Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 838: Đại trưởng lão tàn nhẫn




Cùng lúc đó.

Nhóm người Diệp Thiên đã đến được trái đất thông qua cửa truyền tin.

Dương Đỉnh Thiên không khỏi tò mò hành tinh mang tên trái đất rốt cuộc là có hình dạng thế nào. Lúc bay ở độ cao mấy chục nghìn mét nhìn xuống, anh và Cơ Hữu Đạo, Tô Lạc Thiền, Giang Ánh Tuyết đều sững sờ.

Hành tinh trái đất này thật sự quá ư là nhỏ.

Hơn nữa, linh khí của nó quá mỏng, chưa bằng một phần ba linh khí ở Tiên Thổ.

“Tôn Thượng, ngài từ hành tinh nhỏ xíu này mà đến được đỉnh phong sao?” Dương Đỉnh Thiên thật không dám tin

“Đúng vậy.” Diệp Thiên cả cười: “Đừng vội xem thường trái đất này. Lưới Thiên lộ và cửa truyền tin của hành tinh này rất phát triển, là hành tinh có nền văn minh tu tiên rất cổ xưa. Vì lẽ đó nên linh khí của nó dần cạn kiệt, nền văn minh cũng biến mất, loài người diệt vong. Sau đó người của long tộc mới đến đây sinh sống và phát triển đời sau.

"Vì vậy, hành tinh này cần được nghiên cứu. Hôm khác, bổn tọa phải đào sâu vào tâm trái đất để xem liệu chúng ta có thể đào ra báu vật gì có thể xác nhận cho phỏng đoán của bổn tọa không."

Đóa Đóa nghe xong thì cười khúc khích: “Bố muốn làm nhà khảo cổ học hả?”

“Ha ha, cần phải khảo một chút cổ của hành tinh bí ẩn này thôi con.” Diệp Thiên mỉm cười.

Sau đó anh chỉ về phía đông: “Đỉnh Thiên, bay về hướng đông, giảm tốc độ xuống khoảng 100.000 km một giờ là đủ rồi, đừng bay chạm vào khí quyển!”

“Vâng, thưa Tôn Thượng.”

Dương Đỉnh Thiên đáp một tiếng, sau đó bay chầm chậm lên phía trước.

Vài phút sau đã đến Giang Thành. Tuyết Thần Diệp Hyệu vẫn đậu ở vị trí cũ. Lúc này trên boong đã có rất nhiều đệ tử của Tuyết Thần Tông đang vẫy tay reo hò mừng Diệp Thiên.

Có lẽ bởi vì gần đây trái đất quá yên bình, nên cơ quan phòng ngự của Tuyết Thần Diệp Hyệu không cần khởi động. Cả đám Diệp Thiên cùng đáp xuống boong tàu.

“Diệp Thiên, anh trở về rồi!”

Tần Liên Tâm kinh ngạc mà vui mừng bay ngay đến, cô bám lên người Diệp Thiên như con thú nhỏ bám lên cây. Vì quá nhớ nhung Diệp Thiên, nên vừa gặp cô đã trao cho anh ngay mấy nụ hôn thật kêu.

Diệp Thiên cười lớn, hai tay anh đỡ lấy hai chân cô. Anh hôn Tần Liên Tâm mà hỏi: “Bà xã, nhớ anh không hả?”

“Hứ, không thèm nhớ!”

Tần Liên Tâm lườm nguýt, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Lần này Diệp Thiên đã làm ra một tuyệt phẩm. Thông qua tuyệt phẩm, cô biết Diệp Thiên và Đóa Đóa không gặp chuyện gì. Vì vậy so với lúc trước mỗi khi Diệp Thiên vắng mặt, bây giờ cô thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Hơn nữa, lần này Diệp Thiên ra ngoài chưa đến nửa năm đã quay về, cô cũng bớt được phần nào nỗi lo lắng.

“Diệp Thiên, chị Liên Tâm gạt anh đó. Chị ấy à, ngày nào cũng phải xem thần bài của anh và Đóa Đóa ít nhất là mười lần!” Thần Diệp Hy vừa đi đến vừa nói.

