Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 829: Ông trời không tuyệt đường người!




Lúc này, trên thiên lộ dẫn tới Tử Nguyệt Tinh, Diệp Thiên dựa vào tốc độ di chuyển lên tới một trăm năm mươi kilomet trên một giờ, dễ dàng đuổi kịp Tam trưởng lão đi với tốc độ một trăm hai mươi triệu kilomet một giờ, dùng một quyền đánh vào lưng ông ta một cách thô bạo.

“Không ổn!”

Tam trưởng lão cảm nhận được có gì đó nguy hiểm, thân hình chợt lóe lên, sau đó phát hiện có một bóng người đáng sợ vừa lướt qua bên cạnh mình, tạo một cơn gió mạnh đến mức có thể làm cho ông ta bị thương.

“Thật nguy hiểm!”

Ông ta mừng thầm trong lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt của ông ta đã thay đổi, bởi vì ông ta cảm thấy có nguy hiểm đang sắp tới gần, rõ ràng là Diệp Thiên cầm kiếm chém ông ta.

“Tôi liều mạng với cậu!”

Ông ta nghiến răng, gọi ra một đám tiên phẩm thần binh, chắn ngang trên đầu.

Giây tiếp theo!

Keng!

Tiếng một thứ gì đó vỡ tan vang lên.

Kiếm của Diệp Thiên chém mạnh vào kiếm của Tam trưởng lão, phát ra tia lửa cao cả trăm mét, do lực tác động lớn, cơ thể của Tam trưởng lão rơi xuống mấy nghìn mét, hai tay đều đau nhức.

Có điều Tam trưởng lão không phải dạng bình thường, tuy rằng có vẻ thua kém Diệp Thiên, nhưng khoảng cách cũng không quá lớn. Ít nhất ông ta cũng không hoàn toàn bị nghiền nát.

“Muốn giết tôi, không dễ dàng như vậy đâu!”

Tam trưởng lão lập tức đứng dậy, cơ thể bắt đầu di chuyển, dùng kiếm tấn công Diệp Thiên.

Ông ta bị rơi vào cảnh khó có thể chạy thoát, muốn giữ lại cái mạng này của mình. Chỉ có liều mạng mới có được hy vọng, nếu chạy trốn một cách mù quáng sẽ chỉ làm giảm sút ý chí của bản thân và tăng thêm uy thế cho đối phương mà thôi, như vậy cực kỳ nguy hiểm.

Keng keng keng!

Hai người nhanh chóng giao chiến thành một đoàn, sấm sét lập lòe, âm thanh của kiếm va vào nhau như xẻ đôi cả không khí, mặc dù Tam trưởng lão ở thế yếu, nhưng dường như Diệp Thiên cũng phải gặp chút khó khăn trong việc giết ông ta.

Trong một khoảng thời gian ngắn, dường như cũng không có quá nhiều hy vọng.

Nói cho cùng, căn cơ tu luyện của Tam trưởng lão vẫn cao hơn Diệp Thiên hai bậc nhỏ, nên không dễ dàng bị đánh bại như vậy được, giết ông ta trong vài giây là điều không thể.

“Tên họ Diệp kia, hóa ra cậu cũng chỉ có vậy, muốn giết tôi thì vẫn còn thiếu sót một chút đấy.”

Sau một trận đánh kịch liệt, Tam trưởng lão lui về phía sau vài kilomet, nhìn Diệp Thiên cười khinh thường rồi nói: “Tôi khuyên cậu đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa. Cậu nên nghĩ đến tương lai của mình mà tìm nơi trốn đi mới đúng.”

“Nếu không, thần bài của hai vị thần sẽ bị phá vỡ, Âm Dương giáo thần tử của tôi nhất định sẽ phái một đội cao thủ đến điều tra chuyện này. Vậy thì cậu sẽ không còn thời gian để chạy trốn nữa đâu, chết sẽ là kết cục tốt đẹp nhất dành cho cậu đấy.”

Ông ta muốn thuyết phục Diệp Thiên rút lui, tại cho mình một con đường sống.

Dù sao ông ta cũng đã biết rõ, cứ tiếp tục giằng co thế này, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ phải bỏ mạng trong tay Diệp Thiên, nhưng giữa thiên lộ này, ông ta trốn cũng không được mà chạy cũng không xong, trong lòng ông ta cũng thực sự rất sợ hãi.

