Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 817: Người của Đại giáo Tinh Hải đến rồi!




"Đến đây, đến xem thử đi, Thiên Hải Tinh nổi tiếng chế tạo pháp bảo thần binh, có tinh phẩm, có cực phẩm, thậm chí tuyệt phẩm cũng có, mọi người đi ngang qua, đừng bỏ lỡ!"

"Bán tiên dược lạc, tiên dược đặc biệt của Tử Nguyệt Tinh. Nếu mọi người luyện đan còn thiếu một ít tiên dược, mọi người phải đến xem thử, nếu bỏ lỡ thôn này thì sẽ không có cửa hàng nào được như vậy đâu!"

"Đan dược đây! Đan dược vừa mới ra lò! Có đan dược nâng cao tinh thần, đan dược câu thể, đang dược tăng nguyên khí và đan dược nguyên thần ... từ bàn tay của cường giả giả kim thuật của Tử Tiêu Tinh, có cần thì ghé qua xem thử!"

"Bán bùa hộ mệnh, bùa gió, bùa sấm, bùa lửa, tất cả các loại bùa bùa nào cũng có. Từ bàn tay quyền năng của Tử Tiêu tinh phù, mọi người xứng đáng được như vậy!"

"..."

Ngay khi Diệp Thiên bước vào trạm trung chuyển, đủ các loại tiếng kêu vang lên trong tai.

Ánh đèn giống như ánh sáng ban ngày, nhìn đâu cũng thấy đủ loại quầy hàng, bày bán đủ thứ, có rất nhiều người ghé vào quầy hàng, ít nhất là hàng trăm nghìn người, có thể nói là rất ồn ào nào nhiệt!

Diệp Thiên cũng vui vẻ nhàn hạ đi dạo quanh các quầy hàng, khỏi phải nói, hầu như quầy hàng nào cũng kinh doanh tốt.

Nếu không có được chiếc nhẫn không gian của Công Tôn Hạ, Diệp Thiên khi đến đây nhất định phải mua nhiều đồ, mang về cho gia đình.

Chẳng qua là không dùng đến, cỏ tiên và tiên dược trong chiếc nhẫn không gian, còn có những nguyên liệu tạo thành... đều có chất lượng cao hơn nhiều so với những thứ trên thị trường.

Vì vậy, hắn hoàn toàn không thích những thứ này, chỉ muốn xem thử xem có Thất trọng đạo thể đan để mua không, nhưng đi dạo một vài quầy hàng cũng không có loại tiên dược như ý muốn.

"Đạo hữu đang mua gì vậy?"

Diệp Thiên nhìn như đang cưỡi ngựa xem hoa, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là người thanh niên tên La Bình lúc nãy đang cùng em gái đứng trước gian hàng bán pháp bảo thần binh, lúc này, đang vẫy gọi hắn.

Thấy anh ta rất thân thiện, Diệp Thiên bước tới, cười nói: "Tôi muốn mua một ít tiên dược, đi dạo mấy quầy hàng rồi nhưng không có thấy."

“Loại tiên dược gì?” La Bình hỏi, “Tôi cùng em gái đi dạo hai ngày nay. Tôi đã xem hầu hết mọi quầy hàng, loại tiên dược nào nói cho tôi biết, tôi có lẽ biết được quầy hàng nào bán.”

“Vậy sao?” Diệp Thiên thấy cũng được, bớt phải tìm từng quầy hàng, nói: "Hoa phong lan, hắc ngọc liên, thủy thần châu, bẩy chuyển lôi long tham, tử kim chi, quả bồ đề... mười sáu vị dược liệu này. "

"Hoa phong lan, Vạn tuế, Hỏa Diệp thảo, tôi biết tìm ba loại này ở đâu, cũng không có đắt, tôi đã từng xem qua, một gốc phong lan là 180 triệu, vạn tuế là 280 triệu, hỏa diệp thảo là 140 triệu. Đây là tiên dược trung..., Thuộc phân khúc giá tầm trung trở xuống, tôi có thể đưa anh đến mua.” La Bình nói.

“Được.” Diệp Thiên mỉm cười, “Vậy làm phiền đạo hữu.”

