Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 803: Bật chế độ trả thù!




Vị Thiên Huyền Cảnh Tiên Vương vừa nói ra, bốn người Khâu Thụy Đào đột nhiên nhìn nhau.

Ông cụ Tiên Vương sao lại biết Diệp Bắc Minh?

Là địch hay bạn?

Nếu là bạn của Diệp Bắc Minh, vậy chúng ta không phải chết chắc sao?

Bốn người đều nghĩ tới chuyện này, bỗng dưng sắc mặt trở nên khó coi.

“Sao không nói gì vậy?” vẻ mặt của Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng trầm xuống.

“À…”

Khâu Thụy Đào khựng lại, giọng yếu ớt hỏi: “Tiên Vương, ông quen biết Diệp Bắc Minh hả?”

Hắn ta phải thăm dò trước. Nếu là bạn với Diệp Bắc Minh, vậy thì không thể nói là bị Diệp Bắc Minh đánh bỏ chạy tới đây, phải nói là bạn bè với Diệp Bắc Minh, bị ma giáo đánh tới đây, chờ về Tiên Thổ rồi nghĩ cách trốn thoát.

Nhưng nếu là kẻ địch của Diệp Bắc Minh, vậy thì dễ xử rồi.

Tương đối nhìn ra sự lo lắng của bốn người, lão đạo kia mỉm cười nói: “Quen biết, sao lại không quen biết, là kẻ thù truyền kiếp của tôi ở Tông Môn. Hàng ngàn năm trước rơi xuống Thiên Kiếp, đường sá với bổn tiên mà nói, chính là vì diệt trừ phần tử xấu xa mà tới, không ngờ ở đây lại nghe cái tên Diệp Bắc Minh, cho nên tò mò hỏi lại, xem ra chắc không phải là tên Diệp Bắc Minh mà tôi nói chứ. Anh ta đã rơi xuống Thiên Kiếp, sao có thể sống sót được.”

Nói tới đây, sự tò mò trên mặt hắn ta biến mất.

Bảy vị tiên đế tận mắt chứng kiến Diệp Bắc Minh rơi xuống Thiên Kiếp, thịt nát xương tan, lấy đâu ra còn xuất hiện ở Tiên Thổ, chắc chắn không phải tên Diệp Bắc Minh đó, chỉ là trùng tên mà thôi.

Bất ngờ thay, Khâu Thụy Đào vui mừng quá đỗi, gật đầu lia lịa và nói: “Đúng đúng đúng, Tiên Vương, ý tôi muốn nói là tên Diệp Bắc Minh đó, anh ta còn có tên gọi khác là Diệp Thiên!”

“Cái gì?”

Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng bỗng dưng cau mày: “Thật hay giả vậy?”

“Tuyệt đối là thật!”

Khâu Thụy Đào gật đầu lia lịa: “Không tin thì ông hỏi họ đi.”

“Bẩm Tiên Vương, Diệp Bắc Minh quả thật còn có tên gọi khác là Diệp Thiên.” Ba người Lý Nhiên Hạo quay đầu khẳng định chắc nịch.

“Vậy tu vi của anh ta cao cỡ nào?”

“Bẩm Tiên Vương.” Khâu Thụy Đào nói: “50 ngàn năm trước anh ta đã tới Tiên Thổ. Lúc đó anh ta rất lợi hại, tu vi cao tới mức chúng tôi khó mà tưởng tượng được. Ở Tiên Thổ hãm hại vô số con gái nhà lành, ngay cả vợ tôi cũng bị anh ta hãm hại. Tôi không cách nào đánh lại anh ta nên đành chịu vậy.”

“50 ngàn năm sau, anh ta thay da đổi thịt, trở thành người mới. Chúng tôi cũng muốn giết anh ta. Ai ngờ anh ta vượt qua ải trở thành chân tiên, trở nên mạnh vô cùng, pháp thân 6600 thước, phía sau còn có pháp tướng, tóm lại rất khủng khiếp, giết chúng tôi như giết một con gà vậy. Cũng may chúng tôi nhanh chân chạy trốn. Nếu không đã sớm chết trong tay anh ta rồi. Tất cả đều muốn tới Tử Tiêu Tinh cầu cứu, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.”

Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng nghe xong thì đôi mắt bỗng dưng sáng rỡ: “Những gì cậu nói đều là thật hả?”

