Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 798: Độ Thiên Kiếp, Hóa Chân Tiên




Sấm chớp đùng đoàng, giông tố nổi lên, mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời trong xanh trên đầu Diệp Thiên bỗng chốc chìm vào bóng tối u ám. Mây đen càng lúc càng dày, tạo thành một vòng xoáy vô cùng lớn kèm với tiếng sấm rền, tia chớp đan chéo nhau trên nền trời.

Giữa trời và đất, nặng nề, ngột ngạt vô cùng!

Khiến cho con người ta thật khó thở.

Tiếng chiến đấu kéo dai hơn nửa tháng, ngay lúc này đột ngột dừng lại.

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn vào người Diệp Thiên.

Chỉ nhìn thấy anh dang rộng hai tay ra, ngửa mặt nhìn lên trời, mắt hơi nhắm lại. Giống như đang tận hưởng vậy.

Bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn là đã biết rằng đây chính là mong đợi thiên kiếp giáng xuống, phá bỏ kết giới trên cơ thể, đả thông phong tỏa tu vi.

Thường được gọi là Độ kiếp!

Mỗi ba đại cảnh giới đều có môt lần Thiên kiếp đều là nghịch thiên chi cử.

Thiên kiếp đầu tiên đó chính là bước vào Kim đan, từ người thành thần, giống như từ động vật trở thành yêu, điều này sẽ khuấy động Thiên kiếp để ngăn cản hành vi này.

Nếu như không chịu được thiên kiếp, thân thể và linh hồn sẽ bị hủy hoại, biến mất vĩnh viễn trong vùng đất của thiên đạo cai quản. Lần thứ hai của thiên kiếp là gia nhập Hợp đạo, từ thần trở thành thần tiên, đây cũng giống như nghịch thiên chi cử, cũng sẽ kích hoạt Thiên kiếp, để ngăn cản hành vi này.

Có thể trải qua Thiên kiếp, có thể phá vỡ quy luật giam cầm thần của thiên đạo, từ đó mới trở thành ý nghĩa thực sự của việc trở thành người tiên, từ đó cùng tồn tại với mặt trời và mặt trăng.

Nếu như không chịu được Thiên kiếp, cơ thể sẽ dần tiêu tan, vĩnh viễn biến mất.

“Không! Cậu ta cần Độ kiếp.”

Lúc này Khâu Thụy Đào mới lấy lại tinh thần, cơ thể anh đột ngột rung lên, sắc mặt đột ngột thay đổi một các điên cuồng.

“Độ chính là độ thôi, có gì là không tốt chứ, chẳng qua chỉ là từ Hóa thần gia nhập vào Hợp đạo, có thể Độ kiếp thành công thì là chuyện khác, cho dù là thành công đi nữa thì có gây ra mối đe dọa nào cho chúng ta, có phải là Độ kim thần thiên kiếp?” Lý Tu Nhiên trông có vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

“Đúng vậy.”

Tông chủ của trường phái Kim Đỉnh không để tâm nói: “Một Chân thần tầm thường vừa bước vào Hợp đạo, trước mặt chúng ta hàng nghìn năm trước, giống như một con kiến vậy, trong nháy mắt là đã có thể giết chết, không đáng để tâm đến.”

“Muốn độ thì cứ để cho cậu ta độ đi, chúng ta cứ tiếp tục diệt quỷ, nói không chừng mười đạo hai mươi đạo thiên kiếp, cậu ta sẽ thân xác tiêu tan, cũng chẳng cần đến chúng ta động chân động tay, cho dù là có Độ kiếp thành công đi chăng nữa, cũng có thể dễ dàng loại bỏ cậu ta. Đừng vì để tâm đến cậu ta mà khiến cho người của ma giáo tháo chạy, lúc đó lại lợi bất cập hại.” Kim Thánh tông chủ nói, ngay lập tức chuyển sự chú ý trên người Diệp Thiên sang những tín đồ ma giáo.

“Không được bất cẩn, lơ là.”

