Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 811: Tu vi tự bạo




Lời này của Công Tôn Hạ vừa nói ra, có thể nói là dọa sợ tất cả những người đang xem chiến, đến cả Cơ Hữu Đạo và bốn vị sư huynh đệ đồng môn của ông ta cũng đều bị dọa đến thân thể run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh tuôn thành dòng.

Giết sạch Tiên Thổ!

Giết sạch Tử Tiêu Tinh!

Thế này cũng thật quá tàn nhẫn rồi?

Một mình tìm bọn họ tính sổ, bọn họ cũng nhận, nhưng lại còn muốn cả Tử Tiêu Tinh, sao có thể không sợ hãi chứ!

Tiên Thổ có hơn một trăm tỷ người, Tử Tiêu Tinh lại càng đông, tận hơn năm trăm tỷ người, cộng lại cũng đến sáu, bảy tỉ người, bởi vì lựa chọn của bọn họ, dồn tính mạng của sáu bảy tỷ người rơi vào thế nguy hiểm. Bọn họ thật sự không chịu đựng nổi áp lực lớn như vậy.

Nếu như đứng sai phe, cuối cùng Diệp Thiên bị đánh bại, vậy bọn họ sẽ phạm vào tội nghiệt vô cùng lớn!

"Bắc Minh Đế Tôn có thể có thể có thể... Có thể thắng không?"

Cơ Hữu Đạo run giọng hỏi, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.

"Có chín phần thắng", Diệp Thiên nói. Hắn không muốn quá tự mãn, dù sao thì chưa đến cuối cùng chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nếu như chẳng may thất bại thì sao?

Cơ Hữu Đạo vẫn vô cùng lo lắng, vừa nghĩ tới sau khi thất bại, hai tinh cầu sẽ bị giết sạch, trong lòng của ông ta liền khó mà bình tĩnh, dù là có chín phần thắng đi chăng nữa.

Vậy thì thất bại thôi. Diệp Thiên bình tĩnh nói: "Dù sao đến lúc đó đều chết hết, quan tâm hắn giết hay không giết hết làm gì. Đã không còn đường sống nữa, giết hay không giết có liên quan gì đến cậu?"

Đã tới thì an tâm ở lại, đừng nghĩ những thứ vô dụng kia, nghĩ xem nếu cậu đứng về phe Công Tôn Hạ, hiện giờ đã ở trong lò đan rồi, làm gì còn có thể đứng đây suy nghĩ lung tung những thứ kia chứ.

Đã vô dụng rồi.

Nghe vậy. đám người Cơ Hữu Đạo hướng nhìn về phía lò đan.

"A! Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài a! Nóng chết rồi!"

"Bắc Minh Đế Tôn! Tha mạng đi! Tôi không muốn bị dung luyện đâu!"

"A! Chân của tôi không còn nữa rồi! Tiên Vương cứu tôi! Cứu tôi với Tiên Vương!"

Nghe những lời kêu rên tê tâm liệt phế thống khổ thế này, đám người Cơ Hữu Đạo không khỏi rùng mình một cái, so với người trong lò đan, chỉ cảm thấy bọn họ còn may mắn hơn.

Chí ít tại giờ khắc này, bọn họ không cần tiếp nhận cảm giác thân thể cùng linh hồn thống khổ sợ hãi không phải sao?

...

Mà lúc này, tôn chủ của tứ đại tiên tông cùng hơn hai trăm chân tiên đến từ tứ đại tiên tông đã nhận được tin tức về lò luyện đan, thông qua những người xem chiến đấu ở đây để truyền âm. Bọn họ dùng truyền âm cấp tốc truyền khắp toàn bộ Tiên Thổ, gây nên sự rung động mạnh mẽ cùng sợ hãi!

"Ôi mẹ ơi! Bắc Minh Đế Tôn thật là đáng sợ! Lại đem nhiều Chân tiên như thế đi dung luyện! Quả thực chính là ma quỷ mà!"

"Bốn vị tông chủ quá thảm rồi, tưởng rằng mang Tiên Vương cùng thượng tiên của Tử Tiêu Tinh đi đối phó với Bắc Minh Đế Tôn, liền có thể vững vàng xử lý Bắc Minh Đế Tôn, đúng là chẳng nói trước được điều gì."

Hiện trường cảnh bị rơi vào dung luyện, thật đúng là một bước sai ngàn dặm đau.

"May mà tôi thông minh, lo lắng có Tiên Vương cùng Tử Tiêu thượng tiên tọa trấn cũng đánh không lại Bắc Minh Đế Tôn, cho nên không cùng bọn tông chủ đi tham gia náo nhiệt, không thì bây giờ tôi cũng đang trong lò đan dung luyện rồi, thật sự là quá nguy hiểm!"