“Những gì tiểu tiên nói đều là thật! Nếu có một câu giả dối thì nguyện bị trời đánh!”

Khâu Thụy Đào giơ tay thề thốt.

“Ha ha ha!”

Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng đột nhiên ngẩng đầu lên cười.

“50 ngàn năm trước, Diệp Bắc Minh quả thật đi tuần quanh vũ trụ. Anh ta vốn phong lưu, hãm hại con gái nhà lành cũng thôi đi. Nhưng khi đưa tận cửa, chỉ cần anh ta thấy thoải mái, cơ bản cũng không từ chối.”

“Đúng đúng đúng!”

Lý Nhiên Hạo gật đầu: “Vợ của Khâu Thụy Đào năm đó đích thân dâng tận cửa, người phụ nữ bị Diệp Bắc Minh hãm hại, lúc được Diệp Bắc Minh hành y tế thế, thì đưa anh ta tới nhà làm khách, tự dâng mình cho anh ta, còn cái tên Diệp Bắc Minh mà Tiên Vương nói, chắc cũng có chung phong cách.”

“Lúc anh ta hành y tế thế có phải cầm một lá cờ, trên đó có viết một câu đối phải không?” Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng hỏi.

“Đúng đúng đúng!”

Bốn người gật đầu, tông chủ Kim Hà Tông tông cướp lời: “Vế trên là: Cưỡi ngựa bắn cung bình định thiên hạ rối loạn. Vế tiếp theo là: Quan Âm ngồi trên đài sen phổ độ chúng sinh gian khổ. Hoành phi hành y tế thế.”

“Ha ha ha!”

Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng nghe nội dung câu đối thì ngẩng đầu lên cười.

“Đúng thật là anh ta rồi. Không ngờ anh ta không thật sự rơi xuống mà đầu thai chuyển kiếp. Chỉ dùng thời gian ngàn năm thì vượt ải thành chân tiên, quả nhiên không hổ là kẻ mạnh nhất trong thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ!”

“Pháp thân 6600 thước, có pháp tướng trang nghiêm, giết chân tiên bình thường như giết gà, không cần nói, anh ta đã tu Đại Đạo Tạo Hoá Quyết, nền tảng là kim đan tuyệt phẩm không cần nghi ngờ nữa.”

“Xem ra, chuyến đi tới Tiên Thổ này không uổng phí, biết được tung tích của Diệp Bắc Minh chuyển thế, có thể bóp chết anh ta càng sớm càng tốt. Nếu không 10 ngàn năm sau, thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ lại thay đổi, bọn tôi lại bị anh ta điên cuồng báo thù và giết hại.”

Đám người của Khâu Thụy Đào đột nhiên vui mừng. Hắn ta lập tức hỏi: “Nói vậy thì Tiên Vương có phải muốn giết Diệp Bắc Minh không?”

“Đương nhiên rồi.” Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng tò ra kiên định: “Người này rất khủng khiếp, tinh thông pháp trận, đơn dược, luyện khí, bùa chú, bản lĩnh hiệu triệu muôn thú. Mỗi một bản lĩnh đều đè bẹp hàng tỷ chúng tiên của Tử Vi Tinh, không ai có thể ngang hàng.”

“Nhất là luyện vũ khí. Pháp bảo thần binh mà anh ta luyện ra, bất kể là Vạn Hồn Huyết Âm kiếm, hay lò luyện vũ trụ, chiếm đoạt tinh không … đều là pháp bảo thần binh tàn bạo nhất Tử Vi Tinh.”

“Cái gì?”

Thái Thượng Trưởng Lão của Tử Kim Tông cực kỳ sợ hãi: “Ngàn năm trước rơi xuống Tử Tiêu Tinh, chém một đường rộng ngàn dặm, dài một triệu dặm, sâu vạn dặm. Thanh kiếm đã khiến hàng chục tỷ người của Tử Tiêu Tinh bỏ mạng trong tích tắc. Ông nói xem, cái gọi là Vạn Hồn Huyết Âm kiếm là do tên Diệp Bắc Minh đó chế tạo hả?”

“Đúng vậy.” Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng gật đầu.

Ừng ực!

Thái Thượng Trưởng Lão nuốt nước bọt, xém chút nuốt cả đầu lưỡi vào.