Khâu Thụy Đào vội vàng nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ là một Hóa Thần lại có thể giết được Chân Thần cấp thấp ư, nếu cậu ta trở thành Chân Thần, nói không chừng lại có thể giết chết chúng ta!”

“Ha ha ha!!!”

Lý Tu Nhiên ngay lập tức cười lớn: “Hóa thần giết Hợp đạo, làm sao có thể chứ, đừng có mà lừa tôi, mặc dù pháp bảo của cậu ta có chút lợi hại nhưng đối với chúng ta chẳng có tác dụng gì. Đến mức giết được Hợp đạo, tôi thật chưa từng thấy, tôi chỉ thấy Hợp đạo bị người của ma đạo giết chết, mà không phải là bị cậu ta giết.”

“Tôi cũng chưa từng nhìn thấy qua cậu ta giết chết một người Hợp đạo nào.” Kim Đỉnh Tông tông chủ nói: “Tôi thấy ông bị hoa mắt rồi, Hóa Thần giết Hợp đạo, từ cổ chí kim chẳng có tiền lệ như vậy cả.”

“Bỏ đi bỏ đi.” Kim Đỉnh Tông tông chủ nói: “Đừng lãng phí thời gian cho một tên Hóa Thần nhỏ nhặt nữa, việc cấp bách trước mắt là tiêu diệt bọn ma giáo, để tránh quân viện trợ của chúng kéo đến, chỉ nghĩ đến vệc tiêu diệt bọn chúng cũng đã khó khăn lắm rồi.” nói xong Kim Đỉnh Tông tông chủ đưa tay ra hét lớn.

“Giết cho tôi.”

Trong chớp mắt, tiếng hét dừng lại chưa đầy một phút rồi lại vang vọng cả đất trời, một trận chiến lớn lại nổ ra.

“Đồ hề! Đám hề!”

Khâu Thụy Đào chỉ cảm thấy phổi như đang nổ tung: “Tại sao lại không tin lời của tôi cơ chứ?”

“Tông chủ, cũng không trách bọn họ được, ông cũng không nói cho bọn họ Diệp Thiên là Diệp Bắc Minh, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Thiên giết Hợp đạo, làm sao có thể tin những luận điệu hoang đường rằng Hóa Thần giết Hợp đạo.” Nhị trưởng lão của Kim Hà Tông nhẹ giọng nói.

“Nếu như tôi nói với bọn họ, tôi sẽ không bắt được Diệp Bắc Minh!” Khâu Thụy Đào thốt ra câu này.

Sau đó ông ta ngay lập tức dặn dò: “Đại trưởng lão, tam trưởng lão, ngồi theo chỗ này, nhân lúc Thiên kiếp vẫn chưa giáng xuống, ngay lập tức phong ấn, ngăn chặn Thiên kiếp giáng xuống, sau đó ngay lập tức cùng với phong ấn đem cậu ta trở về môn phái.”

Khi Thiên kiếp vẫn chưa giáng xuống, chỉ cần phong ấn Diệp Thiên, ngăn chặn thiên đạo bắt giữ Diệp Thiên thì Thiên kiếp sẽ bị biến mất đi, Diệp Thiên cũng sẽ Độ kiếp không thành, vậy thì cậu ta có là Hóa Thần thì cũng không thể vượt qua sự trói buộc, gông cùm của cơ thể để thành Chân thần được.

Một khi Thiên kiếp chính thức giáng xuống thì sẽ không còn cách nào ngăn chặn được.

Vì vậy trước mắt, ông ta nhất định phải lấy đi phong ấn của Diệp Thiên, chỉ cần khiến cho Thiên đạo của Diệp Thiên không thực hiện được, như vậy ông ta sẽ được hưởng lợi từ Kim Hà Tông.

“Được!” Nhị trưởng lão đáp lời.

Rất nhanh Khâu Thụy Đào, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, bốn người mỗi người đứng một chỗ, vây lấy Diệp Thiên ở giữa, dùng thần phép phong ấn Diệp Thiên.

“Các anh em của Hắc ám thần, mau đến đuổi chúng đi.” Diệp Thiên ngay lập tức hét lớn.

