Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 828: Xoay chuyển tình thế!




“Thật là một pháp bảo lợi hại, tôi đoán rằng cái cậu Diệp Thiên đó sắp gặp họa rồi, tám chín phần mười phải bỏ mạng dưới pháp bảo này!”

“Còn cần phải nói, người ta dù sao cũng Tam trưởng lão của Âm Dương giáo, Hợp Đạo Cảnh Đỉnh Phong Trung Kỳ, sức mạnh không thể nào không khủng cho được. Tại Tử Nguyệt Tinh chúng ta có thể đứng thứ ba mươi trong bảng chân tiên cơ mà!”

“Vốn dĩ tưởng rằng cậu Diệp Thiên này có bản lĩnh lắm, có thể đánh bại được Tam trưởng lão, cứu chúng ta thoát khỏi tàn sát. Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, cậu ta là một người trẻ tuổi, dù có lợi hại đi nữa có thể lợi hại bằng Tam trưởng lão của Âm Dương giáo được sao?”

“Cũng do cậu ta phòng ngự cao, nếu không chắc chắn đã sớm bị giết chết dưới tay của Tam trưởng lão rồi. Ầy! Cậu ta vừa chết rất nhanh thôi sẽ tới lượt chúng ta bị tàn sát, đáng đời cho chúng ta xui xẻo khi gặp phải loại người này!”

“...”

Hơn mấy trăm ngàn người trong trạm trung chuyển dường như không có ai ôm hy vọng đối với Diệp Thiên cả.

Dù sao danh vọng, sức mạnh của Tam trưởng lão còn đang bày ra đó. Mà Diệp Thiên chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, làm sao có thể trông chờ vào cậu ta được?

“Pháp bảo này lợi hại quá! Sự kinh khủng của sấm sét này còn ghê gớm hơn cả Lôi kiếp của chân tiên gấp mấy ngàn lần?”

Ngụy Hoài nhìn tấm lưới sấm sét dày đặc bao trùm xuống thì không khỏi kinh ngạc. Trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Cậu Diệp! Cậu nhất định phải sống sót! Nếu như cậu chết! Tôi cũng không sống nữa! Hu hu...!”

Ngụy Ánh nghe thấy Ngụy Hoài nói vậy thì cũng bị tình hình này dọa tới khóc lóc.

Sức mạnh còn kinh khủng hơn Lôi kiếp của chân tiên tới ngàn lần, vậy uy lực của nó lợi hại thế nào chứ!

Cô ta không dám tưởng tượng khi lưới sấm sét trùm lên người của Diệp Thiên sẽ xảy ra cảnh tượng thê thảm tới cỡ nào.

Do đó cô ta luôn che miệng, ngăn không để tim nhảy ra ngoài lồng ngực, nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp lại, không nhẫn tâm nhìn cảnh Diệp Thiên bị sét đánh thảm thương.

“Ha ha! Ha ha ha!”

Ngọc Long thần tử vô cùng vui mừng nói: “Họ Diệp kia, Vạn Lôi Chu Tiên Bát của Tam trưởng lão chính là pháp bảo tiên phẩm cấp bậc bốn. Dưới pháp lực của Tam trưởng lão, cho dù có là chân tiên bậc Hợp Đạo Đại thành cũng sẽ bị đánh vỡ pháp thân. Cứ cho cậu là Hợp Đạo Phong Đỉnh đi nữa thì dưới uy lực của Vạn Lôi Chu Tiên Bát cũng sẽ bị thương. Một khi bị thương, vậy thì ngày chết của cậu tới rồi!”

“Chờ chết dưới tay của Tam trưởng lão đi, ha ha ha!”

Anh ta cười càng lúc càng ngạo mạn và ngông cuồng hơn.

Anh ta tin rằng dưới Vạn Lôi Chu Tiên Bát của Tam trưởng lão, Diệp Thiên tuyệt đối khó mà thoát khỏi.

