Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 806: Ai người tám lạng kẻ nửa cân với ông!




“Cái gì?”

Ma Vương nghe thấy thế, cảm thấy vô cùng kinh hãi, vội nắm chặt lấy hai tay của Dương Tử Hi, khó tin hỏi rằng: “Hắn, hắn, hắn…thực sự nói như vậy sao?”

Lúc đầu, khi nghe thấy hai từ Diệp Thiên, anh ta không thể không nhớ rằng, Tôn Thượng Diệp Bắc Minh của anh ta cũng có tên là Diệp Thiên, vì nhớ chủ cũ nên đã tò mò hỏi.

Cuối cùng không ngờ được lại hỏi ra một bí mật động trời như vậy!

Thực sự khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

Nếu tin tức là thật, vậy Diệp Thiên này rất có thể là Tôn Thượng Diệp Bắc Minh của anh ta rồi, nếu không thì trong Tiên Thổ, thì làm sao có người biết được bốn vị tướng dũng mãnh Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên dưới trướng của Bắc Minh Đế Tôn này chứ?

Hơn nữa, hoa sen đen đoạt mệnh không phải người nào muốn khống chế là có thể khống chế được, nhất định phải biết được khẩu quyết khống chế, nếu không thì cho dù Tiên Vương hay Tiên Tôn cũng không thể khống chế được.

Trong Tiên Thổ, hắn chỉ nói khẩu quyết khống chế cho đúng một mình Hữu sứ Yêu Hoả biết, không nói cho người thứ hai, mà Diệp Thiên lại có khả năng khống chế, điều này cũng đủ chứng minh rằng tính khả năng Diệp Thiên là Tôn Thượng của anh ta.

“Nhưng Tôn Thượng không phải đày vào Thiên Kiếp rồi sao, sao lại xuất hiện trên Tiên Thổ thế?”

Anh ta nhất thời cảm thấy ngạc nhiên lại khó hiểu.

“Đúng vậy, thưa Ma Vương.”

Dương Tử Hi nhịn lấy cơn đau chỗ bị nắm ở hai cánh tay, nói: “Hắn còn nói, Ma Vương khi nhìn thấy hắn phải gọi hắn là Tôn Thượng, sau khi Ma Vương xuất quan phải qua gặp hắn.”

“Ha ha! Ha ha ha!”

Ma Vương buông Dương Tử Hi ra, ngẩng đầu cười lớn.

“Tôn Thượng! Đúng là Tôn Thượng mà! Không ngờ ở chốn Tiên Thổ xa xôi này, lại có thể gặp lại Tôn Thượng, tuyệt quá! Thực sự rất tuyệt!”

“Xem ra, lúc trước Tôn Thượng bị đày xuống, chuyển thế tu luyện lại, chỉ mất một ngàn năm thời gian đã có thể tu luyện đến cảnh giới Hợp Đạo Chân Tiên!”

“Mười ngàn năm sau, Tôn Thượng chắc chắn có thể trở về Thái Hư Cảnh, trong vòng năm mươi ngàn năm, Tôn Thượng chắc chắn có thể tu luyện lại tu vi của lúc trước, đến lúc đó có thể xông về Tử Vi Tinh, để bảy vị Tiên Đế đó chết không có chỗ chôn thây!”

“Ha ha! Ha ha ha!”

Tiếng cười của anh ta vang vọng không ngớt cả hàng ngàn dặm!

“Vậy khi nào Ma Vương sẽ xuất phát?”

Dương Tử Hi hỏi.

“Đi ngay bây giờ!”

Ma Vương ngưng cười lại, ra lệnh rằng: “Toàn bộ ma quân nghe lệnh, nhanh chóng cùng bổn Vương đến gặp Tôn Thượng, Yêu Hoả dẫn đường!”

“Vâng! Thưa Ma Vương!”

Ngay lập tức, đội quân Ma giáo hùng dũng đi đến Huyền Băng Cung!

Vào lúc này, phía trên của Huyền Băng Cung.

“Ha ha.”

Thái Thượng trưởng lão ôm nắm đấm cười ha hả và nói rằng: “Bắc Minh Đế Tôn, tiểu tiên nghe Công Tôn Tiên Vương nhắc tới quá khứ của ngài, đúng là không thể không khâm phục.”

“Chỉ với một thanh thần binh tối cao, Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm do ngài tạo ra, khi rơi xuống Tử Tiêu Tinh của thần, đã có thể khiến cho vô số sinh linh lầm than, trong vòng hàng chục tỷ cây số, không một ngọn cây cỏ mọc lên trong hơn một ngàn năm.”