"Không sao, không sao!"

La Bình xua tay nói: "Nhìn anh đi một mình cũng không dễ dàng gì. Tôi và em gái tôi cũng đi rèn luyện, coi như là kết giao bạn bè."

"Anh trai, kết bạn thì anh cũng phải nhìn người chứ, muốn kết bạn thì phải kết những người lái tàu tinh không và phi thuyền sao. Nếu thật sự không được, ít nhất thì cũng phải kết giao những người đi trên xe quái vật. Phương tiện kết giao bạn bè người nghèo cũng không có, bằng không không kết giao còn tốt hơn!” Em gái ở bên nắm lấy cánh tay của La Bình, bất mãn nói, nhìn Diệp Thiên trong mắt đầy chán ghét.

“Tiểu Nguyệt, đây là em không đúng rồi.” La Bình trìu mến chạm vào đầu La Nguyệt nói: “Ba từng nói rằng, không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, cũng không thể chê nghèo gần giàu. Hơn nữa, chúng ta cũng nghèo. Người giàu tại sao phải kết bạn với chúng ta? "

"Vì vậy, không cần phải liếm mặt đi nịnh bợ nhà giàu. Kết bạn với những người như chúng ta, không có áp lực gì không phải tốt hơn sao?"

“Em mới không cần.” La Nguyệt cong môi: “Nếu như anh có bằng hữu nhà giàu, em cũng không phải lo lắng không đủ khả năng mua thần binh. Có thể nhờ bằng hữu mượn một chút không phải sao?"

“Đứa em gái này, tất cả những giấc mơ viển vông này. Đời này làm gì có chuyện tốt cho không.” La Bình gật đầu với lông mày của La Nguyệt.

“Tôi nghĩ cô ấy có ý kiến rất hay.” Lúc này, một thanh niên áo gấm phục đi tới, nhìn lên nhìn xuống La Nguyệt, hỏi: “Tôi làm bạn với cô. Cô muốn mua loại thần binh nào? Thiếu bao nhiêu? "

La Nguyệt nghe vậy cười tươi như hoa chỉ vào cốt tiên trên quầy hàng nói: "Tôi muốn mua cốt tiên cực phẩm này với giá 760000 USD. Anh trai tôi chỉ có 150000 USD, còn thiếu 610000 USD."

"610000 USD ."

Nụ cười của người thanh niên hơi cứng lại, nhưng anh ta nhanh chóng hào phóng nói: "Không phải chỉ 610000 USD thôi sao? Thật là lớn, chỉ cần cô đồng ý với tôi một điều, tôi sẽ mua cho cô."

“Chuyện gì vậy?” La Nguyệt hỏi.

Thanh niên áo gấm nhếch mép: "Tôi sẽ ở đây hai tháng, nếu cô ngủ với tôi bốn mươi đêm, tôi sẽ cho cô 610000 USD."

La Nguyệt do dự.

“Cút, em gái tôi không phải đồ để bán, anh tìm nhầm người rồi!” La Bình tức giận nói.

Người thanh niên áo gấm đột nhiên trầm xuống: “Bổn thiếu đi tìm oanh yến, chỉ có 180 triệu một đêm, dung mạo đẹp đẽ, một đêm nhiều lắm cũng chỉ 35 triệu, ngay cả trụ đỉnh cấp của Trích Tinh Lầu, một đêm cũng 180 triệu, nếu không phải thấy em gái anh trong sáng thuần khiết, đừng nói một đêm 350 triệu, một đêm 35 triệu. Bản thiếu cũng không muốn, một chút kinh nghiệm cũng không có. "

“Vậy thì anh đi tìm oanh yến đi, sao anh lại tìm em gái tôi, không yêu thích gì về thứ tiền dơ bẩn của anh!” La Bình rất tức giận, kéo La Nguyện ra phía sau.

“Anh trai, nhưng em rất muốn cái cốt tiên đó.” La Nguyệt bĩu môi, muốn đồng ý với điều kiện của thiếu gia áo gấm đó, nhưng sợ anh trai tức giận. Rất khó chịu.

"Tiểu Nguyệt, em..."