“Khủng khiếp! Đúng là quá kinh khủng! Từ sau khi thanh kiếm ra đời, không có bất kỳ ngọn cỏ nào trong bán kính hàng tỷ km trong hàng nghìn năm mọc nổi, chân tiên trở xuống tu sĩ vào khu vực đó thì chết. Chân tiên động vào thanh kiếm đó chỉ có thịt nát xương tan, không ngờ thần binh khủng khiếp như vậy lại do chính Diệp Bắc Minh tạo ra, không thể không nói, đúng là lợi hại quá đi!”

“Vậy không có thần binh tối cao nào có thể không kinh khủng như thế không?”

Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng nói: “Thanh kiếm này, là Diệp Bắc Minh dùng huyết hồn của hàng vạn Tiên Vương trứ danh mà tạo ra. Ngày tạo ra thanh kiếm, trời lạnh 100 triệu dặm, tới nay 100 ngàn năm, thậm chí có 10 ngàn tỷ linh hồn chết thảm dưới kiếm, tội lỗi chồng chất, thậm chí ngay cả bảy vị tiên đế cũng không cách nào kiểm soát. Đây mới là thứ ẩn chứa sự khủng khiếp của Diệp Bắc Minh.”

“Cho nên, lần này đi tới Tiên Thổ, bổn tiên nhất định phải giết anh ta ngay từ trong nôi. Nếu không một ngày nào đó anh ta tiến vào Thái Hư, kiểm soát được thanh kiếm, thảm hoạ vũ trụ sắp đến, không biết có bao nhiêu ngàn tỷ tu sĩ sẽ chết.”

Mọi người đều im lặng.

Ai cũng kinh hồn bạt vía!

Nhất là đám người Khâu Thụy Đào. Họ biết năm đó Diệp Bắc Minh rất lợi hại, nhưng không ngờ lợi hại tới mức kinh khủng như vậy, thanh kiếm này dùng huyết hồn của hàng vạn Tiên Vương trứ danh mà tạo ra. Vậy thì quá khủng khiếp rồi!

Một lúc sau, Lão đạo sĩ trong bộ xiêm y trắng nhẹ nhàng lên tiếng: “Tăng tốc, hướng về phía Tiên Thổ!”

Một giây sau!

Chiến hạm tinh không tăng tốc tiến về phía trước!

Ba ngày sau.

Trên Băng Nguyên mênh mông, một bóng dáng đẹp trai, trên lưng cõng một người xinh đẹp, chậm rãi đi trên lối vào mặt băng trơn trợt, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái, tiếng cười như chuông bạc ngân.

“Diệp Thiên, anh có biết tôi bắt đầu thích anh từ lúc nào không?”

Dương Tử Hi hỏi.

“Là sau khi bị tôi phá trinh đó hả?” Diệp Thiên suy đoán.

“Không phải!” Dương Tử Hi bĩu môi và nói: “Là lúc Lâm Cảnh Hiên giành được vị trí cao nhất trong bảng thiên kiêu, tối đó, ở tầng cao nhất của Đăng Tiên Lầu, anh mang cho tôi một bát canh cá côn nóng hổi, nói là rất tốt cho việc làm đẹp và nâng ngực, từ lúc đó tôi đã nảy sinh cảm tình với anh.”

“Chẳng trách tôi đem ném đi thì cô lại lấy tay nhận và ăn vào, thì ra lúc đó cô đã có tình cảm với tôi.” Diệp Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Hừ!”

Dương Tử Hi gục đầu lên vai anh rồi lẩm bầm: “Lúc đó anh nói thẳng nó có ích cho việc làm đẹp, thì tôi nhận lấy mà ăn thôi. Anh cứ thêm câu nâng ngực làm gì, của người ta cũng đâu có nhỏ đâu.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên mỉm cười: “Không phải nhỏ, nhưng vẫn có thể hoàn hảo thêm chút nữa, giống như lúc này, hoàn hảo quá còn gì, cô ăn gì ở ma giáo vậy?”

“Không phải ăn gì, là ma vương bắt chúng tôi ngâm trong canh thuốc tăng cường năng lượng quỷ dị, những người phụ nữ sùng bái Ám Dạ thần giáo chúng tôi đều có hình dạng ma quỷ, đó là vì ngâm trong canh ma thuật.” Dương Tử Hi nói.