“Có thể giao đấu với một Thượng Tiên như Bắc Minh Đế Tôn, đúng là sự vinh hạnh của tiểu tiên, cho dù ngài đã không còn là Bắc Minh Đế Tôn của trước đây, nhưng tiểu tiên vẫn cảm thấy rất vinh hạnh.”

“Vì vậy, nếu tiểu tiên ra tay không phân biệt nặng nhẹ, làm Bắc Minh Đế Tôn bị thương, thì xin Bắc Minh Đế Tôn đừng trách tội tiểu tiên ạ.”

Nói xong, ông ta gọi ra một thần binh tiên phẩm, cầm vào trong tay.

Còn Diệp Thiên nghe thấy thế lại vô cùng kinh ngạc: “Thanh Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm của bổn toạ rơi xuống Tử Tiêu Tinh của các ông sao?”

“Đúng thế.”

Thái Thượng trưởng lão nói: “Khoảng một ngàn ba trăm năm trước, trên bầu trời có một tiếng nổ lớn, khiến cho cả Tử Tiêu Tinh rung chuyển, ngày hôm sau mới biết hoá ra là một thanh thần kiếm từ trên trời rơi xuống. Khiến cho cả một tiên cảnh, năm cái thành trì, hơn hai mươi quận, gần trăm huyện, hàng chục tỷ dân số ngay lập tức mất mạng, ngay cả tiên cảnh bên cạnh, cũng có hàng tỷ người đã chết, thực sự rất khủng khiếp.”

“Trong hàng ngàn năm nay, có ít nhất vài triệu tu sĩ ngu dốt dưới mức hợp đạo, muốn đi chứng kiến thanh thần kiếm này, vừa đặt chân vào khu đất cằn cỗi thì lập tức biến thành cái xác chết, cũng có ít nhất trăm vị Chân tiên, muốn có được thanh thần kiếm này, kết quả là vừa mới chạm vào cũng đã biến thành xác chết.”

“Cho đến vài tháng trước, Công Tôn Tiên Vương đến Tử Tiêu Tinh, chúng thần mới biết được, thanh kiếm này tên là Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, là của một vị Tiên Đế trong lúc rơi xuống Thiên Kiếp, đi qua đường hầm Hư Không và rơi xuống Tử Tiêu Tinh, đúng là đáng sợ mà!”

“Ha ha!”

Diệp Thiên ngẩng đầu lên cười: “Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, là do bổn toạ chế tạo bằng máu và linh hồn của hàng vạn Tiên Vương trong Thiên Huyền Cảnh, sự thù địch rất nặng, trong một phạm vi nhất định, có thể chiếm hồn đoạt vía, đừng nói là Chân tiên, cho dù là Tiên Vương, nếu đụng vào cũng sẽ chết!”

“Đúng vậy, Công Tôn Tiên Vương cũng có nói, đây là một vũ khí rất nguy hiểm, đến ông ấy cũng không dám chạm vào, may mắn thay, lúc trước tiểu tiên cũng có suy nghĩ lấy thanh kiếm này. Nhưng chưa dám chạm vào, nếu không thì đã chết mất rồi.” Thái Thượng trưởng lão nói với vẻ sợ hãi vẫn còn.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Công Tôn Hạ truyền đến.

“Đừng càu nhàu nữa, mau chóng ra tay đi, bổn vương đang vội.”

“Được thôi Tiên Vương!”

Thái Thượng trưởng lão đáp lại, liền thể hiện ra bốn ngàn tám trăm trượng pháp thân, nói rằng: “Bắc Minh Đế Tôn, vốn muốn nói với ngài vài lời nữa, nhưng Tiên Vương đang vội, vậy thì tiểu tiên không nói nữa, ngài mau thể hiện pháp thân đi, chúng ta so tài với nhau.”

Diệp Thiên nghe thấy thế, trong lòng đang nguyền rủa tổ tông mười tám đời của Công Tôn Hạ.

Ông nói ông vội cái gì chứ?

Nếu ông không thúc giục, tôi có thể nói chuyện ba ngày ba đêm với lão già này, cho đến khi Dương Đỉnh Thiên đến, cứ phải hối như đang vội đi đầu thai vậy.

Đúng là gặp ma mà!

Không vui thì không vui, nhưng vẫn nói rằng: “Bổn toạ trước giờ không so tài với kẻ vô danh, báo tên lên đi.”

“Cái này…”

Thái Thượng trưởng lão có chút do dự, sau đó cười ha hả nói rằng: “Hay là thôi đi Bắc Minh Đế Tôn à, lỡ như ngài lại đầu thai, nhớ lấy tên của tiểu tiên thì đúng là rất không tốt, tiểu tiên sẽ không thể ngủ được mất.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên ngẩng đầu lên cười: “Không sao không sao, lão già nhà ông cũng có chút thú vị, bổn toạ cho ông viên an thần, nếu lại đầu thai, sẽ không kiếm ông tính sổ đâu.”