La Bình gần như phát điên, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn nói: "Tiểu Nguyệt, nhân cùng nhưng chí không thể cùng. Lúc mới vào giang hồ em cũng không hiểu gì cả. Anh chỉ cần sẽ không cản em. Em đồng ý với anh ta, nhưng cuối cùng em sẽ không đạt được điều đó. 610000 USD đó, anh ta là kẻ dối trá, chuyên lừa dối những cô gái chưa có kinh nghiệm như em, cho nên hãy nhanh chóng chấm dứt ý định đó đi, đừng vọng tưởng nữa, nếu không cuối cùng chỉ hại cho em thôi!"

"Anh nói là ai nói dối?"

Người thanh niên áo gấm đẩy La Bình lạnh giọng hỏi.

"Anh chính kẻ nói dối!"

La Bình hét lên một cách dứt khoát.

"Anh có bản lĩnh thì nói lại!"

Người thanh niên áo gấm xắn tay áo.

La Bình biết thanh niên áo gấm sẽ đánh người, nhưng anh ta vẫn gằn từng chữ:

"Anh chính là kẻ nói dối!"

Anh ta muốn mình bị đánh, để cho em gái chán ghét nam thanh niên này, sau đó cắt đứt ý định đó.

Chắc chắn rồi, người thanh niên áo gấm kia cùng lập tức tức giận.

"Đệch mẹ mày!"

Giơ tay lên chuẩn bị tát La Bình một cái mạnh.

Ngay lúc tay anh ta định đánh vào mặt La Bình, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, khiến anh ta không thể động tay.

La Bình lập tức quay đầu nhìn, thấy Diệp Thiên, vội nói: "Đạo hữu, buông tay ra, chúng ta không thể xúc phạm những người giàu có này."

"Nghe chưa, buông móng chó của anh ra, lão tử là con của Tử Nguyệt Tinh thế gia chân tiên, không phải anh đến từ Tiên Thổ là có thể xúc phạm tôi được đâu!"

Thanh niên áo gấm hét lớn, anh ta vừa rồi cưỡi tàu tinh không nhìn thấy Diệp Thiên, liền biết Diệp Thiên đến từ Tiên Thổ.

Diệp Thiên nhếch mép cười: "Anh mới là dế nhũi. Cũng may anh vẫn là con của thế gia Đại chân tiên, tán những cô gái như này quả thật làm mất mặt thế gia chân tiên."

"Không phải là 610000 USD sao, có cần luyên tiếc như vậy không? Cứ mua cho cô ấy, huống chi bốn mươi ngày, bốn trăm ngày, bốn nghìn ngày, anh muốn thế nào cũng được."

Nói đến đây, Diệp Thiên hất tay anh ta ra nói: "Học hỏi đi, tan con gái là phải như thế này, không giống như anh."

Sau đó quay đầu nói với chủ sạp: “Cốt tiên này bao nhiêu, ra giá đi."

"Đây là thần binh cực phẩm năm bậc. Ban đầu nó định bán với giá 830000 USD. Cô gái nhỏ rất thích. Tôi đã đưa cho cô ấy một cái giá rẻ hơn 760000 USD. Nhưng cô ấy vẫn không thể mua được. Nếu anh muốn mua để tặng cô ấy, thì cứ đưa 760000 USD ” chủ sạp nói.

“Được, máy thanh toán được chỉnh xong rồi.” Diệp Thiên nói.

Anh đã tới đây lúc trước, nên biết thủ tục thanh toán ở đây.

"Được chứ!"

Chủ quầy hàng đáp lại, điều chỉnh 760000 USD trên một cái máy hình phễu, sau đó nói: "Thanh toán."

Thần niệm Diệp Thiên vừa động, thiên thạch chảy ra khỏi vòng không gian như một cơn lũ, nó được rót vào trong phễu, chảy vào trong một vòng không gian từ lỗ mở dưới phễu.

Tích Tích!

Chẳng mấy chốc, máy móc vang lên, cái phễu lập tức chứa đầy Thiên Tinh Thạch, rất nhiều Thiên Tinh Thạch rơi xuống đất.