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười nói: “Ông nói không sai, thật sự không nên lãng phí quá nhiều thời gian cho ông, tôi còn phải trở về tiêu diệt đám thần tử các ông nữa chứ.”

“Vậy thì tốt nhất cậu nên trở về đi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, nếu không thần tử của bọn tôi, không biết chúng đã đi được bao xa rồi đâu.” Tam trưởng lão thầm vui mừng nói.

Chỉ có thể bảo vệ mạng sống của chính mình, bất kể người nào phải bỏ mạng cũng được, dù sao cũng không phải ông ta chết, trong trường hợp này, tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.

Không ngờ, câu nói tiếp theo của Diệp Thiên khiến cho sự vui mừng của ông ta biến thành lo lắng.

“Ông sai rồi!”

Diệp Thiên cười lạnh lùng nói: “Ý của tôi là, tôi không hề muốn thăm dò thực lực của các người nữa, mà tôi sẽ giết chết ông, sau đó quay lại, giết chết các thần tử của ông, quét sạch toàn bộ của đội quân của ông!”

Sở dĩ anh không nhanh chóng tiêu diệt tam trưởng lão là để kiểm tra thực lực của ông ta, từ đó phán đoán xem ông ta có thực lực như thế nào, có thể uy hiếp được anh hay không, vì vậy giết ông ta ngay cũng vô ích.

Bởi vì anh biết rõ, nếu tam trưởng lão bị tiêu diệt, Âm Dương giáo thần tử nhất định nhận được tin thần bài bị hỏng, lúc đó sẽ cử đại quân đến, không thể tránh khỏi việc sẽ đấu với người của tiên vương phái tới.

Nếu có khoảng cách quá lớn với sức mạnh của tiên vương , thì phải cân nhắc xem có cần phải giết tam trưởng lão và Ngọc Long thần tử hay không.

Tuy nhiên, sau khi thăm dò, vị tiên vương của tinh vực này dường như không mạnh hơn bao nhiêu, vì vậy không cần phải lo lắng về những rắc rối sẽ phải đối mặt nữa.

“Giết tôi sao?”

Cơ thể Tam trưởng lão bị kích động: “Chẳng lẽ cậu còn giấu chiêu trò gì hay sao?”

“Đương nhiên là vậy rồi.”

Diệp Thiên nói: “Ông cho rằng tôi chỉ có một thần binh vô dụng hay sao? Ông sai rồi, khi tôi lấy thần binh cấp cao của mình ra chính là lúc ông phải chết!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên cất thanh kiếm của mình đi, gọi Dương Đỉnh Thiên cầm thần binh cao cấp tới.”

Thần binh này tên là lục tiên kiếm, tuy rằng không thể hoàn toàn khống chế được nhưng uy lực của thanh kiếm này còn mạnh hơn cả tiên phẩm thần binh chín đoạn.

Khi các tu sĩ giao đấu, thực lực ngang nhau, việc phân thắng bại thường phụ thuộc vào người sử dụng thần binh và thần binh đó mạnh đến đâu.

Trình độ dùng kiếm không bằng Tam trưởng lão. Đây cũng là lý do tại sao lâu nay Diệp Thiên chưa thể giết chết Tam trưởng lão, hiện tại cấp độ của lục tiên kiếm đã hoàn toàn có thể phá hủy thần binh của Tam trưởng lão, nên Diệp Thiên cũng hoàn toàn có thể giết chết Tam trưởng lão rồi.

“Thứ, thứ này là loại thần binh gì vậy hả?”

Khi nhìn thấy ánh sáng màu vàng của thần binh trong tay Diệp Thiên tỏa ra, Tam trưởng lão vô cùng kinh ngạc, ông ta có thể nhìn ra được. Đẳng cấp của thần binh này phải trên hàng tiên phẩm.

“Chỉ có Thiên Huyền Cảnh Thiên Vương mới có thể khống chế được Tôn phẩm thần binh này.” Diệp Thiên nói.

“Cái gì!”

Tam trưởng lão nghe vậy, thân hình run lên kịch liệt.