Hắn bây giờ đang cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể, nên không vội ra tay.

“Bắc Minh Đế Tôn đã nói thế rồi. Thì tiểu tiên cũng yên tâm, thực ra, tiểu tiên chính là Cơ Hữu Đạo, Thái Thượng trưởng lão của Tử Kim Tông ở đại lục Tử Tiêu, cũng chính là trưởng lão của tông chủ tiền nhiệm, sau khi tông chủ thoái vị nhường ngôi thì trở thành Thái Thượng tông chủ, tiểu tiên cũng trở thành Thái Thượng trưởng lão.” Thái Thượng trưởng lão nói.

“Cơ Hữu Đạo. Thái Thượng trưởng lão của Tử Kim Tông, bổn toạ nhớ rồi.” Diệp Thiên nói.

Sắc mặt của Cơ Hữu Đạo thay đổi: “Bắc Minh Đế Tôn, nhớ rồi, nghĩa là sao ạ?”

“Nghĩa là sau khi đầu thai sẽ trả thù ông đấy Thái Thượng trưởng lão, mau ra tay đi, mau chóng đánh xong để Tiên Vương tiêu diệt hắn, đánh đến hắn hồn bay phách lạc, như vậy thì đến ma hắn cũng không làm được, cũng không thể đầu thai, Thái Thượng trưởng lão cũng không cần phải lo lắng đến mức không ngủ được!”

Khâu Thụy Đào nhảy ra nói.

Cơ Hữu Đạo nghe thấy vậy, cảm thấy bản thân dường như đã mắc bẫy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Bắc Minh Đế Tôn, ngài không giữ lời như vậy. Thế tiểu tiên cũng không khách sáo nữa!”

Ngay khi vừa dứt lời, bởi vì Diệp Thiên không thể hiện pháp thân ra, quá nhỏ nhoi rồi, chém bằng kiếm thì có chút giống như dao bếp chém con kiến vậy, cho nên ông ta không chọn dùng kiếm, mà thu kiếm vào, búng tay một cái, một luồng ánh sáng lớn bằng mười người trưởng thành, bắn nhanh về phía Diệp Thiên.

Thấy vậy, Diệp Thiên nhảy lên, né đi luồng ánh sáng đó, triệu hồi sáu ngàn sáu trăm trượng pháp thân, không hiện ra pháp tướng.

Vào giây tiếp theo!

“Mau tránh ra!”

Những người xem trận đấu ở ngoài cả trăm cây số, đều kinh hãi hét lên

Đoàng!

Có rất nhiều người thuộc Tứ Đại Tiên Tông. Hoàn toàn không kịp né tránh, bị luồng ánh sáng bắn trúng và phát nổ, ngay lập tức nổ chết ít nhất một ngàn tu sĩ.

“Đồ sộ quá!”

Cơ Hữu Đạo hoàn toàn không quan tâm đã giết chết những ai, còn ngẩng đầu thở dài trong lòng, có một ảo giác giống như một đứa trẻ bảy tuổi khi đứng ở trước mặt người lớn vậy.

“Nghe nói ngài vừa mới vào hợp đạo được mười mấy ngày, pháp thân có cao ra sao cũng chỉ là hợp đạo nhập môn, tiểu tiên là hậu kỳ của hợp đạo đỉnh phong, không tin là không đánh bại được ngài!”

Nói xong, ông ta kích hoạt tiên pháp, nắm chặt nắm đấm, khẽ lắc sau lưng, giống như một con thú Hồng Hoang khổng lồ, xé nát hư không, nâng lấy một cái bóng hư ảo dài, đấm mạnh về phía Diệp Thiên.

“Có chút tài cán đấy!”

Diệp Thiên thầm nói trong lòng, biết rằng Cơ Hữu Đạo này chắc chắn không phải là kẻ tầm thương, nhưng vẫn tung một đấm trả đòn.

Đoàng!

Hai nắm đấm va vào nhau giữa không trung, giống như hai hành tinh va chạm vào nhau, tạo ra tia lửa điện, khiến cho cả Hư Không rung chuyển dữ dội, một vòng sóng xung kích đáng sợ phát ra, đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm ngàn tu sĩ đến xem.

Khiến cho tất cả tu sĩ sợ đến mức một là bay lên cao, hai là đáp xuống đất, không dám ở ngang hàng với hai người đang giao đấu với nhau, như vậy sẽ bị sóng xung kích đánh trúng, nếu nhẹ thì bị thương. Nếu nặng thì mất mạng.

Sau một cú đấm, Diệp Thiên bị chấn động đến lùi về sau một ngàn mét, Cơ Hữu Đạo cũng bị chấn động đến lùi về sau năm sáu trăm mét.