“Thì ra là vậy!” Diệp Thiên gật đầu, cười xấu xa hỏi: “Vậy Ám Dạ thần giáo các người còn người phụ nữ xinh đẹp và có thân hình ngon như cô không?”

“Anh muốn làm gì?”

Dương Tử Hi đột nhiên không vui: “Tôi nói cho anh biết, tôi là được chị Liên Tâm cho phép rồi. Những ai mà chị Liên Tâm không cho phép thì tôi có thể mách anh trước mặt chị ấy khi quay lại Trái Đất đó!”

“Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi. Cô tức đến tận óc rồi à.” Diệp Thiên mỉm cười.

“Vậy cũng không được!” Dương Tử Hi giảo mồm: “Tôi rất ích kỷ, không có sự cho phép của chị Liên Tâm, người đàn ông của tôi không được phép có người phụ nữ khác, cũng vì tôi không phải người đầu tiên của anh, nếu phải thì tôi sẽ không để anh có nhiều người phụ nữ như vậy đâu.”

“Cho nên sau này, tôi sẽ cố gắng ngăn cản anh thêm vào danh sách. Bây giờ tôi là má nhỏ của Đoá Đoá, mãi mãi là má nhỏ của Đoá Đoá, không phải là má năm.”

“Hi hi!” Diệp Thiên cười xấu xa: “Vậy tôi đã làm cô sợ tới mức muốn có người thay cô gánh vác.”

Nói xong, bàn tay to phía sau của Diệp Thiên bắt lấy rồi ôm Dương Tử hi vào lòng.

“Hừ!”

Dương Tử Hi không chịu yếu thế: “Vậy phải xem anh có bản lĩnh đó không, có thể làm cho tôi sợ rồi hãy nói.”

“Được thôi!”

Diệp Thiên cười toét miệng, đặt cô ta lên mặt băng, miệng niệm kết trận, hai người bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy gì bên ngoài.

Sau đó, mặt băng hơi rung rung.

Mãi tới sáng ngày hôm sau, sương mù tản đi, Dương Tử Hi phải dự vào Diệp Thiên đỡ lên thì mới có thể đứng dậy.

“Coi như anh lợi hại!” Dương Tử Hi trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

“Ha ha!”

Tiếng cười của Diệp Thiên vang cả đất trời.

Sau đó, anh cõng Dương Tử Hi về.

Buổi trưa hôm đó, Dương Tử Hi và nhóm người cùng cô tới đây lúc trước cảm ơn Diệp Thiên cứu tả sứ của Tam trưởng lão và những người khác cùng chuẩn bị về.

Lúc sắp đi, Dương Tử Hi nói: “Hai ba hôm nữa ma vương có thể xuất quan rồi. Ngài ấy vừa xuất quan thì tôi sẽ nói cho mọi người. Sau đó tôi sẽ đưa ma vương tới đây.”

“Được.”

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu.

Sau đó đám người Dương Tử Hi đạp gió rời khỏi.

“Hữu sứ, chân của cô sao vậy? Có phải bị thương rồi không? Sao hôm nay tốc độ đạp gió chậm dữ vậy?” Có một tín đồ trong giáo hỏi.

“À... đi chơi với Diệp Thiên, không cẩn thận nên trẹo chân thôi.” Dương Tử Hi nói dối.

“Hả? Trẹo chân rồi, để tôi nắn lại cho.” Tả sứ nhanh chóng nói.

“Không cần đâu tả sứ, không có gì đáng ngại. Tôi có thể đi được.” Dương Tử Hi nói, cô ta cắn răng chịu đau, tăng tốc tiến lên trước.

Hai ngày trôi qua.

Chiến hạm tinh không từ Thiên Lộ xuống đây, đám người của Khâu Thụy Đào, Lý Nhiên Hạo không chờ kịp để mở cửa sổ trời, công bố tin tức: “Đây là Thiên Huyền Cảnh Tiên Vương. Cả Tông không cần làm một con rùa, lập tức bắt đầu cách thức trả thù Diệp Bắc Minh. Nếu có hứng thú thì có thể đến Huyền Băng Cung xem. Lần này Diệp Bắc Minh phải chết!”

Tin tức truyền ra, toàn bộ Tiên Thổ chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.