Vô số những tu sĩ không đi xem chiến đều khiếp sợ không thôi, vô số những thần tướng, trưởng lão, đệ tử của tứ đại tiên tông không cùng đi đi tham gia náo nhiệt đều cảm thấy may mắn không thôi.

Nhưng tiếp sau đây, khi Tiên Vương buông lời xử lý Ma Vương cùng Bắc Minh Đế Tôn xong, tin tức muốn giết sạch Tiên Thổ cùng Tử Tiêu Tinh được truyền ra, toàn bộ Tiên Thổ trong nháy mắt nổ tung rồi.

"Trời ạ! Đừng có chơi lớn như vậy chứ! Các người đánh nhau là chuyện của các người, giết bách tính Tiên Thổ bọn tôi làm gì chứ!"

"Tiên Vương cũng quá độc ác rồi, quả thực so người của Ma giáo còn hung ác hơn! Chúng ta lại không có trêu chọc ông ta, ông ta giết chúng ta làm gì chứ?"

"Không công bằng! Chuyện này quá không công bằng! Chúng ta lại không có giúp Bắc Minh Đế Tôn, giết chúng ta làm gì chứ?"

Người của toàn Tiên Thổ đều bị dọa cho sợ hãi.

"Mẹ nó, Diệp Bắc Minh thật là một yêu tinh hại người. Hắn đánh không lại Tiên Vương thì đầu hàng nhận chết là xong, phản kháng cái gì chứ, lần này lại chọc giận Tiên Vương rồi, muốn giết sạch toàn bộ Tiên Thổ, chúng ta phải làm sao bây giờ đây!" Có người bị dọa đến khóc, đổ hết trách nhiệm lên người Diệp Thiên.

"Bắc Minh Đế Tôn, chỉ mong ngài cùng Ma Vương liên thủ, có thể đánh bại Tiên Vương, cho Tiên Thổ chúng tôi một con đường sống, về sau thành trì quận huyện của toàn Tiên Thổ đều xây cung nặn tượng cho ngài. Cầu xin ngại nhất định phải đánh bại Tiên Vương đó!" Có người bị dọa tới mức chạy tới Bắc Minh Đế Tôn cung dâng hương cầu phúc.

"Tên Tiên Vương cũng quá độc ác rồi, đánh thắng được Bắc Minh Đế Tôn với Ma Vương thì đánh, đánh không lại thì rút lui đi, nói mấy lời ác độc gì mà giết sạch toàn bộ Tiên Thổ, người dân Tiên Thổ chúng ta lại chẳng trêu chọc ông ta? Bắc Minh Đế Tôn cũng không phải người địa phương chúng ta nha!" Có người mắng cả Tiên Vương.

"Tranh thủ thời gian mau chạy đi, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa, trốn tới Tử Nguyệt Tinh hay Tiên Hải Tinh đi đều được, ngộ nhỡ Bắc Minh Đế Tôn với Ma vương thua, không kịp chạy sẽ ngỏm củ tỏi đó!"

Có thuyền tư nhân của thế gia tộc trưởng đã bắt đầu rời khỏi Tiên Thổ. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tiên Thổ tiếng oán than dậy đất, lâm vào tình trạng bối rối cùng sợ hãi lo lắng bao trùm.

...

Lúc này, trên không Huyền Băng Cung, sau khi trải qua một phen đại chiến, pháp thân của Dương Đỉnh Thiên và hai pháp tướng đều bị trọng thương, đặc biệt là pháp tướng, vốn dĩ đã là hư thể, sau khi bị thương nặng, liền trở nên mơ hồ, không rõ ràng như trước kia nữa. Thực lực bị hao tổn nghiêm trọng.

Nếu không phải dựa vào pháp bảo thần binh đẳng cấp nghiền ép Công Tôn Hạ, tình huống khẳng định sẽ càng khốn đốn hơn, dù sao thì địa vị của Dương Đỉnh Thiên năm đó ở trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ cũng rất hiển hách, hoàn toàn không phải cái mà một thiên tướng nho nhỏ có thể so sánh được, bởi vậy hắn năm đó dùng pháp bảo thần binh, đẳng cấp xuất ra cao hơn rất nhiều, giờ khắc này có những này pháp bảo thần binh cao đẳng cấp này để chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn Công Tôn Hạ. Nhưng tựa hồ giữ không được bao lâu.

“Làm sao bây giờ, Bắc Minh Đế Tôn, Ma Vương hình như không trụ được nữa rồi.”

