Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 848: Tính toán lẫn nhau!




Diệp Thiên nghe vậy, trong lòng lập tức tính toán.

Nếu hợp tác, cùng nhau hàng phục con Thú Lân bay thổi lửa thì độ khó cũng không cao lắm, trong vòng vài giờ đồng hồ, về cơ bản có thể giải quyết con Thú Lân bay thổi lửa.

Nhưng vấn đề là Diệp Thiên có thể đoán được đối phương không hề thực sự muốn hợp tác, mà là lợi dụng anh, mượn sức của anh để đối phó với con Thú Lân bay thổi lửa, đợi sau khi loại trừ con Thú Lân bay thổi lửa, như vậy đối phương sẽ ngược lại quay sang đối phó với anh.

Nếu như là đang trong tình huống nắm chắc đối phó với mọi khiêu chiến của đối phương. Diệp Thiên đương nhiên cũng muốn hợp tác, tiêu diệt con Thú Lân bay thổi lửa rồi quay sang chiến đấu với bọn họ.

Nhưng mấu chốt là, anh không chắc chắn có thể đối phó với khiêu chiến của đối phương.

Bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch khá xa, một người Ngũ trưởng lão, một mình Diệp Thiên có thể đối phó được, Thần Tử không tính, nhưng ba người còn lại cũng không phải hiền lành, chí ít tùy tiện chọn một người, cũng đều có thể đánh bại Dương Đỉnh Thiên.

Cho nên một khi bọn họ hợp tác, tiêu diệt con Thú Lân bay thổi lửa, bên kia sẽ quay sang đối phó bọn họ. Anh bị Ngũ trưởng lão kéo đi, Dương Đỉnh Thiên bị ba người kia giết chết, liên thủ cùng đối phó anh, anh không hẳn là sợ hãi, nhưng nếu như ba người kia chạy đi hái quả thánh đại đạo, sau khi ăn nó tu vi tăng lên. Quay lại đối phó với anh, vậy thì không phải là vấn đề không chịu đựng nổi, mà là sẽ bị ngược đến chết.

Cho nên không thể hợp tác.

Nhưng anh không nắm chắc, sau tiêu diệt con Thú Lân bay thổi lửa, nhanh chóng hái thánh quả đại đạo ăn, nếu như nắm chắt chuyện này, vậy thì hợp tác cũng không đáng ngại.

Đương nhiên, khả năng cũng không phải không có, nhưng khả năng quá nhỏ, Diệp Thiên không muốn làm chuyện mạo hiểm này, một khi thua cược, vậy hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Bởi vì ở đây bị giới hạn bởi pháp quy của đại đạo, nên từ mặt đất đến đỉnh động, chỉ cao một ngàn mét, pháp thân là hai mươi ngàn mét, ở trong này không thể ra ngoài.

Ở trong này Tháp Trấn Tiên cũng không thể biến lớn lên được, không phát huy được hiệu quả tốt, hút loại người nhập môn hợp đạo như Thần Tử vẫn có thể, hút hai người chấp sự và thần tướng chân tiên cấp đỉnh phong, cùng loại người cấp chân tiên viên mãn như ngũ trưởng lão, thì không thể làm được.

Nếu như có thể phát huy hết được, anh cũng sẽ không đến mức có một loạt lo lắng như này, mấu chốt là ở trong này không có cách nào bày ra đại chiến, cho nên điều này rất đau đầu.

Dù sao tu vi của anh cũng thấp, lợi hại chính là ở pháp bảo, thần binh, cùng với công pháp, trong hoàn cảnh không thể phát huy hết được, anh thật sự không phải là đối thủ của Bán Bộ Tiên Vương như Ngũ trưởng lão.

Cho dù hắn có pháp bảo tôn phẩm hộ thể, lấy tu vi của Ngũ trưởng lão, quả thực cũng không thể làm anh bị thương. Nhưng nếu như Ngũ trưởng lão cướp thánh quả đại đạo ăn trước, đột phá đến Thiên Huyền Cảnh, đối với hắn mà nói cực kỳ nguy hiểm tính mạng!

Cho nên, anh đã chọn cách không hợp tác.

Cũng kết luận rằng một khi cuộc chiến bắt đầu, con Thú Lân bay thổi lửa chắc chắn sẽ không giúp bên nào, trước tiên nó sẽ bảo vệ thánh quả đại đạo, đợi cho đến khi hai bên tàn sát lẫn nhau, nó mới ra trận, thiêu rụi toàn bộ người bên trong.

Nếu không có con Thú Lân bay thổi lửa gây rối, Diệp Thiên đối phó với Ngũ trưởng lão, gọi Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm tiến vào, cùng Dương Đỉnh Thiên đối phó ba người kia, tranh thủ ra tay giúp đỡ một chút, hệ số nguy hiểm của đám người Dương Đỉnh Thiên chắc hẳn cũng không cao lắm.

Sau đó, để thú Kim Lân mắt xanh đưa Đóa Đóa ra ngoài, tấn công Đóa Đóa để kích phát thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa, một khi kích phát ra ngoài, thuần hóa thú Kim Lân mắt xanh, hái thánh quả đại đạo đem đến cho anh ăn, vậy tất cả vấn đề cũng được giải quyết một cách dễ dàng.

