Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 841: Tiên Đế không dễ trêu chọc




Diệp Thiên vừa dứt lời, người trong nhà lập tức xôn xao ầm ĩ.

“Là Bắc Minh Đế Tôn đến!”

“Hơn một năm rồi! Bắc Minh Đế Tôn cuối cùng cũng đến!”

“Như vậy là có thể kết thúc việc tìm kiếm được rồi, tốt quá rồi!”

“...”

Trương Diên Niên càng kích động hơn và bắt đầu gào khóc: “Thầy, cuối cùng thầy cũng đến rồi...”

Còn đại trưởng lão của Càn Khôn Giáo và hai vị tôn giả sau khi nghe thấy tin này thì lập tức từ trong phòng chạy ra, sau đó tung hô bá chủ lên không trung. Một nhóm người xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

“Là ba người các ông đang tìm bổn tọa sao? Diệp Thiên ngắt lời ba người họ.

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?” Đại trưởng lão hỏi lại.

“Ông trả lời câu hỏi của bổn tọa trước đi đã.” Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Đại trưởng lão tức giận trả lời: “Chúng tôi tìm ông!”

“Tìm bổn tọa có việc gì?” Diệp Thiên lại hỏi.

Đại trưởng lão trả lời dứt khoát: “Giao kiếm thần ra thì sẽ được tha cho tội chết, nếu không thì đừng nói đến Tiên Đế, đến Quỷ Đế cũng không để cho ông được toại nguyện!”

“Ha ha!”

Diệp Thiên ngẩng đầu cười lớn, như thể vừa được nghe thấy lời nực cười nhất trên trái đất này

Lúc đó Cơ Hữu Đạo nhảy từ trên lưng thú xuống, nét mặt hoang mang nói: “Đại trưởng lão, hai vị tôn giả, các ông bị điên rồi. Sao lại dám bắt Bắc Minh Đế Tôn phải giao kiếm thần, đây là chuyện các ông muốn là được sao?”

“Cơ Hữu Đạo, ông thật hỗn xược!” Đại trưởng lão nghiêm nghị trách mắng: “Nếu ông biết điều thì đứng về phía tôi, tôi niệm tình ông là người của Càn Khôn Giáo, là đệ tử của Tử Kim Tông thái thượng trưởng lão nên tha cho ông một mạng. Nếu như ông còn không biết điều, tiếp tục làm tay sai cho Diệp Bắc Minh thì đừng trách tôi không niệm tình chúng ta là người cùng một giáo.”

“Là ông hỗn xược mới đúng!” Cơ Hữu Đạo đáp lại: “Sao ông dám nhòm ngó kiếm thần, đối đầu với Bắc Minh Đế Tôn? Đến Tiên Vương còn bị Bắc Minh Đế Tôn giết chết, ông không sợ sự tức giận của Bắc Minh Đế Tôn sẽ mang họa đến cho tất cả mọi người trong giáo sao?”

“Ha ha!”

Đại trưởng lão cười ha hả: “Cơ Hữu Đạo ơi Cơ Hữu Đạo, Diệp Bắc Minh rốt cuộc đã cho ông cái gì tốt đẹp mà khiến cho ông đến chết cũng không sợ như vậy, còn muốn đứng về phía cậu ta khuyên nhủ chúng tôi?”

“Đừng tưởng là tôi không biết, thực lực của Diệp Bắc Minh cũng chỉ như ông mà thôi, nếu không phải là Tiên Vương với Ma Vương đang tu tiên hồi phục sức lực thì ông nghĩ rằng Diệp Bắc Minh là đối thủ của Tiên Vương sao?”

“Đến nay Ma Vương đã bị phế, Diệp Bắc Minh có bản lĩnh gì, thì có thể đối đầu với ba vị Chân Tiên hợp đạo viên mãn chúng tôi.”

Họ dám ngang nhiên tiến đánh vào phủ bá chủ, lại còn đi khắp nơi tìm cửa truyền tin, chính là vì muốn thông qua những phán đoán, để chắc chắn rằng thực lực của Diệp Bắc Minh không hề hơn ba vị hợp đạo viên mãn nên mới dám đến, có thể tu đến cảnh giới này, cũng không phải người thiểu năng trí tuệ, không chắc chắn thì sao dám lỗ mãng.

Vả lại Cơ Hữu Đạo với Diệp Thiên bị mấy nghìn vị Chân Tiên vây đuổi phải chạy khắp nơi cũng có thể chứng minh được rằng phán đoán của họ là chính xác.

Muôn vàn nhân tố, khiến họ trở nên ngạo mạn, không quan tâm đến sức mạnh của Diệp Thiên.

“Các ông... các ông... đúng là...” Cơ Hữu Đạo tức đến phát điên.

Lần trước cùng với Diệp Thiên đi Tử Tiêu Tinh, vốn dĩ trên đường đã nói rồi, đi lấy kiếm thần, sau đó đi bắt tứ linh, Diệp Thiên sẽ bố trí cho ông ta kết giới tứ tượng.

