Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 822: Kẻ nào cản đường thì kẻ đó phải chết!




Buông cô ta ra, để tôi!

Những từ này vang lên như tiếng sấm, bùng nổ trong Phụng Minh Các.

Trong chốc lát, toàn bộ đều im lặng.

Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người của Ngọc Long thần tử.

“Ngọc Long thần tử, đây là muốn cướp sắc sao?”

Hầu như trong lòng của tất cả mọi người đều xuất hiện lời thắc mắc như vậy.

Ngay cả Diệp Thiên cũng dừng bước lại. Nhưng ngay sau đó hắn liền bình thản hỏi: “Người phụ nữ tôi tốn ba mươi tỷ mới có được, dựa vào cái gì mà tôi phải thả ra để cho anh, anh là cái thá gì chứ?”

“Láo xược!”

Trưởng lão và hai vị thần tướng cũng vỗ bàn đứng dậy hét lớn.

Cậu Chu thấy cơ hội đã đến, lại nhảy ra và quát vào mặt Diệp Thiên: “Chỉ là dựa vào thần tử là người mày không thể xúc phạm đến, người phụ nữ mà thần tử thích, là một người phụ nữ mà mày không thể chơi được!”

“Đúng! Buông cô Nguỵ ra. Để thần tử yêu thương cô ta, mày không có tư cách để yêu thương cô ta!”

Cậu Hồ cũng nhảy ra lên tiếng.

“Buông cô Nguỵ ra!”

“Buông cô Nguỵ ra!”

“Buông cô Nguỵ ra!”

Ngay lập tức, có tiếng ầm ĩ đồng loạt trong Phụng Minh Các.

Ngay cả Nguỵ Hoài, cũng nghiêm nghị yêu cầu Diệp Thiên buông Nguỵ Ánh ra.

Lúc này, Nguỵ Ánh vẫn còn chút tỉnh táo, nói với Diệp Thiên: “Diệp công tử, buông tôi ra đi, ngài không thể đắc tội với bọn họ đâu, tôi không muốn vì tôi mà làm tổn thương đến ngài.”

“Tôi không sợ bọn họ.” Diệp Thiên lắc đầu.

Nguỵ Ánh gắng gượng nở ra một nụ cười khổ sở: “Thật hiếm khi gặp được một người phong lưu phóng khoáng, tài hoa rạng rỡ như ngài, tôi không muốn ngài phải gặp chuyện, nếu tôi bị vấy bẩn, ngài sẽ còn hát cho tôi, mời tôi lắng nghe không?”

“Cô yên tâm, đêm nay cô là thuộc về tôi, không ai có thể cướp mất cô khỏi vòng tay của tôi, càng sẽ không để những ai ngoài tôi ra chà đạp cô.”

Nói xong, Diệp Thiên sải bước đi ra ngoài.

“To gan lắm!”

Nhiều người không khỏi kêu lên.

“Mày muốn chết thì bước ra khỏi Phụng Minh Các đi!”

Ngọc Long thần tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh ta sớm đã nhìn Diệp Thiên không vừa mắt, năm lần bảy lượt khiến cho anh ta mất mặt, bây giờ vấn đề đã nâng cấp lên không phải liên quan đến một người phụ nữ nữa mà là liên quan đến sự uy nghiêm của thần tử anh ta.

Người phụ nữ mà Ngọc Long thần tử anh ta thích, lại bị một người của Tiên Thổ, bế đi ngủ ngay trước mặt anh ta, vậy sau này anh ta còn mặt mũi gì để gặp người khác chứ?

Nếu lan truyền ra ngoài, e rằng xương sống cũng sẽ bị cười xuyên quá nữa đấy?

“Nếu mày không muốn chết thì nề nếp một chút cho tao, còn nếu muốn chết, thì cứ lại ngăn cản tao, cô Nguỵ đêm nay chắc chắn là của tao, kẻ nào cản đường thì tao giết kẻ đó, nói được làm được!”

Diệp Thiên thậm chí không quay đầu lại, từng bước từng bước bình thản đáp lại.

Nguỵ Ánh đối với hắn mà nói, đã không đơn giản là một người phụ nữ, mà là một cơ hội có thể nâng cao tu vi, đối với một tu sĩ mà nói, cơ hội có được sao lại nhường cho người khác chứ?

Đó là chuyện hoàn toàn không thể!

“Mẹ kiếp! Cái tên giằng co này!”

Cậu Chu không khỏi xỉa xói, nói với cậu Hồ rằng: “Cậu Hồ, hai ta đi chặn hắn lại, cướp cô Nguỵ đi và tặng cho thần tử, thấy sao nào?”

“Tôi cũng đang có ý này!”

Cậu Hồ gật đầu mạnh mẽ. Làm sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt để nịnh bợ Ngọc Long thần tử chứ?

“Lên!”

Cậu Chu thốt ra một từ, cậu Hồ gật đầu, sau đó cả hai người nhảy lên, lướt qua đầu của Diệp Thiên và đáp xuống trước mặt Diệp Thiên, giang hai tay ra chặn đường của hắn.