Thiên Huyền Canh Thiên Vương mới có thể khống chế được Tôn Phẩm Thần Binh?

Trời ơi! Vậy mà anh ta có thể khống chế, chẳng lẽ là Thiên Huyền Cảnh Tiên Vương sao?

“Nhanh chóng rút lui!”

Nghĩ đến những điều này, đến một giây ông cũng không dám chờ lâu, quay người vung chân bỏ chạy.

Diệp Thiên cũng không có đuổi theo, trực tiếp thúc động tiên pháp, khiến cho Lục Tiên Kiếm tăng vọt, khiến anh có khả năng khống chế làm cho uy lực của kiếm phát huy đến cực hạn, sau đó một kiếm hung ác giáng xuống.

“Chém!”

Cùng với lời nói vang lên của Diệp Thiên. Chỉ thấy trên bầu trời có một tia sáng của kiếm xé rách cả bầu trời, sau đó lao ra ngoài.

Chẳng qua là chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã chém ngang lưng của Tam trưởng lão mặc dù ông đã đi được mười ngàn km, sau lưng của Tam trưởng lão bị cắt ngang, máu bay ra như những đóa hoa hồng, đem thân thể của Tam trưởng lão chém thành hai nửa, dưới sự tác dụng của gió mạnh, hai phần của thân thể lập tức bị tách ra, cũng bị gió xé rách. Mà ngay cả thần hồn, cũng bị một kiếm này trảm tại chỗ, bị gió thổi tan.

Ở thời kì đỉnh cao của Tiên giới, Tam Trưởng lão của Âm Dương giáo, chết!

Cùng lúc đó, con đường dẫn lên Tử Tiêu Tinh.

Bởi vì Chiến Hạm Tinh không có vận tốc nhỏ hơn vận tốc của Chân Tiên, rất nhanh Ngụy Hoài liền đuổi kịp Chiến Hạm Tinh Không, cũng bắt đầu phát động tiến công với đội phòng ngự của Chiến Hạm Tinh Không.

“Nổ pháo! Bắn thẳng vào ông ta!”

Ngọc Long thần tử hung dữ hét lên.

Rất nhanh, họng pháo ở phía sau đuôi của Chiến Hạm Tinh Không, hàng trăm họng pháo bắn ra cùng một lúc, đạn dày đặc như mưa bắn về phía của Ngụy Hoài.

Trong khoảnh khắc đó, Ngụy Hoài đã bị ánh lửa của Phích Lịch Pháo nuốt chửng ở trong đó.

“Con mẹ nó!”

Ngụy Hoài âm thầm mắng bản thân mình, cơ hồ chìm xuống, tránh được sự tấn công của những phát súng như sấm sét, tuy nhiên ông ta vẫn không chết, nhưng quả thật thì ông ta có đau một chút.

Kết quả là, ông ta lướt đến trước mặt của Chiến Hạm Tinh Không, nhìn tầng phòng ngự dưới đáy của chiến hạm sau đó triển khai công kích một cách mãnh liệt.

“Thần Tử, tầng phòng ngự dưới đáy của Chiến Hạm Tinh Không đang yếu dần. Không có họng pháo, tuy nhiên Ngụy Hoài không phá được trận pháp, nhưng cứ kéo dài như vậy, sợ là chưa tới Tử Tiêu Tinh, đáy phòng ngự ở dưới của Chiến Hạm Tinh Không sẽ bị ông ta phá vỡ. Đến lúc đó ông ta sẽ giết từ phía dưới giết lên, chúng ta sẽ không thể chống đỡ được!” Thuyền Trưởng vội la lên.

“Nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đuổi ông ta đi đi!”

Ngọc Long thần tử càng thêm sốt ruột.

“Không có cách nào Thần Tử!” Vẻ mặt của thuyền trưởng đau khổ nói: “Thuyền bên trên đều là hóa thần, không có Chân Tiên, cho dù có phái Tử Sĩ xuống phía dưới để công kích Ngụy Hoài, cũng là chịu chết. Căn bản kéo dài không quá nhiều thời gian, một khi tử sĩ bị đánh chết, với tốc độ của Ngụy Hoài, rất dễ dàng đuổi kịp Chiến Hạm Tinh Không!”

“Làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Ngọc Long thần tử như sắp muốn điên lên.