Bởi vì Vạn Lôi Chu Tiên Bát không chỉ giải phóng sấm sét kinh khủng hơn Lôi kiếp của chân tiên, mà còn có thể giải phóng ra pháp trận giam cầm, trói buộc đối thủ lại, khiến cho đối thủ không thể nào thoát khỏi phạm vi bao trùm của Vạn Lôi Chu Tiên Bát, từ đó càng dễ dàng đánh bại đối thủ hơn.

Mà anh ta tin rằng vào lúc này Diệp Thiên đã bị giam cầm rồi.

Lưới điện đã được hình thành, chỉ cần bao trùm lên người của Diệp Thiên, anh ta không tin không giết nổi Diệp Thiên!

“Hừ!”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên: “Một cái pháp bảo nhỏ nhặt rác rưởi không có cửa giết được tôi đâu!”

Vừa nói dứt lời, Diệp Thiên dựa vào thần sứ cực mạnh mà phá bỏ pháp trận cưỡng chế giam cầm hắn. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khắp xung quanh người hắn đều là phù văn, biến thành cát bụi rồi bị gió thổi bay đi.

“Không ổn! Pháp trận giam cầm bị đánh vỡ rồi!”

Tam trưởng lão đột nhiên sắc mặt khẽ biến, cũng không tiếp tục gia tăng sức mạnh cho lưới sấm sét nữa mà hét lớn một tiếng: “Lôi Lạc!”

Ầm đùng đoàng!

Lưới điện dày đặc ầm ầm rơi xuống xối xả như mưa, trút xuống cả chục nghìn mét

“Cái uy lực cỏn con của sấm sét này còn không đủ để gãi ngứa cho tôi nữa!”

Diệp Thiên không thèm tránh né, mặc kệ cho lưới điện đánh xuống, hắn chỉ tế ra pháp thân.

Vào khoảnh khắc hắn biến cao và to hơn.

Hàng vạn tia sấm sét cùng cánh tay to lớn tập hợp lại trên đỉnh đầu hắn, biến thành một cột sấm sét to lớn kinh khủng đánh mạnh lên trên đầu của Diệp Thiên.

Tuy nhiên, một cảnh tượng làm cho tất cả mọi người không ai ngờ tới xuất hiện.

Chỉ thấy Diệp Thiên chẳng xảy ra chuyện gì, pháp thân tiếp tục biến lớn hơn, chống thẳng lên cột sấm sét mặc cho toàn thân bị sấm sét nuốt chửng, cứ như là thần sấm sét vậy. Cũng không nghe thấy tiếng kêu nào của Diệp Thiên, càng không thấy pháp thân có bất cứ tổn hại gì.

“Đây...”

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng.

Đặc biệt là Tam trưởng lão, tròng mắt của ông ta suýt chút nữa thì rơi cả ra ngoài.

Bởi vì chỉ ông ta mới hiểu rõ dưới uy lực của Vạn Lôi Chu Tiên Bát mà tu sĩ có thể không xảy ra bất kì tổn hại nào thì rốt cuộc kinh khủng tới nhường nào.

Rất nhanh sau đó điều này đã được chứng thực.

Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, đáy của Vạn Lôi Chu Tiên Bát đã bị xuyên thủng, đầu của Diệp Thiên cứ đâm lên như măng mọc, sau đó là đến cổ, ngực và bụng của hắn.

Một giây sau, một pháp thân cao to xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Mà Vạn Lôi Chu Tiên Bát giống như một chiếc thắt lưng quấn quanh eo của Diệp Thiên.

Chấn động toàn bộ hiện trường!

Tất cả mọi người đều đơ ra như tượng gỗ.

Tất cả đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu, run sợ, khó mà tin được các kiểu thần sắc phức tạp về phía Diệp Thiên.

Đặc biệt là Tam trưởng lão và Ngọc Long thần tử, họ ngẩng đầu nhìn về phía pháp thân cao to của Diệp Thiên, bị dọa tới hai mắt suýt nữa nổ tung.

“Pháp thân này quá con mẹ nó lợi hại!”

