Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 818: Tiên vương băng hà rồi, tin không thì tùy!




Nghe âm thanh rối loạn bên ngoài truyền vào, người ở trạm trung chuyển đều quay đầu lại nhìn, một chiếc chiến hạm vũ trụ cỡ lớn từ lối đi thông Tử Nguyệt Tinh bay ra.

Chiếc chiến hạm vũ trụ này quy mô khổng lồ vô cùng, dài hơn chục ngàn mét, rộng khoảng bốn, năm nghìn mét, hai bên sườn chiến hạm đều sơn đồ án hình Thái Cực, trong chiến hạm cũng giương một ngọn cờ hình Thái Cực.

"Người Âm Dương giáo đến!"

Rất nhiều người đều nhận ra, thốt lên.

"Mau mau mau! Mau tới nghênh đón người của Âm Dương giáo!"

Một ông cụ mặc đồ hoa lệ vội vã chạy ra khỏi Trích Tinh Lầu, lớn giọng gào lên. Xách hai cái ống quần chạy vội cứ như quan viên thời cổ đại nghênh đón hoàng đế vi hành vậy.

Cô nàng họ Ngụy kia theo rất nhiều người cấp cao trong trạm trung chuyển chạy ra bên ngoài.

"Âm Dương giáo là cái gì?" Diệp Thiên tò ò hỏi. Anh nhớ rõ năm mươi nghìn năm này chưa từng nghe nói Âm Dương giáo nào cả.

La Bình kiên nhẫn bổ sung kiến thức cho Diệp Thiên: "Âm Dương giáo là giáo phái lớn nhất Tử Nguyệt Tinh, khoảng ba mươi nghìn năm trước đã gần như thống trị toàn bộ Tử Nguyệt Tinh. Tám phần môn phái tiên tông ở Tử Nguyệt Tinh đều bị nhét vào Âm Dương giáo, bọn họ với Càn Khôn giáo của Tử Tiêu Tinh và Vô Cực giáo của Tiên Hải Tinh gọi chung là Tam đại giáo Tinh Hải. Bọn họ đồng thời tiếp quản trạm trung chuyển, lợi nhuận chia đều cho cả ba giáo!"

"Tử Tiên cũng xuất hiện giáo phái à?" Diệp Thiên nhíu mày, năm đó anh từ Tử Tiêu tinh đi Tiên Thổ, nhớ rõ tuy Tử Tiêu tinh rất nhiều tiên tông nhưng không có giáo hội.

"Đúng vậy!" La Bình gật đầu: "Trong tam đại giáo thì Càn Khôn giáo của Tử Tiêu Tinh thành lập sớm nhất, khoảng bốn mươi nghìn năm trước. Một vị lão tổ của Tử Kim Tông ngang qua thiên lộ, đi tới một tinh vực xa xôi trở về, học theo chế độ bên kia xây dựng mà sáng lập Càn Khôn giáo. Bởi vì Tử Tiêu Tinh rất lớn, môn phái tiên tông lại nhiều nên rất khó thống trị, chinh chiến nhiều năm mà đến nay cũng chỉ thống trị được sáu phần môn phái trên Tử Tiêu Tinh mà thôi."

Diệp Thiên gật đầu.

Chuyện sau khi anh rời khỏi, khó trách anh không biết.

"Vậy Tử Kim tông có địa vị thế nào trong Càn Khôn giáo?" Diệp Thiên hỏi.

"Đứng đầu!" La Bình giơ ngón cái lên: "Càn Khôn giáo có cả trăm môn phái tiên tông trực thuộc, nhưng Tử Kim tông thực lực mạnh nhất, các nhân vật cấp cao trong Càn Khôn đa số là người của Tử Kim tông."

"Thì ra là thế." Diệp Thiên tỏ vẻ đã hiểu.

Mà lúc này, chiến hạm của Âm Dương giáo đã dừng lại, một chiếc thang trời hạ từ chiến hạm đến trạm trung chuyển, một thanh niên mặc long bào màu vàng, chắp tay sau lưng được một ông lão mặc sang quý và hai vị thần tướng giáp vàng cung kính đưa tới thang đi xuống trạm trung chuyển, sau lưng là rất nhiều thị vệ giáp đồng cùng đi.