Thiên kiếp vẫn đang trong quá trình kích phát và tích lũy năng lượng, trong một thời gian ngắn sẽ không hạ xuống, nếu bị phong ấn, thiên kiếp sẽ hạ xuống. Anh sẽ không trở thành Chân thần được, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.

“Các anh em, hãy giết trưởng lão, nhanh chóng đuổi bốn người kia đi.”

Tam trưởng lão của Hắc ám thần hét lớn, không để bị Lí Tu Nhiên cản trở, đi về phía Diệp Thiên.

Vụt!

Lý Tu Nhiên một đao chém đầu Tam trưởng lão.

Một đao nhắm thẳng vào tam trưởng lão, nhưng tam trưởng lão dưới sự tác dụng năng lượng của ma khí đã nhanh chóng chữa lành cơ thể đã không bị cản trở bởi ông ta mà tiếp tục đi về phía Diệp Thiên.

Hai vị bảo pháp của giáo phái Hắc ám thần, còn thêm ba vị trưởng lão cũng đột phá các vòng vây, tiếp cận về phía Diệp Thiên.

“Khâu Thụy Đào, ông đang làm cái quái gì vậy?”

Lí Tu Nhiên điên cuồng hét lớn: “Vì ngăn cản một tên Hóa Thần Độ kiếp, lại phải hao phí sức lực của bốn chủ lực, ông điên thật rồi, vừa rồi nếu như ai trong số các người giúp đỡ, thì tên thủ lĩnh của Ma giáo sẽ không chữa lành cơ thể được, việc giết chết cậu ta cũng đã có chút hi vọng rồi!”

“Còn không mau đến đây giúp một tay!”

Khâu Thụy Đào ngay lập tức đáp lời: “Các người trước tiên cứ giết từng người từng người một, đợi tôi bên này phong ấn hoàn toàn Diệp Thiên sẽ qua đó giúp các người một tay.”

“Con mẹ nó chứ!”

Lí Tu Nhiên mắt hét lên: “Triệu tông chủ! Trần tông chủ! Không cần ngăn chặn tên thủ lĩnh của Ma giáo lại đâu, để cho bọn họ đối phó với bọn người Khâu Thụy Đào, xem xem bọn chúng có phải là ăn no rảnh quá không có việc gì làm, lại dám để Hóa Thần không thể qua được.”

Nói xong ông ta còn không quên tung một cú đấm về phía Diệp Thiên, phá vỡ một bức tường phong ấn, bóng của nắm đấm đánh vào trên người Diệp Thiên.

May thay bức tường phong ấn đã làm suy yếu đi uy lực của nắm đấm này, hơn nữa Diệp Thiên đã kích hoạt Thiên kiếp, trên người Diệp Thiên lại có thêm nhiều lớp thiên đạo đang trói buộc lấy anh, vô hình trung lại có thêm nhiều lớp phòng thủ kháng cự, không đến nỗi bị đánh chết bởi một cú đấm.

Đương nhiên nếu như bốn vị tông chủ cùng nhau tấn công Diệp Thiên, phá vỡ đi sự trói buộc của quy luật thiên đạo đối với Diệp Thiên, thì có thể khiến cho Diệp Thiên phải chết.

Là khi quy luật của Thiên đạo bị phá vỡ, một bên phải chịu sự tấn công của Lôi kiếp, một bên phải chịu sự liên thủ tấn công của bảy vị tu sĩ, cuối cùng dẫn tới đạo kiếp thất bại, thân thể linh hồn sẽ bị tiêu tan.

Vì vậy điều mà anh lo lắng ngay lúc này đó chính là bọn họ lại diễn trò cũ.

May là lần này các đối thủ không liên thủ lại với nhau, lại có thêm sự giúp đỡ của Ma giáo, áp lực giảm đi rất nhiều.

Có điều vẫn là phải lo lắng về những sự cố ngoài ý muốn phát sinh.

“Lý Tu Nhiên, ông chỉ có phá là giỏi.”