Chỉ là không ngờ rằng, lấy được kiếm thần, lại bị nhiều người tranh giành như vậy, do Diệp Thiên bị tổn thương tinh thần, không còn cách nào khác đành chỉ có thể chạy về Tiên Thổ.

Còn lần này xuất hiện, Diệp Thiên cũng đồng ý, sẽ giúp ông ta bố trí kết giới tứ tượng, nếu như Diệp Thiên bị giết, vậy thì tất cả những gì ông ta làm không phải đều là vô ích rồi sao?

Dù sao thì Ma Vương cũng đang tu luyện. Ông ta với Diệp Thiên cùng nhau hợp tác, sức mạnh cũng sẽ không thua kém gì, căn bản không có cách nào chống chọi với ba vị hợp đạo viên mãn.

Vì vậy ông ta cũng sợ Diệp Thiên đánh không lại, cuối cùng bị giết thì họa lớn rồi.

“Rốt cuộc ông có chịu không?” Đại trưởng lão tức giận nhìn Cơ Hữu Đạo.

“Tôi tôi...” Cơ Hữu Đạo lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Lúc này, Diệp Thiên cười giễu cợt: “Ông cũng không phải làm khó Hữu Đạo, dựa vào ba người các ông, muốn lấy mạng của bổn tọa chẳng khác nào kẻ ngốc nói mê.

“Ha ha!”

Đại trưởng lão cười lớn tiếng: “Ông đừng dọa tôi, chúng tôi không dễ bị dọa như vậy, ông tưởng rằng ông với Cơ Hữu Đạo ngang tài ngang sức, bị mấy nghìn Chân Tiên đuổi đến nỗi phải chạy khắp nơi, thì có thể khoác lác, để khiến cho chúng tôi thấy khó khăn mà chạy mất sao?

“Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, chúng tôi sẽ không bị ông dọa cho mà chạy mất đâu!”

Nói đến đây, ông ấy nghiêm nghị nói: “Ông chỉ cần giao kiếm thần ra thôi, còn nếu không thì chúng tôi sẽ không khách khí với ông nữa!”

“Cũng to gan đấy.” Diệp Thiên cười giễu cợt: “Vậy thì bổn tọa phải xem xem, gan của các ông, có thực sự to đến nỗi không sợ trời không sợ đất, không sợ bất cứ thứ gì không.

Nói xong, anh không một chút động tĩnh.

Trong nháy mắt, một vệt sáng vàng phát ra từ trong nhẫn không gian của hắn, chiếu qua đỉnh đầu ba người rồi bay lên không trung, hóa thành một tháp bảo cửu tầng khổng lồ, sừng sững trên không trung, lấp lánh ánh vàng, khung cảnh hùng vĩ khiến người ta hoa mắt.

Ba người ngẩng đầu nhìn lên.

“Đây là...”

Ba người đều kinh ngạc đến nỗi không nói lên lời.

Còn những người ở đó cũng xôn xao ầm ĩ.

“Trời ơi, ánh vàng kim lấp lánh, đây là loại pháp bảo gì vậy?”

“Từ loại hạ phẩm pháp bảo đến tiên phẩm pháp bảo, đều không có ánh sáng vàng kim, không khó để đoán ra, đây chắc chắn là loại pháp bảo quý báu hơn cả tiên phẩm pháp bảo!”

“Bọn họ quá xem thường Bắc Minh Đế Tôn rồi, đến Tiên Vương cũng nằm trong tay Bắc Minh Đế Tôn, thì ba người họ muốn giết Bắc Minh Tiến Đế là có thể giết được sao!”

“...”

Cơ Hữu Đạo nhìn pháp bảo thông thiên, cũng vô cùng kinh ngạc, rón rén hỏi: “Bắc Minh Đế Tôn, đây là...là loại pháp bảo cực phẩm gì vậy?”

“Có sức mạnh phi thường hơn cả tiên phẩm pháp bảo.” Dương Đỉnh Thiên trả lời thay Diệp Thiên.

“Cái gì, tôn phẩm pháp bảo?”

Cơ Hữu Đạo với đại trưởng lão và hai tôn giả đều vô cùng ngạc nhiên.

“Cái này há chẳng phải chỉ có Tiên Vương mới có được sao?” Cơ Hữu Đạo lại hỏi.

“Đúng vậy.” Dương Đỉnh Thiên cười: “Tôn thượng đã từng nói với tôi, vị Tiên Vương đó đã có tuổi rồi, nên bị Tôn thượng nấu chảy với pháp bảo.

Ừng ực!

Đại trưởng lão nghe thấy vậy kinh hãi đến nuốt nước bọt, suýt nữa thụt luôn cả lưỡi vào.

Đây là tôn phẩm pháp bảo mà chỉ có Tiên Vương mới có thể điều khiển!

Diệp Bắc Minh có thể điều khiển nó, há chẳng phải là hắn là Tiên Vương sao?

Vậy sao giết được hắn!