"Đã đủ rồi, mau thu hồi Thiên Tinh Thạch dư thừa đi."

Chủ quầy nhanh chóng nói.

Diệp Thiên ngừng “xả nước”, thu những Thiên Tinh Thạch dư vào trong nhẫn không gian.

"Đây ạ!"

Chủ sạp đưa cực phẩm cốt tiên bằng hai tay.

Diệp Trần cầm lấy cốt tiên giao cho La Nguyệt, đang ngẩn người: "Anh cô nói đúng, sông hồ sâu thẳm, có quá nhiều kẻ lừa đảo. Cô một cô gái không không biết chuyện thiên hạ, rất có thể bị lừa bởi một số kẻ gian manh."

"Cầm đi, tôi không cần cô ngủ với tôi. Cứ coi như tôi làm bạn với anh của cô, tặng cho cô một món quà nhỏ."

La Nguyệt sững sờ: "Anh tặng cho tôi một món quà đắt tiền như vậy mà không cần gì hết sao ?"

“Bằng không?” Diệp Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cầm lấy.”

"Cám ơn anh, lúc trước tôi nói có chút ác ý, hi vọng anh đừng để bụng."

Lạc Nguyệt cười tươi như hoa, cúi đầu vài cái cầm cốt tiên, kích động không muốn, sau đó đỏ mặt nói: "Anh trai nói, con gái lớn lên muốn tìm bạn trai, anh đối xử với tôi tốt như vậy, làm bạn trai tôi được không?"

Diệp Thiên cười: "Con gái tôi bằng tuổi cô, tôi làm chú của cô cũng không kém."

"Hả? Ồ."

La Nguyệt cúi đầu xấu hổ.

"Đạo hữu, cái này..."

La Bình lúc này mới định thần lại, trông có vẻ mất mát.

Diệp Thiên mỉm cười: "Số tiền nhỏ này đối với tôi không là gì. Đạo hữu đừng lo lắng, anh muốn lấy pháp bảo thần binh gì, tôi sẽ thanh toán."

"Không không không!"

La Bình xua tay lần nữa: "Tâm ý của đạo hữu tôi nhân, nhưng tôi không có nhắm trúng cái nào hết."

Anh ta xấu hổ khi để cho Diệp Thiên tiêu nhiều tiền hơn, dù sao tiền của ai cũng không phải gió thổi đến.

"Học được chưa?"

Diệp Thiên quay đầu nhìn về phía thanh niên áo gấm: "Nếu học được rồi thì trả học phí đi. Tuy rằng tôi không thiếu, nhưng cho tôi 160000 USD tôi vẫn nguyện ý xin lấy."

"Xem như anh lợi hại!"

Người thanh niên áo gấm rời đi với khuôn mặt tối tăm giận dữ.

Tuy nhiên, anh ta đã nhận ra thủ đoạn của Diệp Thiên.

Nếu vừa rồi rộng lượng hơn, rồi giả vờ gượng gạo một chút, cô gái sẽ chủ động ngỏ lời làm bạn trai, rồi có thể tùy tiện áp dụng, với sự đầu tư nhỏ nhất, để có được lợi ích lớn nhất.

"Đạo hữu, đưa tôi đi mua tiên dược."

Diệp Thiên cười nói.

"Vâng."

La Bình gật đầu lia lịa, lúc đầu anh ta rất thân thiện, nhưng bây giờ lại càng thân thiện hơn, vừa trò chuyện với Diệp Thiên vừa đưa anh ta đi mua tiên dược.

Ngay cả La Nguyệt, người trước đây coi thường Diệp Thiên, bây giờ nói chuyện với Diệp Thiên, không giống như vừa rồi.

Không lâu sau, Diệp Thiên mua ba loại tiên dược, cùng anh em La Bình đi đến Trích Tinh Lầu, chính là tòa nhà cao mấy chục nghìn mét ở trạm trung chuyển.

Đây là thiên đường của trạm trung chuyển, nơi có thể ăn, uống vui chơi thỏa thích.

Đúng lúc này, bên ngoài náo loạn.

"Mau nhìn kìa! Những người từ Tình Hải đạo giáo đang ở đây!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.