"Tổng quản lý Ngụy Hoài của trạm trung chuyển và các thành viên cấp cao xin cung nghênh tôn giá Ngọc Long thần tử của Âm Dương Thần giáo!"

Đám nhân viên cao cấp kia đồng loạt quỳ lạy đầy cung kính.

Bởi vì bọn họ chính là làm thuê cho Càn Khôn giáo, Âm Dương giáo và Vô Cực giáo.

"Quản lý Ngụy đứng lên đi!"

Ngọc Long thần tử nâng tay.

"Tạ ơn Ngọc Long Thần tử!"

Mọi người đồng loạt đứng lên.

"Kính chào Ngọc Long thần tử!

"Kính chào Ngọc Long thần tử!

"Kính chào Ngọc Long thần tử!

Rất nhiều nam nữ già trẻ quần áo long trọng từ trạm trung chuyển chạy ra, mỗi người đều cúi đầu chín mươi độ hành lễ, Diệp Thiên thấy được cả thanh niên muốn đánh anh lúc anh vừa đến và thanh niên bị anh làm bẽ mặt cũng ở trong hàng ngũ kia.

"Ừ." Ngọc Long thần tử bình tĩnh gật đầu.

"Nhường đường một chút đi!"

Cô Ngụy hô lên một tiếng, sau đó Ngụy Hoài dùng tư thế mời, dãn đám người Ngọc Long thần tử đi vào Trích Tinh Lầu.

"Ngọc Long thần tử, sao hôm nay ngài lại có rảnh đến trạm trung chuyển thế này?" Ngụy Hoài hỏi.

Ngọc Long thần tử thản nhiên: "Thời gian trước có người báo lại, nói Tử Kim tông có một vị tiên vương cảnh giới thiên huyền, bị một người bạn của thái thượng trưởng lão mang theo đi Tiên Thổ diệt ma, giáo chủ muốn kết giao với vị tiên vương kia, phái bổn cung và tam trưởng lão đến nghênh đón, hy vọng tiên vương nể mặt đến Âm Dương giáo làm khách."

"Cái gì?" Ngụy Hoài kinh hãi: "Mấy tháng trước, trên chiến hạm đi Tiên Thổ nghỉ một lần ở trạm trung chuyển mấy tháng trước có tiên vương cảnh giới thiên huyền ư?"

Ngọc Long thần tử gật đầu: "Bọn họ chưa về đúng không?"

"Chưa, chưa. Tính ra thì nếu bọn họ đến Tiên Thổ xong lại về gấp ngay thì cũng cần hơn hai tháng mới về đến nơi. Nếu tính cả thời gian ở lại diệt Ma thì đại khái phải trên dưới ba tháng mới về tới!"

"Vậy bổn cung ở đây chờ cho đến khi bọn họ về thì thôi." Ngọc Long thần tử kiên định nói.

Người xung quanh nghe bọn họ nói chuyện thì xôn xao lên.

"Mẹ ơi, tiên vương đấy! Trăm ngàn năm cũng khó xuất hiện một người..."

"Một mảnh tinh vực này có hơn một vạn mấy ngàn năm lịch sử tu tiên, mà cũng chỉ có ba vị tiên vương mà thôi. Có thể thấy bọn họ kinh khủng cỡ nào!"

"Vốn định hai ngày sau quay lại, xem ra cần ở nhiều vài tháng rồi. Tôi muốn xem tiên vương trong truyền thuyết trông thế nào."

"..."

La Bình nhìn sang Diệp Thiên hỏi: "Đạo hữu, anh từ Tiên Thổ tới, có gặp vị tiên vương kia không?"

"Có gặp."

"Trông thế nào vậy? Có phải rất oai hùng, hiên ngang không?" La Bình tò mò hỏi.

Diệp Thiên cười: "Người chết thì oai hùng hiên ngang nỗi gì!"

Nụ cười của La Bình cứng đờ trên mặt.

"Cái gì! Mày dám nói tiên vương đã chết!"

Thanh niên vừa rồi muốn trêu ghẹo La Nguyệt đúng lúc đi ngang qua, vì muốn nhìn La Nguyệt thêm vài lần nên nghe được lời của Diệp Thiên, lập tức kêu lớn lên.