"Thế nào, hợp tác hay không hợp tác?"

Bởi vì Diệp Thiên mãi vẫn chưa trả lời, Ngũ trưởng lão có chút không kiên nhẫn hỏi.

“Để cho tôi suy nghĩ một lát nữa.” Diệp Thiên muốn kéo dài thời gian thêm một lúc.

“Được.” Ngũ trưởng lão gật đầu: “Cho cậu mười lăm phút suy nghĩ, sau mười lăm phút, nếu như không thể cho tôi câu trả lời, tôi ước chừng phải ra tay đối phó với các cậu."

"Được thôi."

Diệp Thiên mỉm cười buông lỏng tay.

Ngay lập tức dùng thần niệm truyền âm cho Dương Đỉnh Thiên: "Đi xuống."

Nhận được truyền âm của Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên lập tức xuống lưng thú.

Sau đó lại truyền âm cho Đóa Đóa: "Đóa Đóa, bố có thể lấy được thánh quả đại đạo hay không. Hoàn toàn trông cậy vào con, bố sẽ bảo thú Kim Lân mắt xanh đưa con ra ngoài, con bảo nó tấn công con, kích hoạt Thất khiếu lung linh tâm thì đi vào, thuần hóa thú Kim Lân mắt xanh, hái thánh quả đại đạo cho bố, như vậy bố có thể tiêu diệt tất cả bọn họ."

“Vâng bố, Đóa Đóa nhất định sẽ không khiến bố thất vọng!” Đóa Đóa truyền âm lại cho Diệp Thiên.

Sau đó, Diệp Thiên lại truyền âm cho thú Kim Lân mắt xanh: "Lập tức mang Đóa Đóa ra ngoài, gọi Hữu Đạo và Tiểu Ngô vào, có Hợp đạo đại thành trở lên, dám đến đều gọi vào, trước khi Đóa Đóa chưa kích hoạt Thất khiếu linh lung tâm, mi không cần tiến vào."

“Vâng thưa Tôn Thượng!” Thú Kim Lân mắt xanh truyền âm đáp lại.

Giây tiếp theo!

Vù vù!

Nó mang theo Đóa Đóa, giống như một đạo Thất Thải Thần Quang, lập tức bắn về phía lối ra.

"Đồng ý?"

Năm người đối phương đều cau mày, khi hoàn hồn lại thì con thú Kim Lân mắt xanh đã biến mất khỏi tiên động.

"Các người đang làm gì đấy?"

Thần Tử nhảy ra ra ngoài, tức giận chất vấn Diệp Thiên.

Đám người Ngũ trưởng lão, híp mắt, ánh mắt nhìn Diệp Thiên cực kỳ bất thiện, dáng vẻ kích động như muốn đánh anh.

Diệp Thiên nhún vai: "Không làm gì cả, con gái của tôi không thích ở dưới này, ra ngoài hít thở không khí trong lành. Không được sao?"

“Ra ngoài hít thở không khí sao anh không nói, lén lén lút lút chạy trốn, tôi nghĩ không phải ra ngoài hít thở không khí, mà là ra ngoài gọi người giúp đỡ đi?" Giọng điệu Thần Tử hung hăng nói.

“Nói chuyện khách sáo với tôi một chút.” Diệp Thiên híp mắt: "Cũng chính là tôi bây giờ, nếu như đổi lại là tôi của trước đây, anh đã là một người chết rồi."

“Mẹ mày!” Thần Tử nghe vậy cực kỳ khó chịu. Nói với Ngũ trưởng lão: "Ngũ trưởng lão, bản cung thấy tên này không hề có thành ý muốn hợp tác, theo bản cung thấy, trực tiếp ra tay giết chết anh ta đi!"

Ngũ trưởng lão đương nhiên cũng muốn giết Diệp Thiên, tính mạng của hơn mười ngàn đệ tử không thể chết vô ích, nhưng ông ta vẫn muốn lợi dụng Diệp Thiên giết chết con Thú Lân bay thổi lửa trước, rồi lại ra tay đối phó Diệp Thiên.

Cho nên thay vì vội vàng động thủ, ông ta nhàn nhạt nói với Diệp Thiên: "Thời gian tôi cho cậu đã không còn nhiều nữa, suy nghĩ cho thật kỹ đi."

Ông ta không hề lo lắng về việc tìm người giúp đỡ, bởi vì ông ta biết bên ngoài không có cao thủ gì. Ngay cả gọi một đám người tiến vào, ông ta chỉ cần một nắm đấm thì đã có thể nghiền nát hết bọn họ.

Cho nên ông ta tỏ vẻ không quan tâm, tốt nhất là tới giúp đỡ, dùng một nắm đấm nghiền chết, còn có tác dụng răn đe, để Diệp Thiên phải hợp tác với ông ta.

Lúc này, thú Kim Lân mắt xanh và Đóa Đóa đã xuất hiện bên ngoài.

