Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 837: Giết Tiên đế, cướp Thần Kiếm




“Chạy đi đâu mất rồi?”

“Ai nói cho tôi biết hai người kia chạy đi đâu rồi?”

“Tại sao thần niệm lại không bắt được tung tích của hai người đó?”

Mấy ngàn Hợp Đạo Cảnh tu sĩ đuổi theo hồi lâu đột nhiên dùng thần niệm nhưng không bắt được tung tích của Diệp Thiên và Cơ Hữu Đạo ở đâu, tựa như hai người đã bốc hơi khỏi nhân gian, đều biểu lộ ra sự nghi vấn.

“Tiếp tục tìm xem!”

Rất nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định, một bên bay đi mà chẳng có phương hướng, một bên dùng thần niệm tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra Diệp Thiên cùng Cơ Hữu Đạo ở đâu.

Có ít người tâm tính vẫn còn tốt, không tìm kiếm được liền chỉ đành tiếc nuối dừng việc tìm kiếm lại.

Nhưng có một số người tâm tính xấu mong muốn có được thanh thần kiếm kia, bắt người rồi hỏi có phải hai người kia có phải là bị các người giết rồi không?

Lời đáp lại của mọi người không phải đều vô dụng, bọn họ yêu cầu mọi người cho họ kiểm tra nhẫn không gian, nếu họ sẵn sàng cho họ kiểm tra thì sẽ không sao, nhưng nếu không cho thì họ sẽ bị giết.

Rất nhiều người đều làm như vậy, không phải riêng gì một hai người, vì thế chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, ít nhất đã có đến gần trăm chân tiên bị chết một cách oan uổng.

Chẳng bao lâu, bởi vì một số chân tiên bị đánh đã phát truyền âm cầu cứu, dẫn đến chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Tử Tiêu Tinh, gây nên một cuộc chấn động to lớn.

“Các người đã nghe gì chưa? Ngàn năm trước kể từ khi thanh thần kiếm kia ra đời, ngay vừa rồi cách đây không lâu đã bị một người trẻ tuổi lấy đi.” Đâu đó trong tửu lâu có tu sĩ hỏi.

“Có thật không?”

Nhiều tu vi có vẻ nhiều chuyện vây lại.

“Thật đó.” Có tu sĩ đã biết việc này lên tiếng: “Tôi còn nghe nói hai sư đồ kia bị mấy ngàn chân tiên bao vây tấn công, dùng độn phù bỏ chạy, hiện giờ chí ít cũng có gần vạn chân tiên đang đi tìm kiếm xem rốt cuộc hai sư đồ này đang ở nơi nào.”

“Trời ạ!... Đúng thật là “Thất phu vô tội, hoài bích kì tội”!” Có người nhịn không được cảm khái. ( ‘Thất phu vô tội, hoài bích kì tội’: Kẻ thất phu không có tội, nhưng vì kẻ ấy sở hữu thứ bảo bối quý giá mà thân phận đáng lẽ không xứng để có được, khiến người khác thèm thuồng để ý nên mới phải tội)

“Nói đùa sao, Thần Kiếm kia nghe nói là Thiên Tiên thần tác, lấy thanh Thần Kiếm kinh khủng như vậy đem đi, không bị đuổi giết mới là lạ, suy cho cùng đúng là “Thất phu vô tội, hoài bích kì tội”!” Có người cảm thấy đó là điều rất bình thường.

“Tôi còn nghe nói, cặp sư đồ kia đã biến mất dạng, rất nhiều vị chân tiên hoài nghi, cặp sư đồ kia đã bị giết, có lẽ Thần Kiếm đã rơi vào tay một vị chân tiên nào đó.” Có tu sĩ nói.

“Trời! Vậy ai đã lấy được Thần Kiếm mà không mang ra, Thần Kiếm ở đâu không phải vĩnh viễn trở thành bí ẩn rồi sao?”

Rất nhiều người cùng nhíu mày.

“Trở thành bí ẩn còn tốt, nếu không thì vì để lấy được thanh thần kiếm này, chỉ sợ Tử Tiêu Tinh sẽ bị phá đến long trời lở đất. Nghe nói trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, cũng bởi vì thanh thần kiếm kia, một trăm vị chân tiên đã chết. Nếu cứ kéo dài như vậy, không phải toàn bộ chân tiên sẽ chết hết sao.” Có người nói.

“Đúng vậy.”

Rất nhiều người đều biểu thị đồng ý.