Ngay lúc này, Trong bụng của tất cả mọi người đều trào dâng một trận sóng to gió lớn như dời sông lấp biển. Không thể tin được lại có một chân tiên cao tới như vậy.

“Mẹ ơi! Pháp thân cao quá đi, đâm thủng luôn cả Kim Bát. Lẽ nào cậu ta còn lợi hại hơn cả Tam trưởng lão? Chúng ta được cứu rồi sao?”

Một hồi lâu sau, trong trạm trung chuyển có người phát ra tiếng thở dài như vậy.

Ngay lập tức làm bùng nổ toàn bộ hiện trường!

“Được cứu rồi! chúng ta được cứu rồi! Ha ha ha!”

“Không ngờ được, thật sự không ngờ được cái cậu Diệp Thiên này lại kinh khủng tới vậy, pháp thân còn cao hơn cả Tam trưởng lão gần hai ngàn trượng, điều này quá bất ngờ luôn!”

“Không cần nghi ngờ gì nữa, chúng ta chắc chắn được cứu rồi. Dựa vào pháp thân cao tới nhường này của Diệp Thiên, còn đâm thủng cả pháp bảo của Tam trưởng lão, tôi tin rằng cậu ta có thể đánh thắng được Tam trưởng lão!”

“...”

Ngụy Hoài giữa trăm triệu kinh ngạc bỗng bật cười ha ha thật lớn rồi nói: “Trời không diệt chúng ta, trời thật sự không diệt chúng ta!”

“Không ngờ rằng sức mạnh của Diệp Thiên hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Tiếp theo chúng ta không cần phải sợ bị giết sạch nữa, nên là bọn họ sợ bị giết sạch mới đúng!”

“Ha ha! Ha ha ha!”

Anh ta vui tới mức cười muốn rơi cả hàm.

“Yeah yeah yeah!”

Ngụy Ánh cũng kích động tới nhảy cẫng lên: “Cậu Diệp, cậu ngầu quá đi, quả nhiên không hổ là người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ. Lại làm cho tôi biết thêm một sự hiểu biết mới về cậu rồi!”

Có cô gái nào không mong muốn người đàn ông mà mình ái mộ lợi hại và hùng mạnh cơ chứ?

Lúc mới bắt đầu, cô ta cho rằng Diệp Thiên hiểu biết sâu rộng trên phương diện thơ ca, điều này làm cô ta rất ngưỡng mộ. Sau đó cô ta lại phát hiện Diệp Thiên có thực lực rất mạnh, là người xuất sắc nhất trong lứa người trẻ tuổi, làm cho cô ta chuyển từ ngưỡng mộ sang ái mộ. Cho nên mới biết rõ hắn đã có vợ rồi mà vẫn bằng lòng đem bản thân cho hắn.

Kết quả không ngờ được rằng, hắn hết lần này tới lần khác làm mới nhận thức của cô ta về hắn. Từ một chưởng đánh bay chân tiên, lại tới lần này cao lớn tới đánh vỡ pháp bảo của Tam trưởng lão. Tất cả đều làm cho cô ta chìm sâu vào tình yêu khó mà tự thoát khỏi được.

Tìm đâu ra người đàn ông lợi hại tới vậy chứ!

Mà cô ta tìm ra rồi, lại còn phát sinh quan hệ, có khoảnh khắc, cô ta cảm thấy mình quá đỗi hạnh phúc rồi!

Ầm!

Ngay lúc này có một âm thanh cực lớn vang lên.

Chỉ nhìn thấy Kim Bát bao xung quanh eo Diệp Thiên bị Diệp Thiên vận hành tiên pháp làm vỡ rung ra thành vô số mảnh vụn.

Tam trưởng lão không khỏi lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu lên, như đứa trẻ bảy tám tuổi ngẩng đầu lên nhìn người lớn rồi sợ hãi nói: “Cậu cậu cậu... pháp thân của cậu, sao có thể to cao tới vậy!”

“Sắp thành người chết rồi. Còn cần biết nhiều như thế để làm gì?”

