta đang định trả đũa Diệp Thiên.

“Chém!”

Diệp Thiên lợi dụng tình hình, chém mạnh một nhát xuống.

Ngũ trưởng lão cũng không dám manh động, lập tức làm thủ quyết ở trước ngực, hét lớn:

“Cửu tinh thần phù, cho tôi sức mạnh!”

Vừa mới dứt lời, ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy trong chiếc nhẫn không gian của ông ta. Bay ra chín luồng ánh sáng vàng, xuất hiện chín lá bùa chú xung quanh ông ta, tạo thành một lá chắn phòng ngự màu vàng, bao phủ cả người ông ta.

Và lúc này, kiếm của Diệp Thiên đã chém xuống.

Đoàng!

Một tiếng nổ vang, thanh kiếm khổng lồ chém vào lá chắn phòng ngự màu vàng, chỉ thấy lá chắn phòng ngự đó, gợn lên từng cơn sống giống như nước biển, trông giống như đâm một nhát sẽ vỡ, nhưng trên thực tế thì vô cùng kiên cố, sức mạnh nhát kiếm này của Diệp Thiên thực sự có thể phá núi; xẻ biển; xé rách hư không; phá vỡ âm dương, nhưng lại bị vòng tròn ánh sáng vàng này chặn lại, làm thế nào cũng không thể cắt đứt được.

“Ha ha ha!”

Ngũ trưởng lão thấy vậy lập tức mừng rỡ: “Có tôn phẩm thần binh trong tay cũng không làm được gì cả, cuối cùng cũng không thể phá được Cửu tinh thần phù của tôi.”

Diệp Thiên nghe vậy, vô cùng khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông đừng vui mừng quá sớm!”

Nói xong, hắn kích hoạt Tiên pháp, bơm một nguồn sức mạnh liên tục không dứt vào trong thanh kiếm, mạnh mẽ đè kiếm xuống.

Giây tiếp theo!

Nhìn thấy lá chắn màu vàng dần dần bị cắt ra, lưỡi kiếm đi vào bên trong của lá chắn màu vàng.

“Không xong rồi!”

Sắc mặt của Ngũ trưởng lão lập tức thay đổi, hai tay liền chống lấy. Đẩy lá chắn màu vàng ra và ra pháp quyết, hét lớn:

“Phá!”

Ngay lập tức có tiếng nổ lớn vang lên, lá chắn màu vàng nổ tung, năng lượng khủng khiếp đẩy Diệp Thiên lùi ra ngoài.

Ngũ trưởng lão đang chuẩn bị thừa cơ xông lên, thì nghe thấy tiếng kêu của thần tử truyền đến.

“Cứu! Ngũ trưởng lão cứu!”

Nghe vậy, Ngũ trưởng lão quay đầu lại nhìn, thấy thần tử bị rồng lửa quấn vào giữa, mặc dù có pháp bảo và canh khí hộ thể bảo vệ lấy cơ thể, nhưng dưới nhiệt độ cao khủng khiếp của rồng lửa, lớp phòng ngự vô cùng nguy khốn.

Ngoại trừ thần tử ra, những người khác hầu như có thể đáng ngang tầm với rồng lửa, hai vị chấp sự và thần tướng, thậm chí còn sắp tiêu diệt được rồng lửa.

Con Thú Lân bay thổi lửa, chính là yêu thú tôn phẩm cấp sáu, sức mạnh tương đương với Hợp đạo cảnh viên mãn, con rồng lửa do nó phóng ra không dễ dàng đối phó như vậy.

Ngay cả Dương Đỉnh Thiên và Cơ Hữu Đạo bọn họ, dưới sự tấn công của rồng lửa, cũng có chút chống đỡ không được.

“Thần tử đừng hoảng, tôi đến cứu ngay!”

Ngũ trưởng lão nhìn qua, thấy hắn chưa tấn công, bèn lập tức bay thẳng về phía thần tử. Kích hoạt Tiên pháp, dùng tay không nắm lấy đuôi con rồng lửa, dùng lực kéo mạnh, rồng lửa giống như sợi dây bị kéo đi, mãnh liệt đập vào trên tường, giống như pháo hoa nở rộ, biến thành một đống tia lửa.

Còn Diệp Thiên, không vội đi giúp Dương Đỉnh Thiên và những người khác, mà nhân cơ hội triệu hồi tháp Trấn Tiên, dưới sự điều khiển của thần niệm. Lao về phía của hai vị chấp sự và một vị thần tướng.

Đoàng!

Vị thần tướng đó bị đụng trúng đầu tiên, pháp bảo phòng ngự trên người nổ tung, kêu la thảm thiết rồi bay ra ngoài, va vào tường rồi rơi xuống đất, ngay lập tức phun máu ra.

Sau đó, Diệp Thiên lại điều khiển tháp Trấn Tiên, tóm lấy một vị chấp sự.

Tương tự như vậy, vị chấp sự đó giống như bị mãnh thú hồng hoang đụng trúng, cũng bị thương nặng.

“Chết tiệt!”

Khi tháp Trấn Tiên sắp đụng phải một vị thần tướng khác, Ngũ trưởng lão tung một nắm đấm mạnh qua đó.

Đoàng!

Bóng của nắm đấm đâm vào tháp Trấn Tiên. Bóng của nắm đấm lập tức nổ tung, còn tháp Trấn Tiên, cũng bị va đến bay ngược ra một khoảng nhất định.

Vì vậy, Diệp Thiên điều khiển tháp Trấn Tiên, lao về phía Ngũ trưởng lão.