Cơ Hữu Đạo bối rối nói.

Không cần ông ta nói, Diệp Thiên tự có thể nhìn ra, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, nội tâm kỳ thật so với ông ta còn bối rối hơn, dù sao con gái bảo bối của anh ở đây, nếu Dương Đỉnh Thiên thua, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, đến lúc đó hắn cùng Dương Đỉnh Thiên bỏ mình, Đóa Đóa phải làm sao.

Đột nhiên, linh cơ anh khẽ động, cười ha ha nói: “Không sao không sao, ma đan sắp luyện thành rồi, đến lúc đó có thể hỗ trợ cho thực lực của Dương Đỉnh Thiên, vậy là có thể dễ dàng giết Công Tôn Hạ rồi.”

Lời vừa nói ra, thân thể Công Tôn Hạ chấn động, lập tức mất bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh, uổng cho cậu là Tiên Đế một phương, vậy mà lại dùng Chân Tiên luyện ma đan, cử chỉ này của cậu quả thực khiến người khác tức giận. Không! Phải là đến cả thiên đạo cũng tức giận. Tôi sẽ không để cho cậu được toại nguyện!” Dứt lời, không cách nào ổn định lại tâm tình đối phó với Dương Đỉnh Thiên nữa, liền nhắm vào mục tiêu là cái đan lô to lớn kia, muốn ngăn cản luyện chế ma đan.

Việc này giúp Dương Đỉnh Thiên giảm bớt áp lực, nhưng lại khiến cho việc luyện chế ma đan gặp nguy. Một khi lò đan bị đánh nát, phá hủy Ma Đan luyện chế, đến lúc đó liền không tìm được nhiều Chân Tiên luyện đan như vậy nữa.

“Dương Đỉnh Thiên, nhanh ngăn chặn ông ta cho bản tọa! Những người khác hợp lại tu vi, nếu không muốn Tiên Thổ và Tử Tiêu Tinh bị giết sạch, thì hợp sức cùng bản tọa tiêu diệt ông ta!”

Dứt lời, Diệp Thiên dẫn đầu triệu hồi ra hoa sen đen đoạt mệnh, dùng tiên pháp gia trì, dung sức đẩy ra, hoa sen đen bắn ra, lăng không biến lớn, đánh tới hướng Công Tôn Hạ.

“Nhanh nhanh nhanh! Tiêu diệt ông ta!”

Cơ Hữu Đạo cũng biết tình thế nghiêm trọng.

Ông ta cùng bốn vị đồng môn, hơn mười vị Tiên Thổ chân tiên, thậm chí hơn trăm vạn Tiên Thổ Hóa Thần, Nguyên Anh, Kim Đan cảnh cũng đều nhao nhao xuất thủ, hoặc năng lượng, hoặc pháp bảo, hoặc thần binh, hoặc quyền ảnh, đều mang hết ra đánh xuống hướng về phía Công Tôn Hạ.

“Một lũ kiến hôi. Mặc cho các người phong cuồng bạo vũ, bản tiên cũng sừng sững bất động, đừng nói các người chỉ có mấy trăm vạn người, dù là mấy trăm triệu người giống như lũ ruồi bọ sâu kiến các người cũng uy hiếp không được bản tiên!”

Công Tôn Hạ không sợ hãi chút nào, bằng vào khả năng phòng ngự kinh khủng mà cường đại của mình, đón đủ các loại năng lượng hạ xuống, một lòng chỉ muốn đánh vỡ đan lô, ngăn cản ma đan luyện chế. Mặc dù những năng lượng này không mang đến thương tổn cho hắn, nhưng lại ở một mức độ nào đó ảnh hưởng đến tốc độ lao xuống của ông ấy. Mà Dương Đỉnh Thiên lại ở phía sau ông ấy, không có năng lượng công kích, hành động không bị ngăn trở, pháp tướng cùng pháp thân hợp ba là một, cầm Cửu Long Chiến Thiên Kích, hao hết toàn lực, dốc sức đâm về phía Công Tôn Hạ.

“Hỏng rồi!”

Công Tôn Hạ cảm nhận được nguy hiểm, không xoay người nhìn, mà trực tiếp lướt qua như máy bay, Dương Đỉnh Thiên lập tức đâm hụt vào không trung.

“Dừng lại!”

Diệp Thiên lập tức hô ngừng, nhưng Dương Đỉnh Thiên lại không ngừng công kích.

“Bên này! Đánh ông ta cho tôi.”