Diệp Thiên lười phổ cập kiến thức cho ông ta, giơ tay tát ông ta một cái. Trong lúc ông ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, năm ngón tay to lớn như núi “bốp” một cái vào mặt ông ta.

“A!”

Tam trưởng lão vừa kêu gào thảm thiết vừa bay ra xa.

“Kinh khủng! Quá là kinh khủng!”

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều ngạc nhiên tới rớt cằm xuống đất.

Một cái tát làm cho Tam trưởng lão ban đầu còn ngông cuồng tự cao tự đại, mạnh miệng nói sẽ giết sạch mấy trăm nghìn tu sĩ bị đánh bay ra xa. Sức mạnh này, thật sự quá bùng nổ!

“Là giáo chủ đứng thứ ba, mà cũng chỉ có vậy thôi sao?

Có người không khỏi kinh ngạc.

“Coi như cậu lợi hại! Tôi sẽ tìm người tới báo thù cậu!”

Tam trưởng lão bị tát bay ra xa chục nghìn mét choáng váng đứng vững, hung hăng nói một câu về phía Diệp Thiên, đồng thời giơ chân phóng về phía của Tử Nguyệt Tinh.

Ông ta biết bản thân không phải là đối thủ của Diệp Thiên. Nếu giờ mà không chạy thì con đường tu tiên mấy trăm ngàn năm đều bị chôn vùi tại đây mất.

“Ông phải hỏi xem tôi có cho ông cơ hội không đã!”

Diệp Thiên dốc hết tốc lực đuổi theo.

Thấy vậy Ngọc Long thần tử còn đang kinh ngạc ngay lập tức hồi thần, hét lớn muốn rát cả cổ họng: “Rút lui! Mau rút lui! Rút lui cho tôi ngay lập tức!”

Đây là thời điểm rút lui tốt nhất, nếu như còn không đi thì không còn cơ hội nữa.

“Thần tử, bọn họ đi về hướng của Tử Nguyệt Tinh rồi, chúng ta không còn cách nào rút lui về Tử Nguyệt Tinh từ hướng đó nữa!” Thuyền trưởng khóc lóc nói.

“Đồ ngu!”

Ngọc Long thần tử quát: “Rút lui về hướng Tử Tiêu Tinh, đi Càn Khôn giáo xin cứu binh!”

Thuyền trưởng vội vã trả lời, sau đó hạ lệnh rút lui về hướng Tử Tiêu Tinh.

“Wow!”

Trạm trung chuyển lại lần nữa sôi sục lên.

Hàng trăm ngàn tu sĩ từng người đều vui vẻ hơn cả nông dân trúng số năm mươi tỉ nữa.

Bởi bị bọn họ biết là họ không cần phải lo lắng sẽ bị tàn sát nữa!

“Đại trượng phu có khí phách hào hùng xoay chuyển tình thế, dù bố không đạt được trình độ như vậy nhưng cũng khao khát có được nó!”

Ngụy Hoài không khỏi thở dài.

“Ừm ừm ừm, bố nói không sai, cậu Diệp chính là đại trượng phu!”

Ngụy Ánh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trên mặt nở nụ cười tươi rói như hoa, giống như cô gái bị bệnh Anthomaniac* vậy.

*bệnh ám ảnh với những người khác giới/đồng giới, thường ám ảnh về tình yêu và cảm xúc, thấy trai đẹp thường điên cuồng và không kiểm soát được.

Vào ngay lúc này, Ngụy Hoài xoay người nhìn Ngụy Ánh rồi nói: “Ánh, bố phải đi đuổi theo tàu Âm Dương, không thể để cho bọn họ chạy tới Tử Tiêu Tinh, tránh việc bọn họ ăn nói lung tung với Càn Khôn giáo, mang tới phiền phức cho Diệp Thiên và bố con chúng ta.”

Nói xong, ông ta biến thành một luồng ánh sáng đuổi theo đám người kia.

Ngụy Ánh hét lớn: “Bố! Bố nhất định phải chú ý an toàn, không được để xảy ra chuyện gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.