Phổi của Khâu Thụy Đào lại như nổ tung.

Phong ấn vốn dĩ sắp đóng lại nhưng kết quả lại bị Lý Tu Nhiên đập vỡ tan tành, khiến cho phong ấn của Diệp Thiên cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cộng thêm với lời nói của Lý Tu Nhiên, hai vị tông chủ khác cũng đã để một vài thủ lĩnh Ma giáo đến.

Bây giờ đã có năm thủ lĩnh ma giáo bắt đầu tấn công bọn họ, và giấc mơ phong ấn Diệp Thiên để đưa anh đi cuối cùng cũng đã bị tan vỡ.

“Ông mới chính là chỉ có phá là giỏi!” Lý Tu Nhiên vừa trả lời vừa giết ma quỷ: “Một đám Ma giáo các người không giết lại vác mặt chạy tới đây để phong ấn một Hóa Thần sắp Độ kiếp, ông ăn không ngồi rồi à, hay là muốn chúng tôi dốc toàn lực chống lại, các người nhân cơ hội trốn tránh à?”

Muốn hợp lực, liên thủ với Kim Đỉnh Tông, Kim Thánh Tông luôn canh cánh trong lòng đối phó với Kim Hà Tông do vậy nên mới muốn đối đầu với ông ta.

“Đồ chết tiệt…”

Khâu Thụy Đào bị làm cho tức đến mức sắp khóc cả ra rồi.

Ngay lúc này, tam trưởng lão của Ma giáo và những người khác đã tấn công bốn người bọn họ, nếu họ tiếp tục phong ấn, hậu quả sẽ khôn lường.

“Tông củ, trước tiên giết bọn ma giáo đi, nếu không chúng ta sẽ bị bọn ma giáo giết hết!” Đại trưởng lão hét lên, dẫn người ngăn chặn phong ấn Diệp Thiên, tấn công một người hộ pháp của Diệp Thiên.

“Con mẹ nó! Giết bọn ma giáo trước!”

Khâu Thụy Đào gầm lên, chỉ có thể ngăn chặn phong ấn, đón đánh tam trưởng lão của Ma giáo.

Nếu không con quỷ này đánh cho ông ta một đòn, mặc dù không đánh chết được ông ta, cũng có thể làm ông ta bị thương, hơn nữa cũng sẽ vì ảnh hưởng mà không phong ấn được Diệp Thiên. Vì vậy chỉ có thể ôm tâm lí cầu may, hi vọng sau khi Diệp Thiên Độ kiếp thành công sẽ không trở nên quá mạnh mẽ thì khi đó bốn vị tôn chủ liên thủ vẫn có thể khống chế được Diệp Thiên.

Như vậy vẫn có hi vọng đưa anh quay trở về Kim Hà Tông.

Ngay đúng vào lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Tiếp sau đó.

Hàng vạn sấm sét hợp lại thành một cột sét lớn nhằm thẳng về phía Diệp Thiên mà đánh. Trong phút chốc nuốt chửng lấy cả người Diệp Thiên.

Luồng sét tan biến, Diệp Thiên vẫn mạnh mẽ, vững vàng như trước.

Nhưng Đóa Đóa và Tô Lạc Thiền cùng những người khác trong trận đó, tim đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đóa Đóa chưa từng nhìn thấy Lôi kiếp nào kinh khủng, ghê gớm như vậy cả, cảm thấy rằng so với Lôi Kiếp của Kim Đan còn kinh khủng bội phần.

Mặc dù Tô Lạc Thiền và Trương Diên Niên đã trải qua Lôi kiếp Chân tiên nhưng so với Lôi kiếp chân tiên của Diệp Thiên hiện giờ thì vẫn chỉ như là sư cọ gặp sư phụ hay nói cách khác chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn mà thôi!

“Chả trách sư phụ nói rằng Độ kiếp thành công thì có thể đuổi kẻ địch, lôi kiếp chân tiên mà thầy vượt qua e rằng còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với lôi kiếp chân tiên mà tôi đã vượt qua năm đó!” Trương Diên Niên không khỏi thở dài.