Ngũ trưởng lão lập tức vận hành Tiên pháp, tung một chưởng qua, một luồng sáng màu cam từ trong lòng bàn tay của ông ta bắn ra như ánh sáng đèn pin, đánh vào tháp Trấn Tiên và đẩy tháp Trấn Tiên trở về.

Diệp Thiên cũng kích hoạt Tiên pháp, cũng chưởng ra tương tự như vậy.

Chẳng bao lâu sau, tháp Trấn Tiên bị hai luồng sáng màu cam giáp công vào giữa.

“Lại là một tôn phẩm pháp bảo, thực sự không biết một thổ dân như cậu, lấy đâu ra nhiều bảo bối như vậy, cũng may cậu là thổ dân Tiên Vương, nếu là Tiên Vương cấp cao như Bạch Hổ Tinh chúng tôi, thì chúng tôi thực sự chết chắc rồi!” Ngũ trưởng lão vui mừng nói.

Diệp Thiên lúc này mới thu hồi thần niệm từ trên tháp Trấn Tiên, điều khiển Lục tiên kiếm, chém con rồng lửa tấn công cả ba người Dương Đỉnh Thiên xuống đất.

Sau đó điều khiển Lục tiên kiếm, đi chém giết vị Tiên Vương bị thương.

“Lưu chấp sự, mau ngăn cản hắn giết Võ Uy thần tướng!”

Ngũ trưởng lão vội vàng kêu lên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. Tay còn lại cũng dốc toàn lực để đánh về phía tháp Trấn Tiên.

Diệp Thiên cũng như thế, hai tay đỡ lấy tháp Trấn Tiên, giằng co với ông ta.

Sau đó điều khiển Lục tiên kiếm hoành hành tàn sát.

Nhưng vị Lưu chấp sự đó, cũng không phải là kẻ tầm thường, dựa vào sức mạnh của chính mình. Đỡ lấy khiến cho Lục tiên kiếm không thể ra tay được.

“Tôi đi giúp Tôn Thượng đối phó với vị chấp sự kia, hai người thì đi giết hai kẻ bị thương đi.” Dương Đỉnh Thiên căn dặn xong rồi lao về phía Lưu chấp sự kia.

Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm, đi vòng ra phía sau của Diệp Thiên, Ngũ trưởng lão bị Diệp Thiên kéo lấy. Lưu chấp sự thì bị Lục tiên kiếm và Dương Đỉnh Thiên giữ lấy, hai người họ hoàn toàn không có áp lực, không bao lâu sau đã đến bên cạnh thần tướng bị thương kia, mỗi người một nhát kiếm chém xuống.

Vì vị thần tướng kia bị đụng vỡ pháp bảo hộ thể, pháp thân cũng bị đụng đến tổn thương. Hai người họ không tốn nhiều sức lực thì đã chém vị thần tướng đó ra thành ba đoạn, sau đó lại dùng nắm đấm, đập nát cơ thể, ngay cả thần hồn cũng bị hai người họ xé nát.

“Võ Uy thần tướng!”

Thần tướng đứt ruột kêu lên.

“Ha ha ha!”

Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm vui mừng khôn xiết, Cơ Hữu Đạo nhanh chóng cầm lấy chiếc nhẫn không gian của Võ uy thần tướng, nói với Ngô Huyền Tâm: “Đi, xử lý luôn vị chấp sự bị thương kia, sau đó thì đi giết thần tử.”

“Được.”

Ngô Huyền Tâm đáp lại, hai người lập tức lao đến chỗ của vị chấp sự bị thương kia.

“Đáng ghét!”

Nhìn thấy Võ Uy thần tướng bị giết, vị chấp sự còn lại cũng trong tình thế nguy hiểm, Ngũ trưởng lão tức giận, cơ thể bỗng nhiên né đi, tháp Trấn Tiên lướt qua bên cạnh ông ta, đụng vào tường.

Còn ông ta thì đấm một phát về phía Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm.

Diệp Thiên nhanh tay nhanh mắt, lập tức tung một đấm ra, va vào nắm đấm do Ngũ trưởng lão đánh ra, sau đó điều khiển tháp Trấn Tiên va vào phía Ngũ trưởng lão.

Bởi vì Ngũ trưởng lão lo lắng cho sự an toàn của vị chấp sự đó, khi bất cẩn đã bị tháp Trấn Tiên đụng trúng, kêu lên thảm thiết bay ngược ra ngoài, đập vào tường, khi rơi xuống đất thì pháp bảo hộ thể đã vỡ vụn, cơ thể cũng bị thương nhẹ.

“Ha ha!”

Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm mừng rỡ, lập tức cầm kiếm giết chết vị chấp sự đó.

“Chết tiệt! Chết tiệt!”

Ngũ trưởng lão căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn đi qua giết chết Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm, nhưng tháp Trấn Tiên lại lao về phía ông ta, ngay lập tức không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, trước hết nên né tránh bảo vệ chính mình rồi tính.

Sau khi điều khiển vài lần, cũng không đánh trúng Ngũ trưởng lão, Diệp Thiên lập tức thu hồi tháp Trấn Tiên, đưa tay ra thu hồi Lục tiên kiếm, đang chuẩn bị đi giết chết Lưu chấp sự, sau đó phát động cuộc tổng tấn công cuối cùng vào Ngũ trưởng lão.

Nhưng vào lúc này.

“Grào!”

Một tiếng gầm vang đến.

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn, đó là con Thú Lân bay thổi lửa, bỗng nhiên vọt qua sông Kim và lao về phía hắn.

“Ha ha ha! Thánh quả đại đạo! Tôi đến đây!”

Ngũ trưởng lão mừng rỡ khi thấy điều này, lập tức cả người nhảy lên, biến thành một luồng sáng, bay về phía thánh quả đại đạo ở bên kia sông Kim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.