Thấy vậy, rất nhiều con nhà gia thế muốn nịnh bợ Ngọc Long thần tử cũng đều tiến lên vây lấy Diệp Thiên ở giữa, có thể nói là vây đến mức con kiến cũng không chui qua được.

“Dế nhũi! Mau buông cô Nguỵ ra, nếu không thì mày sẽ bị nghiền nát trong chốc lát!” Cậu Chu chỉ Diệp Thiên và cảnh cáo nghiêm trọng.

“Mày chỉ là một Nguyên Anh nhỏ bé dùng thần binh pháp bảo cực phẩm, mà muốn vượt qua vòng vây của bọn tao để dẫn cô Nguỵ đi mở phòng. Đừng hòng nghĩ đến điều đó, mau buông cô Nguỵ ra cho tao!” Cậu Hồ hung dữ hét lên.

“Mau buông cô Nguỵ ra!”

Những con nhà gia thế vây quanh Diệp Thiên đều đồng thanh hét lớn.

“Diệp công tử, mau buông tôi ra đi, ngài không đánh lại bọn họ đâu.” Diệp Ánh nắm chặt lấy phần áo trước ngực của Diệp Thiên, cố gắng giữ lấy tỉnh táo và nói.

“Đạo hữu, đừng vì sự bốc đồng nhất thời mà mất mạng!”

La Bình cũng sợ đến mức cả người run rẩy.

Diệp Thiên phì cười: “Một đám sâu kiến, lại dám cản đường của hổ, đúng là trứng chọi với đá, không biết lượng sức mình.”

Vừa dứt lời, hắn giải phóng thần niệm mạnh mẽ ra, ngay lập tức bao trùm lấy những người vây quanh hắn.

Bỗng nhiên. Cơ thể của mỗi người rung lên.

Ngay sau đó!

Đoàng đoàng đoàng!

Từng người một ngã xuống, chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ cậu Chu và cậu Hồ ra, hai mươi mấy người con nhà gia thế, tất cả đều biến thành xác chết, nằm bất động trên mặt đất.

Toàn bộ đều kinh ngạc!

“Đây…”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Chẳng mấy chốc có vài người chạy tới, kiểm tra hơi thở của một vài người, cả người run lên. Kinh ngạc kêu lên: “Chết rồi! Bọn họ đã chết cả rồi!”

“Cái gì!”

Toàn bộ đều khiếp sợ!

Hắn không hề ra tay thì đã giết sạch hơn hai mươi người con nhà gia thế thuộc Nguyên Anh cảnh sao?

Trời ạ! Có chút đáng sợ đấy!

Rất nhiều người đã vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Nguỵ Ánh nằm trong vòng tay của Diệp Thiên cũng nhìn lấy Diệp Thiên với vẻ mặt không thể tin được.

Là do hắn giết sao?

Hay là có cao thủ đang ngầm giúp hắn?

“Chết chết chết… chết rồi sao?”

Cậu Chu và cậu Hồ sợ đến mức ruột đổ gan phơi, không ngừng lùi về phía sau.

“Biết sợ rồi sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng, tiến người lên trước.

“Hừ!”

Lúc này cậu Chu đánh bạo: “Bổn thiếu gia vẫn không tin, những người này là do mày giết, chắn chắn là có người đang giúp mày!”

Sau khi nói xong, cậu ta vẫn không quên nói lớn với những người có mặt ở đây: “Nếu có ai dám giúp hắn mà bị thần tử biết được, chắc chắn sẽ chết rất thê thảm!”

Vừa nói xong, cậu ta triệu hồi ra một thanh thần binh cực phẩm, chém về phía Diệp Thiên.

“Đi chết đi thằng nhãi ranh!”

Cậu Hồ cũng triệu hồi ra một thanh thần binh cực phẩm và đâm về phía Diệp Thiên.

“Hai người có thể đi chết rồi đấy!”

Diệp Thiên bước ra.

Đoàng!

Một luồng năng lượng kinh khủng có thể nhìn thấy bằng mắt thường toát ra từ người anh, ngay lập tức bao trùm lấy cậu Chu và cậu Hồ, cơ thể của hai người ngay lập tức bị xé nát, cả hai Nguyên Anh đùng một tiếng rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp! Hắn không phải là Nguyên Anh! Mà là Hoá Thần đấy!”

Nhiều người có mặt ở đấy đều không khỏi kinh ngạc kêu lên.

“Cứu cháu! Ông nội ơi! Mau cứu cháu!”

“Bố ơi! Mau cứu con!”

Nguyên Anh của cậu Chu và cậu Hồ kinh hoàng hét lên.

“Thằng nhãi ranh! Mau nộp mạng!”

Lúc này, một ông già mặc áo gấm và một người đàn ông trung niên. Từ phía sau Diệp Thiên bay tới, hùng hổ chưởng về phía Diệp Thiên.

“Chao ôi! Hai vị Hoá Thần ra tay! Thằng nhãi ranh này chết chắc rồi!”