“Thiên kiếp lợi hại như vậy, không biết phải chiụ bao nhiêu đạo, không biết Diệp Thiên có chịu nổi hay không, thật là khiến người ta lo lắng!”

Tô Lạc Thiền ôm ngực lại, chỉ cảm thấy rằng trái tim cô ta lúc này như muốn nổ tung.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Từng cột sấm sét lần lần lượt lượt phóng tới, từng đòn đánh vào thân thể cường tráng, khỏe khoắn của Diệp Thiên khiến người ta vô cùng kinh hãi.

“Mẹ Cung chủ, Thất Khiếu Linh Lung có thể có thể phá vỡ vạn pháp, nếu như con kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung thì liệu có thể phá vỡ Lôi kiếp này không, khiến cho Độ kiếp thành công hay không?” Đóa Đóa lòng lo lắng cho ba của mình vội hỏi.

“Nha đầu ngốc.” Tô Lạc Thiền ôm lấy Đóa Đóa: “Độ kiếp chính là sự trừng phạt của Thiên đạo, mỗi lần Lôi kiếp đều bắt buộc phải vượt qua, bớt đi một đạo, gông cùm, xiềng xích của thiên đạo trên người ba con sẽ không thể nào phá vỡ được, chỉ có sau khi vượt qua hết tất cả Lôi kiếp, thiên đạo mới có thể phá vỡ xiềng xích trên người ba con thì mới có thể cá chép hóa rồng, trở thành thần tiên thực sự, tất cả mọi người không ai có thể giúp đỡ, chỉ có bản thân người đó tự lực mà thôi.

“Hu hu hu..”

Đóa Đóa lo lắng đến nỗi không dám nhìn, vùi đầu vào trong vòng tay của Tô Lạc Thiền.

Lo lắng khóc òa lên.

“Tiếp nào.”

Còn về phía Diệp Thiên lúc này đang trong quá trình Độ kiếp, không bị người khác quấy rối, nên không những không có áp lực mà ngược lại còn tỏ ra vô cùng phấn khích.

Những người đã trải qua như Diệp Thiên, biết như thế nào để vượt qua Lôi kiếp nên một chút áp lực cũng không có.

Giống như người phụ nữ lần đầu sinh con, luôn lo sợ sẽ vì khó sinh mà chết. Vì vậy luôn căng thẳng, lo lắng không yên, Diệp Thiên lần đầu tiên Độ kiếp cũng có tâm lí như thế này.

Khi lần thứ hai Độ kiếp Chân thần lôi kiếp, Diệp Thiên đã có kinh nghiệm, chẳng sợ hãi chút nào, biết rằng bản thân có thể kháng cự, chịu đựng, tiền đề chính là không để bị ảnh hưởng bởi người khác.

Cùng với sự chuyển dời của thời gian. Tám mươi mốt trận lôi kiếp, đã vượt qua được bảy mươi rồi.

Vào thời điểm này, ngoại trừ một vài thủ lĩnh ma giáo đang đối phó với Khâu Thụy Đào và những người khác, Lý Tu Nhiên và những người khác đều đã quét sạch tất cả tín đồ ma giáo. Hơn ba mươi ngàn người còn lại đều đang theo dõi Khâu Thụy Đào đối phó vớ bọn thủ lĩnh ma giáo.

“Mau đến giúp chúng tôi tiêu diệt bọn thủ lĩnh ma giáo này!”

Khâu Thụy Đào khó chịu, bực dọc hét lên khi nhìn thấy đám người kia đang giương mắt nhìn.

“Khâu Thụy Đào, ban nãy gọi ông đến giúp đỡ, ông lại không đến. Muốn trốn tránh, bây giờ gọi chúng tôi đến giúp, chúng tôi đây cũng phải trốn tránh một lát chứ.” Lí Tu Nhiên cười nghiêng ngả giống như dáng vẻ của một kẻ tiểu nhân đắc chí.