“Chị Liên Tâm, chị còn không chịu nhận là rất nhớ Diệp Thiên!” Thẩm An Kỳ cũng đến góp vui.

“Ai da! Chị chỉ đang muốn cùng Diệp Thiên bồi đắp lại tình cảm một chút. Mọi người sao lại vạch trần hết rồi!” Tần Liên Tâm nhõng nhẽo một chút

“Ha ha!”

Một trận cười ầm ĩ vang lên.

“Được rồi, vậy hai vợ chồng ta cùng đi bồi đắp tình cảm nào!”

Diệp Thiên cũng đã lâu không được cưng chiều cô rồi, cũng muốn chiều chuộng cô một chút. Anh ôm cô trong lòng, rồi nói với Thần Diệp Hy: “Đây là Tử Hi, em quen rồi. Còn nàng tóc trắng tên là Tô Lạc Thiền. Cô ấy đã sinh cho anh bé Quả Quả. Em dẫn mấy chị em đi gặp mọi người làm quen đi.”

Sau đó, anh lại nói với Thẩm An Kỳ: “Làm quen xong thì em dẫn Lạc Thiền đi tìm một salon tốt một chút, nhuộm lại tóc đen cho cô ấy nhé.”

Nói xong, anh gấp gáp ôm Tần Liên Tâm bay về phía đại điện.

“Thần Diệp Hy, em thay chị chào hỏi Tử Hi và Lạc Thiền nhé!”

Tần Liên Tâm không quên giao phó lại.

“Được rồi, chị Liên Tâm.”

Thần Diệp Hy mỉm cười đáp.

Sau đó Diệp Thiên và Tần Liên Tâm cũng biến mất.

“Mẹ cũng thật là, trong mắt chỉ có bố, không thèm để ý đến con.” Đóa Đóa bĩu môi.

“Ha ha!”

Lại được một trận cười lớn.

Thần Diệp Hy và Thẩm An Kỳ đưa hai người Tử Hi và Tô Lạc Thiền vào trong đại sảnh trò chuyện.

“Đúng rồi, không phải Tôn Thượng nói Thú Kim lân mắt xanh đang ở trái đất sao, sao không thấy nó nhỉ?” Dương Đỉnh Thiên chưa gặp được thú Kim Lân mắt xanh nên anh hỏi ngay không chút ngại ngần.

“Chuyện là thế này.”

Thần Diệp Hy vừa cười vừa nói: “Thú Kim Lân mắt xanh đã đưa Tứ phu nhân đi Thiên Hoang thăm con rồi. Bây giờ tôi sẽ phái người đến Thiên Hoang gọi thú Kim Lân mắt xanh đưa Tứ phu nhân và Thần Nhi quay về.”

Nói rồi cô gọi một thuộc hạ đi Thiên Hoang.

Nói chuyện được một lúc, tất cả cũng thân hơn. Sau đó, Thẩm An Kỳ cần đưa Tô Lạc Thiền đi nhuộm tóc nên rời khỏi Tuyết Thần Hiệu.

Tuy rằng lúc này trái đất bước vào thời đại mà tất cả người dân đều tu luyện, nhưng vẫn còn lưu giữ khá nhiều nét truyền thống. Dù sao thì lúc tu luyện cũng phải tìm tài nguyên để tu luyện, đúng không?

Cùng lúc này, tại Tiên Thổ.

Sau nửa giờ bay, đại trưởng lão của Càn Khôn giáo cùng hai tôn giả đã rời khỏi nơi hoang vắng không người là Bắc Cực, rồi tìm một tu sĩ đang đi săn bên ngoài hỏi chuyện.

“Chào đạo hữu, cậu biết đường nào đi đến vực Hắc Phong không?” Đại trưởng lão cười hỏi.

Vị tu sĩ tuổi trung niên nhìn ba người đại trưởng lão, nghi ngờ hỏi: “Các người từ đâu đến? Muốn đến Hắc Phong Vực làm gì?”