Thoáng cái, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây, ngay cả Ngọc Long thần tử đã tới cửa Trích Tinh Lầu cũng xoay người nhìn lại.

"Đừng nhìn tôi, là anh ta nói mà!"

Thanh niên lập tức chỉ thẳng Diệp Thiên: "Anh ta tới từ Tiên Thổ, anh ta nói tiên vương đã chết thì oai hùng hiên ngang cái gì! Không phải tôi nói."

Diệp Thiên lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, rất nhiều người bắt đầu lên án công khai.

"Nhóc con thật ngông nghênh, dám nói tiên vương đã chết. Chẳng lẽ tu sĩ từ Tiên Thổ còn đánh thắng được tiên vương chắc?"

"Lời này đúng là vũ nhục tiên vương!"

"Mấy tỷ năm mới ra một tiên vương, sao có thể chết ở Tiên Thổ được. Nhãi ranh khoác lác, tội đáng chết vạn lần!"

Cái cậu Chu lúc đầu bắt lấy thời cơ này chỉ vào mặt Diệp Thiên, nói với Ngọc Long thần tử: "Ngọc Long thần tử, thằng nhà quê này vừa từ hướng Tiên Thổ vào trạm trung chuyển hôm nay, không có phương tiện giao thông gì, đi bộ tới. Xem hơi thở thì chỉ là nguyên anh mà thôi. Dùng tốc độ của nguyên anh thì muốn đi bộ từ Tiên Thổ đi tới trạm trung chuyển phải mất cả trăm năm. Mà tiên vương cưỡi chiến hạm Tử Kim rời trạm trung chuyển mới mấy tháng. Cùng lắm là thấy được chiến hạm dọc đường mà thôi. Chẳng lẽ chiến hạm còn có thể nổ tung giữa trời, tiên vương bị nổ chết hay thế nào? Cho nên chắc chắn cậu ta chưa từng gặp tiên vương, nói tiên vương đã chết là khoác lác thôi, cũng là không tôn trọng tiên vương. Xin Ngọc Long thần tử thay tiên vương trừng phạt cậu ta!"

"Đúng! Phải nghiêm trị!"

Rất nhiều người đều hét lên.

"Kéo người ra ngoài, chém!"

Ngọc Long thần tử nhìn Ngụy Hoài, thản nhiên nói.

"Vâng, thần tử!"

Ngụy Hoài lĩnh mệnh.

"Xin thần tử bớt giận!"

Lúc này, cô Ngụy chắp tay nói: "Thần tử, người này đầu óc hơi có vấn đề, ngài vạn lần đừng chấp nhặt với anh ta."

Vừa nói cô ấy vừa xoay người nhìn Diệp Thiên, quát: "Còn không mau qua đây dập đầu nhận sai với thần tử. Biết đâu thần tử nhân từ, có thể tha cho cái mạng nhỏ của anh, nếu không ai cũng không cứu được anh đâu!"

Diệp Thiên cười nhạo: "Tôi nói đều là thật, không tin tự phái người đến Tiên Thổ mà xem. Nếu các người nghe được tin tiên vương còn sống thì lại đến nghiêm trị tôi cũng được. Dù sao tiên vương cũng chết rồi, thích tin hay không thì tùy."

"Cút mẹ mày đi, mày nói tiên vương chết rồi đúng không. Thế mày nói được ai giết ngài ấy không hả!" Thanh niên hại Diệp Thiên bị đưa ra đầu sóng ngọn gió nhảy dựng lên.

Diệp Thiên nâng tay cho đối phương một tát.

"Nói chuyện với tôi thì súc miệng cho sạch vào!"

Thanh niên bị tát đến ngây người, che mặt không dám tin: "Mày dám đánh tao? Mày muốn tạo phản đúng không! Cậu đây phải giết chết mày! Người đâu rồi! Đánh chết nó cho tao!"

Có mấy người hầu lập tức vây lại.

"Càn quấy!"

Cô Ngụy quát lên. "Ai cho mấy người lá gan dám gây sự ở trạm trung chuyển hả? Không muốn sống nữa à?"

Thanh niên kia và người hầu xung quanh lập tức rụt cổ lại.