Lúc này có người nói: “Trước tiên đừng nói về chuyện Thần Kiếm, tôi nói cho mọi người một tin mới nhất vừa nhận được, trong một hẻm núi ở vực cảnh Kim Sơn, bởi vì thần kiếm biến mất mà xuất hiện một cái động thần bí, phát ra hào quang bảy màu, nghe nói bên trong không hề có bảo bối mà chẳng qua chỉ có yêu thú kinh khủng trông coi tại đó. Đã có không ít tu sĩ bởi vì tiến vào trong động mà đã chết trong bụng yêu thú.”

“Trời! Tiên động? Là thật hay giả vậy?”

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Chắc chắn là thật, lừa gạt mọi người làm gì chứ, không tin thì chúng ta có thể đi xem một chút.”

Rất nhanh, trong tửu lâu, rất nhiều tu sĩ đến cơm cũng không ăn, rượu cũng không uống, nhanh như chớp chạy ra khỏi tửu lâu, hướng về phía vực Kim Sơn bay đi.

Cùng lúc đó, hơn một trăm cái Tiên Vực, mấy chục triệu tu sĩ tất cả đều nhao nhao chạy tới vực Kim Sơn, phong thái giống như muốn đi lấp kín tiên động.

Lúc này, đệ nhất đại giáo Tử Tiêu Tinh, cũng là giáo đình duy nhất, tổng đàn Càn Khôn Giáo.

“Giáo chủ, thuộc hạ vừa mới phát truyền âm cho một số thuộc hạ của môn phái tiên tông để xác nhận, tin tức là thật, thần kiếm quả thật đã bị người khác lấy đi.”

“Theo phía Tử Kim Tông, tin tức mà họ nhận được là trong số một già một trẻ lấy đi Thần Kiếm, người già tự xưng là Tử Kim Tông Thái Thượng trưởng lão Cơ Hữu Đạo.”

“Cho nên thuộc hạ cho rằng, người trẻ tuổi lấy đi Thần Kiếm kia tám chín phần mười chính là người giết Tiên vương – Tiên đế Diệp Bắc Minh.”

“Bởi vì Tiên Vương từng nói qua, thanh thần kiếm kia tên là Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, là Diệp Thiên Tiên Đế chế tạo ở thế giới thiên hà tại trung tâm vũ trụ, trước đây không lâu cơ hữu trở về công bố rằng Tiên vương bị Diệp Thiên Tiên Đế truy sát đến Thiên Lộ, muốn dẫn người đi giúp Diệp Thiên Tiên Đế bao vay Tiên vương.”

“Bởi vậy không quá khó đoán rằng Tiên vương đã bị Diệp Thiên Tiên Đế giết chết, mà Thần Kiếm là do Diệp Thiên Tiên Đế chế tạo, bị Diệp Thiên Tiên Đế lấy đi cũng là lẽ thường.”

Một vị trưởng lão chầm chậm nói ra những lời này.

“Ngũ trưởng lão nói có lý!”

Tất cả cấp cao của Càn Khôn Giáo có mặt tại đây đều gật đầu.

“Ừm.”

Giáo chủ gật gật đầu: “Nếu Thần Kiếm đã rơi vào tay Tiên đế, vậy chỉ e là chúng ta không có cách nào đoạt lại Thần Kiếm.”

“Giáo chủ, thực ra không phải vậy.”

Có vị trưởng lão đứng dậy nói: “Tôi đã hỏi qua đệ tử Tử Kim Tông cùng Cơ Hữu Đạo đi Tiên Thổ trở về từ cửa truyền tin.”

Vị Diệp Thiên Tiên Đế kia thực ra chỉ là người chuyển thế trùng sinh, đã từng đấu cùng với Cơ Hữu Đạo, không phân thắng bại.

“Sở dĩ có thể giết chết Tiên vương là do một tên thuộc hạ của Diệp Thiên Tiên Đế từng tu một loại ma pháp, tự hủy tu vi của mình cùng với Tiên vương, làm thực lực của Tiên vương bị tổn lại nặng nề cho nên mới bị Diệp Thiên Tiên Đế truy sát đến Thiên Lộ, sau đó bị giết một cách dã man.”

“Cho nên nói, Diệp Thiên Tiên Đế chỉ có danh hiệu Tiên đế chứ không có thực lực của Tiên đế, từ việc hắn bị mấy ngàn chân tiên đuổi bắt khắp nơi là đủ chứng minh tất cả.”