Đại trưởng lão cười, ra vẻ vô hại và nói: "Chúng tôi đến từ Tử Tiêu Tinh. Tôi nghe nói rằng ở Hắc Phong Vực do một vị tiên đế làm chủ nên muốn đến đó bái lạy tiên đế."

Vị tu sĩ trung niên vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, cười thân thiện mà nói: “À, thì ra các vị muốn đến bái lạy Bắc Minh Đế Tôn à. Có điều mấy tháng trước đế tôn đã chạy vào Thiên Lộ truy sát một vị tiên vương rồi. Mấy ngày trước có nghe nói là ngài vẫn chưa về. Hôm nay có về chưa thì không biết nữa.”

“Nhưng mà con gái và tình nhân của ngài ấy vẫn đang ở trong phủ, nên sớm muộn gì ngài ấy cũng quay lại. Các vị có thể đến Hắc Phong Vực đợi tin tức”

Nói đến đây, ông chỉ tay về một hướng: “Các vị cứ đi theo hướng này, bay khoảng 20 triệu dặm sẽ đến Hắc Phong Vực. Đến đó thì các vị hỏi tiếp người ở đó sẽ biết Hắc Phong thành ở đâu.

Đại trưởng lão cảm tạ rồi cùng hai tôn giả bay theo hướng vị tu sĩ vừa chỉ tay.

Hai giờ sau, ba người đã đến Hắc Phong Vực. Sau một lúc hỏi thăm, ba người cũng đến được Hắc Phong thành, tìm đến phủ bá chủ rồi đi thẳng vào trong phủ.

“Các người là ai, sao dám xông vào phủ bá chủ hả? Các người không sợ chết à?” Một người lính chỉ huy phủ lập tức rút đao ra.

Soạt !

Tất cả lính canh đồng loạt rút đao, bao vây ba người ở giữa.

“Diệp Bắc Minh có ở đây không?”

Đại trưởng lão hỏi, ông ta cũng không chắc chắn Diệp Thiên có ở phủ bá chủ không cho nên vào hơi vội vàng. Ông ta vốn muốn bắt người nhà của Diệp Thiên làm con tin. Như vậy sẽ dễ bề buộc Diệp Thiên phải giao nộp thần kiếm.

“Thật to gan, dám gọi thẳng tên của Bắc Minh Đế Tôn. Bắt họ lại!” Lính chỉ huy vừa ra lệnh, tất cả quân lính liền siết chặt vòng vây, chuẩn bị bắt trói cả ba người.

“Ồn ào quá!”

Vẻ mặt của một tôn giả trở nên lạnh lùng, khí thế áp đảo.

Có tiếng đao kiếm khua nhau liên hồi.

Mấy chục lính phủ bá chủ, trong chớp mắt đều bị chém thành nhiều mảnh.

“Người đâu, người đâu mau đến đây. Có sát thủ đột nhập phủ bá chủ…”

Vị lính chỉ huy sợ đến tè ra quần, vừa loạng choạng bỏ chạy, vừa kinh hãi la hét.

Mấy chục vạn quân trong phủ và bá chủ Trương Diên Niên nhanh chóng chạy đến.

“Các người là ai?” Trương Diên Niên tra hỏi.

Đại trưởng lão nhìn một lượt đánh giá Trương Diên Niên, sau đó hỏi: “Cậu là bá chủ thành Hắc Phong?”

Trương Diên Niên đáp phải.

Đột nhiên, một sức hút kinh khủng bao trùm lấy cậu ta.

Cậu ta sửng sốt tột độ. Cổ họng của cậu ta đã bị bóp nghẹt.

“Ư…ư…”

Trương Diên Niên muốn nói gì đó nhưng không nói được.

“Kể từ lúc này, trả lời cho thật thà vào. Tôi hỏi cậu cái gì thì cậu trả lời cái đó. Bằng không tôi chỉ cần dùng sức một chút là có thể vặn đầu cậu xuống!” Đại trưởng lão vẻ mặt man rợ, sau đó bàn tay đang nắm lấy Trương Diên Niên hơi lỏng ra một chút. Lão ta hỏi: "Diệp Bắc Minh đã trờ về chưa?"