Rất nhiều người thấy vậy đều không khỏi kêu lên.

“Mày chết chắc rồi! Đồ chết tiệt nhà mày chết chắc rồi!”

Nguyên Anh của cậu Chu và cậu Hồ oán thù và độc ác gào thét lên.

“Công tử, mau tránh đi!”

Nguỵ Ánh cảm nhận được cơn chết chóc khủng kiếp bao trùm đến, kinh hãi nhắc nhở Diệp Thiên.

“Đừng sợ.”

Diệp Thiên bình thản nói. Thần niệm chuyển động.

“Gào!”

Bốn tiếng gầm của con thú vang lên.

Nhìn thấy Thanh Long; Bạch Hổ; Chu Tước và Huyền Vũ, tứ linh đột nhiên xuống hiện giữa trời, bảo vệ xung quanh Diệp Thiên.

Khi tất cả mọi người đều đang kinh ngạc thì Diệp Thiên thản nhiên thốt ra một từ:

“Giết!”

Tứ linh biến thành một hàng thẳng ở sau lưng anh. Lao về phía ông nội của cậu Chu và bố của cậu Hồ, trong lú cả hai người vẫn chưa kịp phản ứng thì một người đã bị Thanh Long và Bạch Hổ giữ lấy, người còn lại thì bị Chu Tước và Huyền Vũ giữ lấy.

Xoẹt!

Cơ thể của hai người liền bị xé làm đôi.

Sau đó!

Xoẹt!

Nguyên thần của hai người đều bị xé nát.

“Ông nội!”

“Bố!”

Nguyên Anh của cậu Chu và cậu Hồ. Kêu la thảm thiết.

“Trời ơi! Thật kinh khủng!”

Mọi người có mặt ở đấy ai nấy đều vô cùng kinh hãi.

“Ngài Chu của chúng ta, là Thiên Quân của Hoá Thần đỉnh phong đấy, lại bị hắn dễ dàng giết chết như vậy, khủng khiếp, quả thực rất khủng khiếp!”

“Cứ luôn tưởng rằng hắn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nhỏ nhoi, không ngờ hắn giết Hoá Thần giống như mổ gà vậy, xem ra hắn không phải Chân tiên, thì ít nhất cũng là Bán Bộ Chân tiên!”

“Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng cốc mà, ban đầu tưởng hắn chỉ là một ma mới, ai ngờ được hắn lại là một côn bằng!”

“…”

Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng bàng hoàng.

Mặc dù trong Tinh Hải có rất nhiều Tinh Vực, có rất nhiều người có thể giết chết Hoá Thần, số lượng của Chân tiên thậm chí lên đến hàng vạn, nhưng một Chân tiên hoặc Bán Bộ Chân tiên trẻ tuổi như vậy thì chắc chắn là không có.

Đây chắc chắn là người đầu tiên trong thế hệ trẻ!

Ngay cả ánh mắt của Ngọc Long thần tử nhìn Diệp Thiên lúc này cũng tràn đầy sự kinh ngạc, nghi ngờ, không thể tin được và nhiều biểu cảm phức tạp khác.

Anh ta không dám tin rằng, ngoại trừ thần tử của Càn Khôn giáo ra, còn có một người trẻ tuổi hơn anh ta, thiên phú và tu vi còn cao hơn cả anh ta.

Điều này đúng là đã lật đổ nhận thức của anh ta về những người trẻ tuổi!

“Hai tên chú hề nhảy nhót, đã nhịn hai người rất lâu rồi, bây giờ, hai người thực sự có thể đi chết rồi.”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn một cái, hai luồng sáng bắn vào trên người Nguyên Anh của cậu Chu và cậu Hồ, khiến cho họ ngay lập tức nổ tung thành bột.

Ừng ực!

Có một tiếng cố gắng nuốt nước bọt vang lên ở đây.

Tất cả mọi người đều sợ hãi trước sự tàn nhẫn của Diệp Thiên, làm cho ba hồn bảy vía rời khỏi cơ thể.

Chỉ có Nguỵ Ánh, đôi mắt đẹp đến khó tả, đôi tay mảnh khảnh khoác lấy cổ của Diệp Thiên, đa tình nói rằng: “Diệp công tử, tôi đột nhiên phát hiện, ngài không có không biết xấu hổ, mà thực sự là rất điển trai!”

“Tôi không hề hối hận khi có thể trao thân cho ngài, mau đưa tôi về phòng của ngài đi, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.”

“Được, tôi sẽ đưa cô đi.”

Diệp Thiên vừa nói vừa sải bước đi ra bên ngoài.

“Thằng nhãi ranh! Muốn đụng vào con gái của tôi, thì vượt qua ải của tôi trước!”

Vừa dứt lời, Nguỵ Hoài như con hổ hung dữ vồ vào thức ăn, tấn công từ phía sau của Diệp Thiên.

Nguỵ Ánh ngay lập tức kinh hãi kêu lên:

“Bố! Không được! Bố không được giết Diệp công tử!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.