Sớm biết như thế, con mẹ nó sớm đã không thèm thân thể của cô Ngụy. Cũng sẽ không bị hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Giờ khắc này, ruột gan của anh ta như muốn tan nát.

“Thần Tử mau nhìn kìa!”

Lúc này đột nhiên có người chỉ vào phía trước kêu lên.

Lúc này Ngọc Long thần tử nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy hơn mười ngàn km ở phía trước, có chiếc Chiến Hạm tinh Không đang hăng hái bay tới.

Thấy vậy, Ngọc Long thần tử rất vui mừng, lúc này kêu lên: “Thật sự là trời không tuyệt đường người! Đánh giá cờ treo của đối phương, là Tử Kim Tông Chiến Hạm Tinh Không, đoán là Tử Kim Tông cho người đến nghênh đón Tiên Vương trở về.”

“Mau dừng chiến hạm lại, vung cờ trắng lên, cầu cứu về phía của đối phương!”

Dứt lời, Chiến Hạm Tinh Không dừng lại, rất nhanh các tướng sĩ đã vung cờ trắng lên.

Không lâu sau, chiếc số hiệu Tử Kim dừng lại bên cạnh chiếc có số hiệu Âm Dương.

“Đạo hữu Âm Dương Giáo, xảy ra chuyện gì vậy, vì sao lại vẫy cờ trắng lên.” Một tu sĩ của số hiệu Tử Kim hét lên.

Vung cờ trắng có ý nghĩa là đầu hàng, ông ta lại không muốn đánh đối phương, vung cờ trắng là có ý gì vậy?

“Là như vậy!”

Lúc này Ngọc Long thần tử kêu gọi đầu hàng: “Tôi là Lưu Ngọc Long của Âm Dương giáo, phụng mệnh giáo chủ đến trạm trung chuyển này chờ Tiên Vương đến để đón Tiến Vương.”

“Thật sự không biết, tổng quản của trạm trung chuyển này là Ngụy Hoài cấu kết với một số vị tu sĩ làm chuyện xấu, nuốt tiền của trạm trung chuyển này để làm của riêng, , bị tôi phát hiện nên muốn giết chúng tôi để diệt khẩu.”

“Hiện tại đã có hai vị thần tướng đã bị sát hại, Tam trưởng lão của của tôi bị đuổi giết sống chết chưa biết, chúng tôi điều khiển Chiến Hạm tinh Không trốn thoát thì bị Ngụy Hoài đuổi giết.”

“Thật sự là không có cách nào có thể ứng phó, vừa lúc quý tông của Chiến Hạm tinh Không đi ngang qua, liền cầu cứu quý tông, mong rằng quý tông có thể viện trợ, cứu chúng tôi!”

Đây chính là cái cớ mà anh tạm thời có thể nghĩ ra được.

“Có chuyện này?”

Tất cả tu sĩ trên boong thuyền của số hiệu Tử Kim nhíu mày.

Vào lúc này, một đạo sĩ tiến lên hỏi: “Ngọc Long thần tử, tôi chính là Thái Thượng Trưởng lão của Tử Kim tông, xin hỏi Ngụy Hoài đang đuổi giết cậu ở đâu?”

Nghe vậy Ngọc Long thần tử vui mừng, nhưng anh ta đã từng nghe nói qua, thực lực của đạo trưởng ở Tử Tiêu Tinh rất mạnh, so với Tam trưởng lão còn mạnh hơn không ít.

Kết quả là anh ta đáp lại ngay lập tức: “Thái Dương Trưởng lão, tên cẩu tặc Ngụy Hoài kia lúc nãy ở ngay dưới Chiến Hạm Tinh Không, công kích lớp phòng ngự Chiến Hạm Tinh Không của bọn tôi, mong rằng Thái Thượng Trưởng Lão nhanh chóng phái người xuống đánh chết ông ta!”

Lúc này Cơ Hữu Đạo ra lệnh: “Hai người lập tức xuống dưới, đem Ngụy Hoài lên đây cho tôi!”

“Vâng! Cơ sư huynh!”

Hai người đó chính là sư đệ của Cơ Hữu Đạo, lập tức ra khỏi số hiệu Tử Kim, đi đến số hiệu Âm Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.