“Ha ha ha!”

Khâu Thụy Đào đột nhiên cười lớn: “Diệp Bắc Minh! Anh chẳng qua cũng chỉ có thế thôi! Cho dù Tiên Vương chưa đến, Thái Thượng trưởng lão cũng đủ đánh chết anh rồi!”

“Tôi còn tưởng hắn lợi hại như thế nào, cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một chút mà thôi, xem ra nếu ngày hôm đó chúng ta không phải kiệt sức thì không hẳn sẽ thua hắn rồi!” Lý Nhiên Hạo cười nhạo và nói.

“Đúng đấy. Sớm biết như vậy, đã không giải tán Tông Môn rồi, khiến cho trở thành trò đùa trong Tiên Thổ, đúng không nên mà.”

Tông chủ Kim Thánh Tông đầy vẻ hối hận.

“Người tám lạng kẻ nửa cân, không chênh lệch là bao.”

Cơ Hữu Đạo đã đánh giá như vậy về cuộc so tài sức mạnh của ông ta với Diệp Thiên, sau đó chắp tay nói: “Bắc Minh Đế Tôn, mạo phạm rồi. Tiểu tiên chỉ muốn tìm hiểu về sức mạnh của ngài, bây giờ đã có kết quả so sánh rồi, thần hơn ngài một bậc, nhưng thần vẫn là thua, suy cho cùng thì ngài chỉ là hợp đạo nhập môn, còn tiểu tiên là hợp đạo đỉnh phong.”

“Lẽ ra, tu vi này của thần. Một cú đấm toàn lực lẽ ra đã đánh chết ngài mới đúng, kết quả chỉ là khiến cho ngài lùi thêm vài trăm mét, Tiên Đế quả là Tiên Đế, tiểu tiên sẽ không mạo phạm nữa, để tránh đánh tổn thương ngài, bị ngài ghi nhớ lại sẽ không tốt.”

Nói xong, ông ta đây vẻ đắc chí, quay về chiến hạm.

Trong lòng nghĩ rằng, đợi đến khi quay về Tử Tiêu Tinh, có thể khoe khoang với tất cả đạo hữu rằng, ông ta Cơ Hữu Đạo ở trên Tiên Thổ, đã đánh bại người tạo ra Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, chắc chắn sẽ làm chấn động tất cả đạo hữu.

“Ai người tám lạng kẻ nửa cân với ông.”

Diệp Thiên lập tức kêu lên: “Chỉ với loại đẳng cấp như ông, vẫn chưa đủ tư cách nói cân bàn lượng với bổn toạ!”

Nói đến đây, hắn hét lớn một tiếng:

“Lại lần nữa!”

Sau đó nắm chặt nắm đấm tiến lên.

Bởi vì khi Cơ Hữu Đạo trở về chiến hạm tinh không, chính là lúc Công Tôn Hạ yêu cầu hắn qua đấy nộp mạng, nếu như hắn không qua, thì Công Tôn Hạ chắc chắn sẽ ra tay, thế thì sẽ chống đỡ không nổi.

Vì vậy, hắn buộc phải lợi dụng cuộc chiến với Cơ Hữu Đạo để kéo dài thời gian.

“Đến thì đến!”

Lời nói của Diệp Thiên khiến cho Cơ Hữu Đạo rất không vui, vốn không muốn đấu với hắn nữa, nhưng nghe hắn nói như vậy, thì nhất định phải đấu với hắn thêm một trận nữa, để hắn biết được, Cơ Hữu Đạo ông ta cũng không phải kẻ ăn chay, mới không sợ một Tiên Đế chỉ là hợp đạo nhập môn.

Thế là nắm chặt nắm đấm tiến lên.

Ngay khi nắm đấm của ông ta sắp chạm vào nắm đấm của Diệp Thiên, trên người của Diệp Thiên loé lên ánh sáng màu cam, pháp tướng trang nghiêm xuất hiện, dưới sự điều khiển bằng thần niệm của Diệp Thiên, pháp tướng cũng nâng tay lên, hoà vào làm một với nắm đấm của Diệp Thiên.

“Đây là cái gì?”

Trong lòng Cơ Hữu Đạo đột nhiên thắt lại.

Nắm đấm chạm vào nắm đấm của Diệp Thiên.

Đoàng!

Bầu trời và mặt đất rung chuyển dữ dội hơn, trên bề mặt băng trong vòng bán kính một triệu cây số, lập tức bao phủ các vết băng nứt, phát ra tiếng nứt răng rắc.

“Á!”

Cơ Hữu Đạo sợ hãi hét lên, cả người lùi về phía sau mười ngàn nét, còn Diệp Thiên chỉ lùi khoảng bốn năm trăm mét.

Chấn động tất cả mọi người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.