“Bởi vậy, chúng ta vẫn hoàn toàn có thể tìm tới hắn, kết hợp hoàn hảo với Hợp Đạo chân tiên, trên cơ bản có thể xử lý hắn, sau đó có thể đoạt đi Thần Kiếm.”

“Có lý!”

Giáo chủ nghe xong tim liền đập mạnh.

Đây chính là Thần Kiếm mà chân tiên chạm vào buộc phải chết đó!

Có thanh kiếm này trong tay liền có thể hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không làm theo?

Hắn là một kẻ thống trị, hiểu rõ nhất tầm quan trọng của quyền lợi, nếu có kiếm này trong tay, việc thống nhất Tử Tiêu Tinh đã nắm chắc trong tay.

Hơn nữa, còn có thể dùng nó để uy hiếp Tử Nguyệt Tinh, Thiên Hải Tinh, Tiên Thổ Tinh, đưa ba hành tinh này vào bản đồ Càn Khôn Giáo.

Như vậy đến lúc đó, hắn liền có thể xưng đế, uy chấn toàn bộ Tinh Hải, được tất cả mọi người kính trọng, đổi thành giáo chủ thay vì Tiên đế, như vậy là oai phong đến mức nào chứ?

“Truyền lệnh của bổn tọa!”

Giáo chủ đứng dậy, nghiêm túc ra lệnh:

“Đại trưởng lão, ông nhanh chóng kêu gọi hai vị Tôn giả Trương Tố Nhân và Lý Tu Minh tiến về Tử Kim Tông, hỏi cửa truyển tin thông ra Tiên Thổ ở nơi nào, sau đó tiến về Tiên Thổ.”

“Nếu như bổn tọa đoán không sai, Cơ Hữu Đạo cùng Diệp Thiên chắc chắn là thông qua cửa truyển tin chạy trốn tới Tiên Thổ.”

“Các người nhất định phải đem thần tướng về tay bổn tọa bằng bất cứ giá nào.”

“Vâng! Giáo chủ!”

Rất nhanh liền có ba vị lão đạo đi từ Càn Khôn Giáo bay về phía Tử Kim Tông.

Mà lúc này, trải qua hai giờ bay, Diệp Thiên cùng Cơ Hữu Đạo đã đến Hắc Phong Vực bá chủ phủ.

“Bố!”

Đóa Đóa đang được Dương Đỉnh Thiên dạy luyện kiếm trên võ trường trong bá chủ phủ, thấy hai Đạo Quang từ trên cao rơi xuống, tập trung nhìn kĩ là cha đã trở về. Cô bé lập tức thu hồi kiếm, bay về phía Diệp Thiên, nhào vào trong ngực hắn.

“Con gái ngoan của bố, đã nhớ bố chưa?”

Diệp Thiên xoa đầu Đóa Đóa cười hỏi.

“Nhớ ạ, cả ngày lẫn đêm đều nhớ, bố đuổi giết Tiên Vương là việc nguy hiểm thế nào chứ, sao con có thể không nhớ bố.” Cô bé gắt giọng.

“Ha ha!”

Được con gái lo lắng cho, Diệp Thiên cảm thấy rất hạnh phúc.

“Tôn thượng!”

Dương Đỉnh Thiên cung kính hành lễ.

“Đỉnh Thiên không cần đa lễ.” Diệp Thiên buông Đóa Đóa ra, phất tay áo, hỏi: “Thế nào? Vết thương đã bình phục rồi chứ?”

“Bẩm Tôn thượng, vết thương đã bình phục, chỉ là không có pháp lực, tu vi tụt xuống ngàn trượng, chỉ còn lại tu vi tầm trung của Hợp Đạo cảnh.” Dương Đỉnh Thiên vẻ mặt buồn rầu nói.

Từ Nguyên Anh hóa thành thần có thể khiến người ta tinh thần phấn chấn, nhưng cùng Tiên vương tranh tài cao thấp, biến thành thực lực của Chân Tiên lại khiến người ta đồi phế.

“Không sao không sao!”

Diệp Thiên xua tay an ủi: “Tu vi có thể tăng lên, lúc rời Tiên Thổ, bổn tọa chỉ là nhập môn Hợp Đạo, không đến nửa năm ngắn ngủi cũng bởi vì ở Đạo Nguyên Thánh Thể ăn Đạo Nguyên Thánh Quả, liền trở thành Hợp Đạo hậu kì, nếu có cơ hội sẽ tìm cho anh ăn một chút.”