Khả năng mình bị giết cao hơn!

Nghĩ đến đây, đại trưởng lão lanh lợi, lập tức cười khà khà: “Bắc Minh Đế Tôn, chúng tôi lúc nãy chỉ là nói đùa với ông thôi, thật ra chúng tôi đến tìm cậu, là muốn mời cậu đến làm khách của Càn Khôn Giáo chúng tôi, chứ không phải là đến để giết cậu.”

Phì!

Đóa Đóa không nhịn được mà phì cười.

Đổi giọng cũng nhanh quá!

Lúc nói xong thì không sợ, sao bây giờ sao lại sợ rồi? Diệp Thiên cười hỏi.

Đại trưởng lão mặt mày nhăn nhó: “Bắc Minh Đế Tôn, không phải nói với cậu rồi sao. Lúc nãy là tôi nói đùa thôi, cậu đừng xem là thật.”

“Hừm!”

Diệp Thiên phẫn nộ: “Ông nói là nói đùa thì chính là nói đùa, bổn tọa là người các ông muốn trêu đùa là trêu sao?”

“Biến đi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời, đại trưởng lão liền biết không thể hòa khí được nữa liền hét lên một tiếng rồi rút lui.

Phản ứng của hai vị tôn giả cũng rất nhanh, quay người theo đại trưởng lão rồi chạy mất.

“Ha ha!”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người bên dưới đều được một phen cười no nê.

“Vừa nãy mới nói, bọn họ chắc chắn sẽ không bị dọa cho mà chạy mất, bây giờ thì sao? Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!”

“Gan nhỏ như vậy mà cũng dám đến giết Bắc Minh Đế Tôn, đúng là muốn tìm đến cái chết!”

“Tôi tin rằng, Bắc Minh Đế Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

“...”

Diệp Thiên sẽ không dễ dàng mà buông tha như vậy, bất thình lình, tháp trấn tiên hạ xuống, đáy tháp nhắm vào họ phát ra một lực hút kì lạ.

Chỉ một giây sau!

“A!”

Ba người bị lực hút khủng khiếp ấy hút vào chân tháp khiến họ kêu là thảm thiết, chỉ với một chút công lực, trong nháy mắt, ba người đã bị hút vào bên trong tháp.

Diệp Thiên lập tức niệm thần chú, niêm phong đáy tháp lại, sau đó hắn điều khiển phần bên trong tháp, từng tầng từng tầng một hành hạ bọn họ.

“Bắc Minh Đế Tôn tha mạng! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thật sự biết sai rồi! Cầu xin ông tha cho chúng tôi.

Ba người liên tục kêu gào thảm thiết.

“Tiên Đế không phải dễ trêu đùa, các ông động vào rồi, thì sẽ phải trả một cái giá vô cùng đau đớn” Diệp Thiên hờ hững trả lời.

Ba người vẫn cố hết sức xin tha mạng, nhưng cuối cùng xin tha mạng cũng vô ích, họ chết ở tầng thứ bảy của tháp trấn yêu.

“Ồ!”

Những người bên dưới cổ vũ hoan hô rất nồng nhiệt.

“Bắc Minh Đế Tôn lợi hại quá!”

“Tiên Vương muốn giết người cũng như giết chim vậy!”

“Quá dễ dàng, thật sự quá dễ dàng rồi!”

“...”

Diệp Thiên thu tháp trấn tiên lại, nhìn xuống bên dưới hét lớn: “Tiểu Trương, không sao chứ?”

“Sư Phụ, đệ tử không sao!” Trương Diên Niên vui mừng trả lời.

“Không sao thì tốt, vậy thì bổn tọa không cần xuống nữa.”

Diệp Thiên đáp lại một câu, sau đó chỉ ra một hướng: “Quái thú Kim Lân mắt xanh, lập tức xuất hiện!”

“Vâng, Tôn Thượng!”

...

Lúc này, ở Càn Khôn Giáo.

“Không hay rồi giáo chủ! xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Bài thần của đại trưởng lão và hai vị tôn giả đều bị vỡ rồi!”

Trưởng lão chủ trị Thần Khôn vội vã lao vào phòng giáo chủ.

Giáo chủ đang vui đùa với một em gái, nghe thấy tin đó thì run lẩy bẩy, lập tức xuống giường thay đồ rồi chạy ra.

“Những lời ông nói là thật sao?”

“Chắc chắn là thật thưa giáo chủ, không tin ông có thể đến Thần Khôn xem!”

Nghe vậy, giáo chủ đứng không vững, suýt nữa thì ngồi gục xuống đất.

Ba vị Chân Tiên hợp đạo viên mãn, đây là một mất mát rất lớn, khiến giáo chủ đau lòng suýt nữa thì thổ huyết.

“Lập tức sai người đến Tiên Thổ, điều tra xem đại trưởng lão và hai vị tôn giả tại sao lại chết, điều tra xong lập tức qua trở về báo tin!”

“Tuân mệnh, thưa giáo chủ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.