“Đại công chúa, sao cô lại ra ngoài vậy, Thượng Tiên đâu?” Cơ Hữu Đạo nhìn thấy Đóa Đóa ra ngoài, lập tức hỏi.

Không đợi Đóa Đóa mở miệng. Thú Kim Lân mắt xanh nói: "Tôn Thượng bảo tôi gọi ông và Tiểu Ngô tiến vào giúp đỡ, thuận tiện gọi người có tu vi trên Hợp đạo đại thành trong đây, dám xuống đều mang xuống, sau khi xong chuyện, tôn thượng sẽ không đối xử tệ bạc với tất cả mọi người.”

Vừa nói xong, Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm hai mắt nhìn nhau, đều gật đầu.

Sau đó, Cơ Hữu Đạo nói với những tu sĩ đang có mặt: "Các vị đạo hữu, có Hợp đạo đại thành, không sợ chết, tất cả đến đứng bên cạnh tôi này, tôi đưa mọi người xuống dưới giúp Thượng Tiên đối phó với những tu sĩ ngoại vực."

"Mọi người cũng nhìn thấy, Thượng Tiên rất hào phóng, đan dược và bùa chú tốt như vậy đều không cần, cho chúng ta hết, nếu như giúp Thượng Tiên tiêu diệt những tu sĩ ngoại vực kia, tôi tin rằng Thượng Tiên sẽ khen thưởng cho chúng ta càng nhiều hơn."

"Cho nên, tôi cảm thấy cần phải đi xuống giúp đỡ Thượng Tiên, mọi người thấy thế nào?"

Ngay sau khi những lời này vừa được nói ra, rất nhiều tu sĩ bắt đầu xôn xao thảo luận.

"Vị Tôn Thượng kia muốn gọi người giúp đỡ, xem ra đang gặp rắc rối."

"Tôi đoán chừng vị Tôn Thượng này không thể đánh lại Thượng Tiên ngoại vực, cho nên mới cầu viện."

"Những tên Thượng Tiên ngoại vực cũng không phải là người ăn chay, ngộ nhỡ cuối cùng vị Tôn Thượng kia thua, chúng ta đi giúp đỡ. Há chẳng phải là sẽ chết rất thê thảm sao."

"..."

Rất nhanh, một tu sĩ hô lên: "Đạo hữu, rất rõ ràng vị Tôn Thượng kia của các người, không phải là đối thủ của Thượng Tiên ngoại vực, cho nên mới mời cứu viện, chúng tôi không ngốc. Sẽ không đi xuống chịu chết.”

“Đúng vậy, chúng tôi không ngu ngốc, tránh khỏi không có được chỗ tốt nào, lại mất đi tính mạng, như vậy không đáng!” Lại có một tu sĩ Hợp đạo đại thành nói.

"Không đi không đi, không làm con chốt thí cho anh ta."

"Đi cũng vô ích. Những tên Thượng Tiên bên ngoại vực kia lợi hại như vậy, chúng tôi cũng không thể giúp gì được, bị đánh chết thì có."

"..."

Không một ai tình nguyện xuống dưới giúp đỡ.

"Bố tôi sẽ không hại các người, hơn nữa bố tôi cũng không phải là không đánh lại bọn họ, chẳng qua là không phân thắng bại mà thôi, có người giúp đỡ một chút. Thì có thể đánh bại bọn họ, đợi đến khi có chuyện tốt, cam đoan sẽ không bạc đãi mọi người." Đóa Đóa hét lên.

“Xì!” Một tên tu sĩ nào đó chế khẩy: “Ai tin người đó là kẻ ngu, một khi bị bọn họ lừa sẽ không thể ra ngoài, chúng tôi sẽ không mắc lừa đâu!

"Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không mắc lừa các người đâu!"

Vẫn không có tu sĩ nào tình nguyện đi xuống.

“Một lũ ngu xuẩn!” Thú Kim Lân mắt xanh không nhịn được mắng một câu, sau đó nói với Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm: “Bọn họ không đi cũng không sao, hai người mau xuống đi, đến lúc hai người ra ngoài tu vi tăng lên, làm cho những kẻ ngu đần này hâm mộ đến chết!"

"Vâng."

Mặc dù Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm cũng sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn có chút tin tưởng đối với Diệp Thiên, thêm càng nhiều lợi ích, cũng hạ quyết tâm, lập tức vọt về phía tiên động.

"Ha ha ha!"

Đám tu sĩ cười nói.

"Hai kẻ ngu này, bị lừa đi xuống chịu chết!"

"Tôi đặt một tỷ Thiên Tinh Thạch, hai người bọn họ xuống dưới chắc chắn phải chết, có tin hay không, muốn đánh cược với tôi?"

"Nếu như anh đặt một tỷ Thiên Tinh Thạch cược bọn họ có thể ra ngoài thì tôi cược với anh, cược bọn họ không thể ra ngoài, ai cược với anh, rành rành là tặng không tiền cho anh. Còn lâu mới cược!"

"Đúng vậy, kẻ ngốc đều biết rằng họ không thể thoát ra ngoài, ai còn đánh cược với anh."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.