Diệp Thiên muốn nói là trên Đạo Nguyên Thánh Thể của phụ nữ nhưng có Đóa Đóa ở đây, không tiện nói thẳng nên đành sửa đi một chút.

Dương Đỉnh Thiên cười cười, biết rõ ý của Diệp Thiên.

“Tôn thượng, lão già kia đã xử chết hay chưa?” Anh ta hỏi.

“Chắc chắn phải bị giết. Làm sao có thể để ông ta chạy thoát? Không phải sao? Nhẫn không gian cũng bị tôi lấy, bên trong có không ít bảo bối, trước tiên tôi lấy ra một rương thánh phẩm yêu đan để anh tu luyện một chút.”

Dứt lời, Diệp Thiên lấy ra một rương thánh phẩm yêu đan.

Dương Đỉnh Thiên hiện ra pháp thân, nuốt một hộp thánh phẩm yêu đan, có thể từ từ tiêu hóa chuyển thành tu vi.

“Diệp Thiên! Cuối cùng anh cũng trở về!”

Lúc này bọn người Dương Tử Hi, Tô Lạc Thiền, Giang Ánh Tuyết, Trương Diên Niên chạy tới.

Diệp Thiên nhìn thấy Dương Tử Hi ôm một đứa nhỏ trong ngực liền đưa tay đón lấy, hỏi: “Tử Hi, đây là Quả Quả sao?”

“Đúng thế, Quả Quả đáng yêu không?” Dương Tử Hi cười không ngậm được miệng, đem quả quả đặt vào trong ngực Diệp Thiên, nói: “Nếu thuận tiện, tôi cũng muốn sinh cho anh một đứa nhỏ đáng yêu thế này.”

“Ha ha, tùy duyên tùy duyên.”

Diệp Thiên cười một tiếng, ôm bé Quả Quả trong lồng ngực.

Quả Quả dáng vẻ mới sinh một tháng tuổi, nhưng đôi mắt to đã có thể nhìn thẳng, ánh mắt tò mò nhìn bố.

Kết quả là bị bố đùa một chút liền khóc oa oa. Diệp Thiên dỗ dành đều vô dụng gây nên một trận cười thật to.

Cuối cùng bất đắc dĩ đành phải giao Quả Quả cho Tô Lạc Thiền: “Quả Quả chắc chắn là đói rồi, mau cho Quả Quả uống sữa đi.”

Tô Lạc Thiền trợn mắt nói: “Vừa cho ăn no ra xong là bị người ta dọa khóc.”

“Ha ha!”

Lại thêm một trận cười to.

Sau đó Diệp Thiên đề nghị: “Đi, chúng ta về trái đất thôi, mẹ của Đóa Đóa chắc chắn nhớ tôi với Đóa Đóa muốn chết rồi, tiện đấy tìm một tiệm làm tóc, nhuộm tóc đen cho Lạc Thiền.”

“Mẹ của Đóa Đóa có khi nào không chào đón tôi với Quả Quả không?” Tô Lạc Thiền có chút sợ hãi khi gặp vợ cả.

“Không đâu! Mẹ của con rất tốt! Mẹ Tử Hi cũng biết.” Đóa Đóa nói.

“Đúng vậy đó chị Lạc Thiền, chị Lạc Tuyết là người rất tốt.” Dương Tử Hi mỉm cười nói.

Tô Lạc Thiền lúc này mới uống một viên thuốc an thần: “Vậy được rồi, tôi cũng muốn gặp mẹ Đóa Đóa, xem chị ấy là người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến người từng phong lưu phóng khoáng như Diệp Thiên Đế Tôn lại cam tâm tình nguyện kết hôn, sinh ra một đám nhỏ.”

“Ha ha!”

Một tràng cười vang lên.

Sau đó, Dương Đỉnh Thiên điều khiển phi kiếm, Diệp Thiên, Đóa Đóa, Tô Lạc Thiền, Giang Ánh Tuyết, Cơ Hữu Đạo, một đám người từ biệt Trương Diên Niên, bay về phí rừng rậm Hắc Phong Vực.

Đám người vừa đi không được bao lâu, ba vị lão đạo xuất hiện tại vòng cực Bắc của Tiên Thổ.

“Đi, đi tìm người dẫn chúng ta tới Hắc Phong Vực bá chủ phủ!”

Rất nhanh, ba người tùy tiện chọn một phương mà bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.