“Về rồi, nhưng cũng đi rồi…” Trương Diên Niên đáp.

“Đi đâu?”

“Không biết…”

Rắc…

Cánh tay phải của Trương Diên Nên lập tức bị đại trưởng lão giật phăng ra, ném xuống đất. Máu tươi phun ra.

“A…”

Trương Diên Nên đau đớn kêu lên thảm thiết.

“Đi đâu?” Đại trưởng lão lặp lại câu hỏi khi nãy.

“Đi đi đi… trái đất rồi.”

Trương Diên Niên biết người này rất hung tàn, chẳng dám che giấu nữa.

“Trái đất?”

Đại trưởng lão và ba vị tôn giả đều chau mày.

“Đó là hành tinh gì, ở đâu?” đại trưởng lão lại hỏi.

“Tôi cũng chưa từng đến đó, không biết nó ở đâu.” Trương Diên Niên trả lời, mồ hôi lạnh vã ra như mưa.

Rắc…

Tay trái của cậu ta lại bị giật phăng, ném rơi xuống đất.

Trương Diên Niên khóc lớn: “Tôi thật sự không biết trái đất đó ở đâu mà!”

Rắc… rắc…

Xương hai chân của cậu ta, lại bị tên Đại trưởng lão đánh gãy.

Quân lính chung quanh đều bị sự tàn ác của đại trưởng lão làm cho choáng váng. Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của đại trưởng lão, làm sao dám ra tay cứu Trương Diên Niên.

Mà cũng không chắc rằng có thể cứu được Trương Diên Niên.

“Còn không nói thật, tôi sẽ lấy mạng chó của cậu!” Đại trưởng lão uy hiếp.

“Tôi chỉ cần mạng của tôi, tôi cũng không biết trái đất đó ở đâu!” Trương Diên Niên khàn giọng hét lên.

“Chúng tôi thật tình không biết trái đất ở đâu. Xin thượng tiên ngài tha cho bá chủ đi…”

Tất cả quân lính quỳ xuống.

Đại trưởng lão có thể nhìn ra quà thật Trương Diên Niên không biết trái đất ở đâu, nên không cần giết nữa. Lão ta lại hỏi: “Vậy Diệp Bắc Minh sao lại đến Tiên Thổ làm gì?”

“Nghe nói ở đây có một cửa truyền tin bí mật, nhưng cách cổng đó ở chỗ nào tôi thật tình không biết.” Trương Diên Niên nói. Nếu cậu ta biết, cậu ta chắc chắn sẽ nói với họ. Cho họ đến trái đất mà tìm chỗ chết, cần gì để bị họ tra tấn thế này.

“Vậy lúc đó bọn họ đi theo hướng nào?” Đại trưởng lão hỏi.

“Thượng tiên, là đi theo hướng này nè.” Một tên lính chỉ tay.

Sau đó, trưởng lão kéo Trương Diên Niên dậy: "Lập tức ra lệnh cho tất cả tu sĩ ở Hắc Phong Vực phải đào cho tôi 10.000 mét xuống đất. Phải tìm cho bằng được cánh cửa truyền tin đến trái đất cho tôi."

“Còn nữa treo thưởng cho những tu sĩ đi tìm. Nếu ai tìm được cánh cổng truyền tin đến trái đất, sẽ thưởng cho Thiên Tinh Thạch trị giá 100 tỷ.”

“Lập tức hạ lệnh xuống mau. Nếu không tôi sẽ cho cậu chết rất thảm!”

Trương Diên Niên đã vô cùng sợ hãi trước sự tàn nhẫn của Đại trưởng lão, nào dám làm trái lời, cậu ta lập tức bảo người trong phủ đi ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, tin tức về phần thưởng 100 tỷ để tìm ra cửa truyền tin vào trái đất lan truyền khắp Tiên Thổ, gây chấn động mạnh. Vô số tu sĩ bắt đầu đào bới tìm kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.