“Mẹ nó, ông đừng có mà thù dai như vậy được không, mau đến giúp một tay đi!” Khâu Thụy Đào lo lắng gào lên.

“Khâu tông chủ, Lí tông chủ nói đúng đấy, các người vừa nãy trốn tránh, bây giờ dốc lực ra một chút, cứ đối phó trước đi, chúng tôi, trước tiên chúng tôi giết thằng nhãi Độ kiếp kia rồi nói tiếp.” Kim Đỉnh Tông tông chủ nói.

Vừa dứt lời, ông ta liền vung cú đấm vào Diệp Thiên.

Ông ta phải giết Diệp Thiên một cách từ từ để cho bọn người Khâu Thụy Đào chịu thêm chút áp lực.

Nhưng một số người lại không nghĩ như vậy, bọn họ nghĩ rằng Kim Đỉnh Tông tông chủ đang rất nghiêm túc, bọn họ lần lượt dốc toàn lực động thủ đánh Diệp Thiên.

“Không được rồi!’

Hắc ám đạo của Diệp Thiên trong quá trình Độ kiếp không ổn, ngay lập tức phóng thích tinh lực của mình ra để vượt qua Lôi kiếp.

Ầm ầm ầm!

Bởi vì có quá nhiều người tấn công Diệp Thiên, đến cả hàng vạn người, trong một thời gian ngắn khí bảo vệ cơ thể đã bị đánh nổ tung, một luồng năng lượng phát ra trên người Diệp Thiên.

May mắn thay có một pháp bảo thần binh bảo vệ cơ thể, mấy vị tông chủ cũng không có đủ hỏa lực, cũng không thể chống lại cuộc tấn công.

Bảy mươi lăm đạo!

Bảy mươi sáu đạo!

Bảy mươi bảy đạo!

….

Tám mươi đạo!

Ngay vào chính lúc này, Lí Tu Nhiên hét lớn lên: “Đạo cuối cùng rồi, toàn lực tấn công, tấn công cậu ta.”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ra sức tấn công, một luồng năng lượng kinh sợ che phủ cả bầu trời ập xuống người Diệp Thiên.

“Đừng mà!!!”

Đóa Đóa, Tô Lạc Thiền, Giang Ánh Tuyết cùng những người khác đều hét lên một cách cuồng loạn, con ngươi đều như muốn nổ tung ra.

Hàng trăm Chân thần, hàng vạn Hóa Thần đều ra sức tấn công, loại uy lực đó mới kinh sợ làm sao! Bọn họ đều khó lòng tưởng tượng nổi!

Chỉ biết rằng Diệp Thiên chắc chắn không trụ nổi và việc bị nổ tung là chuyện không thể tránh khỏi.

Ầm ầm ầm!!!

Ngay lúc này toàn bộ năng lượng ập vào người Diệp Thiên, tạo ra một tiếng động long trời lở đất, năng lượng của vụ nổ sinh ra như muốn nuốt chửng Diệp Thiên, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu cả.

“Ba!!!”

“Diệp Thiên!!!”

“Thầy!!!”

Đóa Đóa, Tô Lạc Thiền, Trương Diên Niên đều hét lên.

Đóa Đóa và Tô Lạc Thiền không thể chịu đựng được sự đả kích khi Diệp Thiên mất đi, ngay lập tức đau buồn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đùng!

Ngay vào lúc này, lôi kiếp cuối cùng đã ập xuống!

Hả?

Tất cả mọi người đều chau mày.

Vẫn còn thiên lôi đánh xuống, vẫn chưa giết được anh sao?

Trong đầu mọi người đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.

Giây tiếp theo!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Tám mươi mốt trận thiên lôi cuối cùng cũng đã kết thúc.

Ngay sau đó một âm thanh xa xăm thần bí đột ngột vang lên:

“Nếu như ông trời hủy diệt Diệp Bắc Minh tôi, thiên đạo vạn thế như đêm dài, xem ra thiên đạo vẫn là không muốn để cho Diệp Bắc Minh tôi đây chết, nếu không thì vô vị quá, ha ha! Ha ha ha!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.