Diệp Thiên thay đổi phương hướng, tiếp tục công đánh Công Tôn Hạ, cũng hô: “Đỉnh Thiên, giữ vững đan lô. Đừng để ông ấy làm hỏng!”

“Rõ thưa Tôn thượng!”

Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, áp đảo ngăn ở giữa lò luyện đan với Công Tôn Hạ, dùng ma pháp từ xa công kích tới Công Tôn Hạ, không cho ông ấy có cơ hội tới gần.

Ở phía dưới đám người Diệp Thiên trợ công, trăm vạn ma quân cũng gia nhập công kích Công Tôn Hạ, ngược lại khiến cho ông ấy trong một lát khó mà tới gần được đan lô.

“Đi chết đi lũ sâu kiến!”

Công Tôn Hạ tức giận, tập hợp đủ thân nộ khí. Trong nội thể tụ ra một cỗ năng lượng kinh khủng, hét lớn một tiếng: “Giết!”

Chỉ một thoáng, lấy ông ấy làm trung tâm, một vòng sóng xung kích, so với uy lực của bom Hydro còn khủng khiếp hơn ngàn vạn lần, cuồng bạo xung kích ra ngoài.

“Tử Hi! Mau tránh ra!”

Diệp Thiên sợ hãi kêu lên. Mấy người Dương Tử Hi đang đứng ngay tại bên hông Huyền Băng Cung trên không xa xa công kích Công Tôn Hạ, trước mặt hắn có Dương Đỉnh Thiên, có thể ngăn cản được sóng xung kích, nhưng Dương Tử Hi và những người khác thì không ngăn cản nổi, một khi bị xung kích đến, chắc chắn sẽ hóa thành huyết thủy, thần hồn cũng phải bị tách ra. Thế nhưng tốc độ của sóng xung kích nhanh chóng, bọn họ sao có thể tránh được?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại cái thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một vị tiên nữ trên người lấp lánh bảy ánh hào quang chợt xuất hiện trước mặt đám người Dương Tử Hi, vừa đúng lúc sóng xung kích lao đến, bị ánh sang bảy màu chiếu tan, trong nháy mắt mất đi uy lực.

“Ha ha! Là Đóa Đóa kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm!”

Diệp Thiên thấy thế thì vui sướng vô cùng, trong lòng cảm thấy vừa nãy thật nguy hiểm, nếu không phải Đóa Đóa từ kia lướt qua, đám Dương Tử Hi đã biến thành huyết thủy hết rồi.

“Bố, Đóa Đóa đến bảo vệ bố!” Đóa Đóa vừa tới gần Diệp Thiên, vừa hô.

“Đóa Đóa không cần bảo vệ bố, con có pháp thân Nguyên Anh, bảo trì cảnh giác cao nhất bảo vệ lò luyện đan là được.” Diệp Thiên nói.

Sau đó lệnh cho Dương Đỉnh Thiên: “Cho bản tọa một thanh tôn phẩm thần binh, bản tọa cùng anh giết một đường đi qua, ngăn chặn Công Tôn Hạ, đan dược sắp luyện thành rồi!”

“Vâng, Tôn thượng!”

Dương Đỉnh Thiên biết Diệp Thiên thích dùng kiếm, liền ném cho hắn một thanh tôn phẩm kiếm bảy đoạn, còn mình thì cầm Cửu Long Chiến Thiên Kích dẫn đầu xông về phía Công Tôn Hạ.

“Tử Hi, tất cả mau trốn vào pháp trận!”

Diệp Thiên bàn giao một câu, chỉ có Thiên Huyền cảnh mới có thể khống chế tôn phẩm thần binh, thay Dương Đỉnh Thiên trợ công, tuy không có cách nào hoàn toàn khống chế tôn phẩm thần binh nhưng so với dùng tiên khóc kiếm uy lực lớn hơn nhiều.

Công Tôn Hạ ương ngạnh chống cự, nhưng bởi vì nội tâm lo nghĩ, không cách nào tập trung tinh lực đối phó Dương Đỉnh Thiên, căn bản là không có cách đột phá phòng tuyến đi đánh nát đan lô.

“Diệp Bắc Minh, tiểu nhân hèn hạ nhà anh, muốn khiến chết tôi, anh nằm mơ, tôi sẽ không để cho âm mưu của các người đạt được!” Dứt lời, ông ấy lui nhanh về sau vạn mét, ở bên cạnh tụ ra một đoàn kim quang, càng biến càng lớn, giống như một mặt trời chướng mắt.

Thấy thế, Diệp Thiên sợ hãi.

“Không hay rồi! Tên này muốn tự bạo tu vi Thiên Huyền cảnh nổ chết chúng ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.