Mà cô Ngụy bước tới chỗ Diệp Thiên, lạnh lùng nói: "Anh nói lời thật đúng không? Được, bây giờ tôi phái người đi Tiên Thổ hỏi thăm tin tức. Nếu tiên vương không chết tôi sẽ tự tay làm thịt anh!"

Dứt lời, cô ta chỉ hai người: "Hai người lập tức cưỡi chiến hạm tinh không, đi Tiên Thổ hỏi thăm tin tức đi."

Sau đó cô ta lại nói với Ngọc Long thần tử: "Bây giờ chưa có chứng cớ xác thực chứng minh anh ta nói dối hay nói thật, vẫn là đi hỏi thăm cho thỏa đáng. Chẳng may... Thần tử cũng không thể ở đây chờ trăm ngàn năm được, đúng không?"

Ngọc Long thần tử nhìn trên dưới đánh giá cô Ngụy vài lần, cuối cùng bật cười mỉa mai, không nói gì mà quay đầu vào Trích Tinh Lầu.

Phù!

Cô Ngụy thở phào một hơi.

"Tao sẽ theo dõi mày sát sao! Sẽ không để mày chạy thoát khỏi đây! Nếu tiên vương không chết thì sẽ là ngày mày chết!" Thanh niên vừa bị tát hung tợn nói, sau đó giận dữ theo vào Trích Tinh Lầu.

"Nguy hiểm thật, may có cô Ngụy ở đây!" La Bình vỗ ngực.

"Theo tôi dến đây!"

Cô Ngụy hừ lạnh một tiếng với Diệp Thiên.

Bây giờ Diệp Thiên mới cẩn thận đánh giá đối phương vài lần, ánh mắt dừng ở bụng của cô ta, mắt sáng ngời lên, bước nhanh đi tới.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người chưa tán đi, Diệp Thiên bị cô Ngụy đưa vào một góc khuất.

"Cô muốn làm gì với tôi? Đường đường chính chính nói đi! Tôi thuê cái phòng rồi làm, làm ở đây tôi sợ bị người nhìn trộm." Diệp Thiên cà lơ phất phơ nói.

Cô Ngụy trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tôi không nên cứu anh mới đúng!"

"Đúng rồi!" Diệp Thiên cười hỏi: "Chúng ta mới gặp nhau một lần! Sao cô cứ phải bảo vệ tôi như vậy chứ? Cô có ý gì với tôi sao?"

"Cút đi!"

Cô Ngụy quát: "Còn không phải vì mẹ tôi là người Tiên Thổ nên tương đối có thiện ý với người Tiên Thổ à! Nhưng anh làm tôi rất thất vọng, còn làm hình tượng người dân Tiên Thổ trong lòng tôi sụp đổ. Lần sau còn nói năng không lựa lời thì tôi cũng không cứu anh nữa đâu!"

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

"Chờ đã."

Diệp Thiên gọi giật đối phương lại.

"Còn chuyện gì nữa?" Cô Ngụy quay đầu.

"Hỏi thăm cô một chuyện!"

Diệp Thiên lấy danh sách dược liệu mình cần ra: "Giúp tôi thu thập số tiên dược trên đơn thuốc này, xem có thể kiếm được bao nhiêu. Tất nhiên, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu!"

Nói xong, Diệp Thiên lấy một viên yêu đan đưa cho cô Ngụy.

"Yêu đan thánh phẩm? Cho tôi sao?"

Hai mắt cô Ngụy sáng ngời, nhìn Diệp Thiên không dám tin.

"Đúng vậy!" Diệp Thiên thoải mái mà ném yêu đan cho cô ta: "Chỉ cần nghe ngóng được tiên được trong danh sách tôi liền cho cô một viên. Khẩu lệnh truyền âm cho tôi là "Diệp Thiên, anh đẹp trai quá!". Có tin gì thì truyền âm cho tôi."

"Diệp Thiên, anh đẹp trai quá!"

Cô Ngụy niệm xong mới lại trợn mắt: "Tuy anh trông cũng không chướng mắt, nhưng đừng không biết xấu hổ đến mức ấy được không?"

"Khụ khụ..."

Một tiếng ho khan vang lên: "Ánh Nhi, con cứu cậu ta là vì cảm thấy cậu ta đẹp trai? Thích cậu ta à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.